Phạm Long đương nhiên muốn né cái nhiệm vụ vận cống phẩm này rồi, đơn giản là hắn đã lên kế hoạch đánh cướp chuyến vận hàng này, làm sao có thể nhúng một chân vào chứ. Nếu truy tra chác nhiệm hẳn là hắn phải dính một cái vết đen này ư.
Hơn nữa vào thời gian này cũng được tính vào thời gian hòa bình trong Tam Quốc cũng là tiền đề xây dựng lực lượng.
Theo như tiến trình bốn năm sau Trương Lương sẽ dấy cờ khởi nghĩa Hoàng Cân đình đám. Nhưng phiến loạn nổi ra khắp lãnh thổ Nhà Hán, nhưng Giao Châu lại không hề có biến động, chứng tỏ Sỹ Nhiếp cũng rất có tài.
Vì thế trong thời gian này, không nên vọng động phải xây dựng thế lực hùng mạnh cho dù ít cũng phải tinh binh. Theo luật nhà Hán thành trấn số binh lính không được vượt quá 500, nếu vượt quá sẽ được tính là mưa phản, đặc biệt là Giao Chỉ phần này được làm rất là gắt gao.
Như vậy một khi Hầu Hùng vận cống phẩm sẽ mang theo đám binh lính của mình khoảng 500 tên, cũng giống như tin tình báo mà Kim Thiếc mang đến, như vậy tiện cả đôi đường, chỉ cần giết sạch đám tham binh này. Hắn có thể tự tạo ra một đội quân của riêng mình, cộng thêm 300 cung tiễn thủ tại Phục Hưng thôn, cũng là một lực lượng không hề nhỏ tại Giao Chỉ.
Đang suy tính bỗng dưng Sỹ Huy bất ngờ hướng đến La Sơn Phu Tử cung kính nói
" Phu Tử! vừa hay phụ thân ta vừa mới mở một trường dạy học ở Quận Thành Giao Chỉ, Phụ Thân ta có lời mời, muốn Phu Tử làm phu tử tại học viện đó. Không biết ý phu tử như thế nào!" giọng nói đầy cung kính. Nhưng ánh mắt của hắn lại không như thế, lại mang một sắc thái uy hiếp.
Đương nhiên là Nguyễn Thiếp biết ý của Sỹ Huy là gì.
" không phải ta vừa cho đệ tử của ngươi một chức quan hay sao! Hơn nữa còn là một chức quan liên quan tới quân lính, vị trí rất quan trọng à! Dù sao đi nữa ta cũng cần một cái gì đó làm tin chứ, chẳng may tên kia nỗi loạn ta còn đường ứng phó!"
" Tốt! lão phu cũng đang rảnh rỗi! muốn đi Giao Chỉ dạo chơi một thoáng!" La Sơn Phu Tử gật đầu.
" ha ha ha! Học viện có Phu Tử làm giảng sư! Đó là phúc phận của thư sinh Giao Chỉ!" Sỹ Huy đạt được mục đích ngay lập tức vui cười, đồng thời ra lệnh cho Hầu Hùng đem ấn tính Phó Quân giao cho Phạm Long, cũng như yêu cầu nói cho Phạm Long biết một số quy định trong quân doanh cũng như tài chính giới hạn quyền lực các kiểu.
Sau bữa tiệc, mọi người ăn uống rất no say, một số người rời đi, một số người ở lại ngỏ ý muốn phục vụ cho Sỹ Huy công tử, người đi kẻ về, Phụng Lai khách điếm nhanh chóng trở nên dần dần vắng bóng người.
Trong một căn phòng nhỏ, đây là căn phòng thượng phẩm mà Sỹ Huy chuẩn bị cho La Sơn Phu Tử. lúc này Phạm Long cùng La Sơn Phu Tử đang ngồi đối diện nhau.
Trên bàn không không trà không rượu chỉ có ánh nến lập lòe le lói trong đêm.
" Long Nhi! Ngày mai ta phải lên đường rồi! ta biết trong lòng con đang nghĩ gì. Nhưng ta chỉ có một lời khuyên dành cho con mà thôi.
" Hành sự tại nhân, mà Thành Sự là tại thiên, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó, không nên dục tốc sẽ bất đạt.
Kiếm cứng là kiếm tốt, nhưng cứng quá dễ gãy, nhùng quá sẽ cong, cứ theo tự nhiên, thuận thế mà làm. Con yên tâm ta ở Giao Chỉ sẽ không có chuyện gì. Thiên hạ sắp đại loạn, chỉ cần đúng thời cơ con sẽ thành đại nghiệp! ."
Lời La Sơn Phu Tử tuy ngắn gọn, nhưng lại tràn đầy thâm ý, không hổ danh là La Sơn Phu Tử danh nhân, nhà chiến lược bậc nhất thời Tây Sơn.
" Thầy! người yên tâm! Con sẽ không hành sự lỗ mãng!" Phạm Long cung kính quỳ lạy.
" lúc này con cần bộc lộ tài năng, với Sỹ gia, tuy Sỹ Gia là người làm quan cho nhà Hán, nhưng ông ta cũng là người Việt lai 6 đời, thế nên con làm việc đừng quá quyết liệt. tránh gặp oán nhân tâm.
Con nên nhớ hành sự phải lấy dân làm gốc, dân chính là cơ sở vững chắc cho con. Dân còn, lòng dân còn, con thành đại nghiệp, dân còn, nhưng lòng dân không còn, tuy con có đại nghiệp trong tay cũng sẽ bị đổ vỡ!"
" thôi được rồi! con trở về đi!"
