" Kim Thủ Lĩnh! Hướng kia chính là Thôn Đông Ninh, một mặt giáp sông, hai mặt chính là hẻm núi hẻm núi hiểm trở chỉ có một đường tiến công vào!" Nguyễn Sí vừa hành quân vừa nói với Kim Thiếc.
" ta biết! không biết việc đánh chặn lần này Nguyễn tướng quân có ý nghĩ như thế nào!" Kim Thiếc trầm giọng.
" Ta sẽ cùng đội quân Thần Khuyển và quân nghĩa quân cùng nhau xông vào trại, còn đội Ưng Sát Vệ sẽ đứng hai bên sườn phục kích! Không biết ý Kim thủ lĩnh như thế nào!" giọng Nguyễn Sí băng lãnh, sát khí rất là nặng nề. khiến cho Kim Thiếc cứng họng muốn nói liến lại thôi.
" Vậy theo ý của Nguyễn Huynh đệ vậy!" Kim Thiếc giọng nói như bị ngạt thở.
" Tốt! tất cả theo ta chỉ huy!" Nguyễn Sí gầm lớn.
Thôn Đông Ninh là một thôn nhỏ nằm ven sông Như Nguyệt, trong những năm gần đây được một vị lý trưởng tuổi trẻ tài cao lên quản lý, thôn Đông Ninh từ một cái thôn nghèo nàn rách nát đã trở thành một thôn sung túc, tuy người trong thông không phải tiền tái chấc đầy nhà, nhưng đủ ăn đủ mặt, các tráng đinh trong thôn còn thường xuyên huấn luyện tập võ nghệ.
" Lý Trưởng! không tốt! bên ngoài cốc khẩu xuất hiện một lượng lớn quan binh!" bên ngoài chạy vào là một trên tráng đinh thân hình chắc khỏe.
" Khốn Kiếp! bọn chúng muốn đánh cướp chúng ta nữa đây!" Vị Lý trưởng trẻ trung nhưng dáng người không được tốt lắm, có một khí chất của một bậc đại trí.
" tất cả tráng đinh trong thôn tập hợp, mang theo vũ khí! A Đại, mang lúa thóc, kim tiền cùng một ít sản vật mang ra!" lý trưởng ra lệnh.
Tên tráng đinh tên là A Đại ngay lập tức chạy ra thông báo, không lâu sau một đống tài vật đã được mang ra trước sân lớn, ma phía sau là hơn 100 tráng đinh mang trên người là gậy gộc.
" Tham Kiến Quân gia! Không biết quân gia đến thôn Đông Ninh có chuyện gì không ?" Lý Trưởng cuối người cung kính chào hỏi.
" Oh! Nhiều người thế này! Các ngươi định tạo phản à!" Phụng Lã nhìn thấy đội hình rầm rộ trước mặt, ngay lập tức biến sắc, mắt đâm chiêu nhìn tên ăn mặc kiểu văn nho kia.
" Khởi bẩm quân gia ! chúng ta chỉ là mấy tên dân đen làm sao dám tạo phản chứ! Chỉ là trấn Đông Ninh ta biết được quân gia sắp đến, nên chuẩn bị một ít lễ vật muốn hiến cho quân gia thôi mà!" Lý Trưởng kia vẫn từ tốn nói, câu chữ cung kính, nhưng không thể hiện mình yếu thế.
" Oh! Ngươi thật sự rất là lương lẹo! mà ta lại rất ghét những người lươn lẹo như ngươi!" giọng Phụng Lã tràn ngập sát khí.
" Quan nhân tha tội! ta chỉ là một cái lý trưởng nhỏ nhoi, làm sao dám qua mặt quan trưởng chứ!" tên kia cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
" Không cần nhiều lời! bổn quan hoài nghi cái thôn rách nát này của các ngươi chính là một đám sơn tặc mới nổi gần đấy, các ngươi đã tàn sát, đánh cướp nhiều thôn làng quanh đây, tội ác tày trời, nhân chứng vật chứng đều có! Người đâu! Giết!" Phụng Lã gầm lớn.
Làm gì có nhân chứng vật chứng, làm gì có tội ác tày trời, âu chỉ là cái cớ của bọn chúng mà thôi.
" Kẻ nào dám xông loạn!" tên lý trưởng kia cũng không phải là cục đất để người tuy ý nặn, hắn gầm lớn, khắp xung quanh bốn phương tám hướng đều có người xuất hiện, trên tay bọn họ chính là những chiếc cung làm bằng tre nứa, tuy rất thô sơ, nhưng sát thương trong cự ly lần tương đối cao.
" Tặc Tử! còn dám chống cự! người đâu! Kết trận!" Phụng Lã gầm lên giận dữ.
" Lão Tam! Ngươi mau trở về báo cho Hầu Hùng biết! ta cần thêm viện quân!" Phụng Lã ngay lập tức ra lệnh.
Lão tam ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, phía trước hai bên đã bắt đầu gia tranh, quân binh cho dù có lêu lỏng buôn thả, nhưng dù sao cũng là quân chính quy, cũng phải thông qua trận hình, trận pháp, khiên thuẩn các loại.
Với chuẩn bị như thế thì làm sao thôn dân Đông Ninh chịu cho nỗi, một cuộc chiến không cân sức bắt đầu, tiếng la hét thảm thiết vang lên. Hầu như hai bên chiến đấu đều có thương vong.
Trong rừng, khi đám người Nguyễn Sí nghe thấy tiếng đánh nhau, bọn họ càng đẩy nhanh tốc độ.
" Kim Thủ lĩnh! Tất cả trông chờ vào ngươi!" Nguyễn Sí gầm lên, xông lên trước tiên.
" Hừ! chỉ là một tên võ phu!" Kim Thiếc thầm mắng, tuy mắng như thế nhưng hắn vẫn chỉ huy đội quân của mình truy theo.
" Giết! !" Nguyễn Sí gầm lớn, thân hình cao lớn của hắn nhảy xuống, thân như một con sói điên khát máu lao vào giữa bầy cừu tha hồ mà tàn sát.
100 con đại khuyển lại không có xông vào, mà chỉ chạy dọc theo hai bên sường đồi không ngừng phát ra những tiếng gầm thét, như muốn cổ vũ cho chủ nhân của chúng.
Long Hổ Sát Đao không ngừng gặt hái từng sinh mệnh, nơi nào Sát Đao đi qua là nơi đó máu văng tung téo, cánh tay, đầu lâu binh kính đêu bị cắt ra làm đôi cả.
" Xông Lên! Các huynh đệ! Bọn Hán Tặc bó tay quỳ xuống nhận lấy cái chết!" Kim Thiếc chứa đến nơi thì đã nghe thanh âm hắn hô lên vang vọng, dường như đại nghĩa lắm, người như khí khái lắm, nhưng thực chất chỉ là một tên ăn hôi.
" Tên phế vật!" Nguyễn Sí hừ lạnh, hắn cũng không có trực tiếp xông vào chém giết nữa mà tự thân lui ra phía sau đứng chắn trước của thôn.
Phụng Lã lúc này mặt đã xám như tro, hắn thật không ngờ bản thân lại bị phục kích tại đây. Quân dịch nhân rất đông, hơn nữa còn chặn hai đầu, khiến hắn chạy không được, đánh cũng không xong.
" Tất cả! thủ trận! chờ Viện quân! Hầu Tướng Quân sắp đến rồi!" Phụng Lã gầm lên chỉ huy, đám quân binh sợ vở mật ra, cũng ráng lấy lại tinh thần bắt đầu kết trận phòng thủ.
Quân hai mặt giáp công dần ép quan binh về phía vách núi. Nhưng quan binh có thuẩn tấm chắn, một khi kết trận khó mà công phá. Nếu đám giáp là cà nếu không có đại tướng cường công khó mà xông trận, là ít bị hy sinh.
Lúc này máu nóng cũng đã giảm bớt mấy phần, đám thôn dân Đông Ninh trở nên bình tĩnh hơn, vì thé bọn họ bắt đầu cảm giác sợ sệt, không dám lao lên tuyến đầu nữa.