La Sơn Phu Tử có ý đuổi khách. Phạm Long cũng không biết làm gì hơn đành bái lạy rồi rời đi.
" Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng quan tiến tước, nhận được thẻ triệu hoán văn thần mãnh tướng x1!"
Thanh âm hệ thống vang lên trong não hãi Phạm Long, hắn ngay lập tức mừng rỡ.
" mở! mở ngay cho ta! Ha ha ha! Hôm nay đi theo Kim Thiếc thật là may mắn!" Phạm Long âm thầm cao hứng.
Dị sắc vang lên, thanh âm hệ thống một lần vang lên.
" đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hoán mãnh tướng Phạm Ngũ Lão cấp A+"
Trước mặt Phạm Long xuất hiện một tấm thẻ màu tím phát sáng rực rỡ, bên trên là hình ảnh một chàng thanh niên khôi ngô, góc cạnh rõ ràng, thân trên lực lưỡng cơ bắp chắc khỏe.
Phạm Ngũ Lão tư chất võ tướng cấp A+
Phạm Ngũ Lão – Bách Chiến Đại Tướng Quân. Đại Tướng Quân uy võ bách chiến bách thắng, được người đời sau xưng tụng là là Bách Chiến Hầu.
Phạm Long vào thời khắc này đứng trân trân cả người, hắn lặng im giống như chưa hoàn hồn được vậy.
Người đời sau, khi nghe đến cái danh Phạm Ngũ Lão, đầu tiên sẽ nghĩ ngay đến phố Bùi Viện, Phố Phạm Ngũ Lão nơi ăn chơi về đêm bậc nhất tại Sài Thành. Hay được gọi là khu phố Ông Tây. Mà ít ai biết đến lai lịch của cái tên Phạm Ngũ Lão. Thậm chí còn không biết ông là người của thời đại nào, là quan văn hay là quan võ.
Phạm Ngũ Lão là chiến tướng dũng mãnh thuộc dạng bậc nhất vào thời Trần, từng tham gia vào hai cuộc kháng chiến chống quân Mông Nguyên. Sau đó lại bình định Ai Lao, Chăm pa. có lần lần ông quân đánh đến tận kinh đô Champa buộc vua Chế Chi phải bỏ kinh đô mà chạy thoát thân.
Trong cuộc đời binh nghiệp của ông, đánh trận chưa từng thua qua một lần, ngay cả khi đối đầu với quân Nguyên Mông, một đội quân hùng mạnh càn quét từ Châu Á sang Châu u.
" Phạm Ngũ Lão sẽ lất thân phận bà con xa của ký chủ, làm nghề đan sọc tre, khi nghe ký chủ nhận được chức Phó Quân thì đến đầu quân." Thanh âm hệ thống một lần nữa vang lên.
Phạm Long lúc này mới hồi thần trở lại.
" hắc! hắc! Bách Chiến Đại Tướng Quân- Bách Chiến Hầu! có đại gia nay trong tay thì phải sợ bố con thằng nào!" s Phạm Long cười lớn tiếng.
Rời khỏi Phụng Lai khách điếm thì trời cũng đã về khuya, trời đêm không trăng, chỉ có ngàn vạn ngôi sao đang lấp lánh chiếu sáng trên không trung.
" Long ca ca! ngươi đã trở lại!" Vương Nhu nhìn thấy Phạm Long bước ra ngay lập tức vui mừng chạy đến. phía sau nàng đương nhiên là Kim Thiếc cùng Lỗ Phúc.
" ha ha ha! Chúc mừng Phạm Hiền đệ! À không bây giờ ta phải gọi là Phạm Phó Quân rồi!" Kim Thiếc cười nói, nhưng bộ dáng lại không tốt chút nào.
" ha ha ha! Kim Huynh quá lời! chỗ này nói chuyện không tiện! ta mời huynh về khách điếm!" Phạm Long nhỏ giọng.
Kim Thiếc cùng Lỗ Phúc cũng hiểu chuyện, cũng không nói gì nhiều, cả bốn người cùng trên xe trâu trở về khách trọ của mình.
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến mập mờ không đủ chiếu sáng cả căn phòng, càng tạo ra một cảm giác huyền bí khó nói.
" Kim huynh! ta nghĩ kế hoạch kia chúng ta cần phải điều chỉnh lại!" Phạm Long giọng thều thào chỉ đủ 3 người nghe thấy.
Kim Thiếc cau mày lập tức hỏi " Tại sao ?"
" khi nãy ta tình cờ nghe được một tin cơ mật, đoàn cống vận sẽ xuất phát vào hơn một tháng tới, mà thời gian cụ thể hẳn là vào ngày mồng một tháng sau" Phạm Long nói.
" cái gì? Sao có thể ?" Kim Thiếc không tin .
" ta nghe Hầu Chính nói là vì quýt năm nay thu hoạch sớm! thế nên cống phẩm phải đi trước thời gian dự định nếu không quýt sẽ hỏng trước khi đến Lạc Dương" Phạm Long nói ra toàn bộ những gì mình nghe thấy.
" vậy chúng ta còn chưa đến 45 ngày để chuẩn bị!" Lỗ Phúc do dự nói.
" hẳn là như thế!" Phạm Long gật đầu.
Kim Thiếc cau mày một hơi, rồi mới nói " ta thì không có vấn đề! Chỉ cần nhóm cung tiễn thủ của đệ chuẩn bị tốt là được!" .
" huynh yên tâm! Ngày mai đề sẽ trở về nhanh chóng thu xếp! nhất định sẽ không làm lỡ việc!" Phạm Long tự tin chắc nịch mà nói.