Thôn dân Đông Ninh đã thế, thì Kim Thiếc làm sao dám xông lên hy sinh quân linh của mình một cách vô ích.
" Nguyễn Sí! Ngươi đâu rồi! mau dùng Ưng Sát Vệ đi chứ!" Kim Thiếc giận mắng.
ấy thế mà Nguyễn Sí mắt ngó lơ không them để ý đên, Long Hổ đao cắm xuống đất, tay tay khoang nhắm mắt dưỡng thần.
Tại phía xa bụi mù tung bay, dẫn đầu là một con chiến mã màu đen, cao to, cưỡi trên con chiến mã kia chính là một vị võ tướng khôi ngô, tay cầm đại đao xông đến, mà phía sau hắn lại có thêm 100 tên hán binh cùng một tên mập lùn cưởi một con Hoang Mã lùn tịt thấp bé.
" Xông Lên! Xông lên! Mau giải nguy cho Phụng Tướng quân!" tên mập lùn kia gầm thét lên.
Đám quân binh không ai khác chính là viện quân của Lão Nhị mang đến, bao gồm 100 quân binh cùng Phạm Ngũ Lão.
" Cuồng Đồ! Mau chịu chết!" tên mập lùn quát lớ, hắn nhìn thấy Nguyễn Sí một thân tràn đầy máu tươi, rống giận.
" hoàng Tướng quân! Tên nhãi đó hảy đế ta! Ngươi hãy chỉ huy quân binh cứ viện Phụng Tướng Quân!" Phạm Ngũ Lão lên tiếng.
" Tốt!" Hoàng Mập Lùn đồng ý, cả người ngựa vọt qua Nguyễn Sĩ, ma Nguyễn Sí cũng nhắm mắt ngó lơ. Mắt hắn đăm chiu nhìn Phạm Ngũ Lão.
Tưởng chừng hai bên sẽ xảy ra một trận đại chiến, nhưng Phạm Ngũ Lão lại xuống ngựa, mắt nhìn về phía bên kia đang đại chiến.
" Đại Ca như thế nào! Đại Ca có ở nơi này không ?" Phạm Ngũ Lão chợt hỏi.
" Công Tử vẫn ở Mê Linh!" Nguyễn Sí lạnh lùng nói.
" ta đã nghe Nguyên Võ nói về ngươi! " Phạm Ngũ Lão thân thiện nói.
" Chỗ Nguyên Võ còn rượu! sau khi chuyện này kết thúc chúng ta phải uống một trận cho thoải mái!" Nguyễn Sí tuy lạnh lùng ít nói, nhưng nhớ đến mấy chuyện mà Võ Tánh kể cho hắn, liền không nhịn được muốn bợ mông Phạm Ngũ Lão.
" Hắc hắc hắc! chuyện đó là hiển nhiên!" Phạm Ngũ Lão cười gian.
" Tên Kia là Kim Thiếc! thủ lĩnh Như Nguyệt Nghĩa Quân, tính tình tiểu nhân, hám lợi, lúc này cũng tỏ ra đại nghĩa, một bậc đại hùng, nhưng hắn chỉ có cái là gan của một con chuột nhắt, nhưng tâm lại như rắn rết!" Nguyễn Sí nói.
" Bên kia chính là toàn bộ quan quân hũ bại! chuyên cướp giết hà hiếp dân chúng!" Phạm Ngũ Lão cũng trầm giọng nói.
" Xem ra chúng ta phải giúp công tử rồi!" giọng Nguyễn Sí băng lãnh cực kỳ sát khí tràn lan.
" ha ha ha ! lại hợp ý của ta!" Phạm Ngũ Lão cười lớn.
" Giết!" Nguyễn Sí gầm lớn Long Hổ Sát đao lại một lần nữa xông vào chiến trường, bầy đại sói phía trên cũng lao vào cắn giết.
" Giết!" Phạm Ngũ Lão cũng gầm lên, đại đao trên tay gào thét, tiếng rít gió vang lên. Dường như đại đao đã hóa thành một con giao long xé toang mọi thứ trên đường đi của nó.