" Không! Không! Nguyễn Sí ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi! đây la quân mình! Không được!" Kim Thiếc gầm lên giận giữ.
Nguyễn Sí lúc này máu me đã đầy mình, hắn trong lúc nay không khác gì một quỷ lệ đi ra từ địa ngục.
Mà cùng song hành với Sát Thần Nguyễn Sí đó chính là Bách Chiến Hầu Bách Chiến Đại Tướng Quân Phạm Ngũ Lão. Trên tay là thanh đại đạo vô cùng sắc bén, đại đao lướt qua phây phơi đầy đất.
" Phạm Ngũ Lão! Đánh tốt lắm! đánh hay lắm!" Phụng Lã nhìn thấy Phạm Ngũ Lão xông tới chém giết giống như gặt lúa, thì hắn tưởng ra Phạm Ngũ Lão đến giúp hắn.
Hán Quân nhìn thấy vị chiến tướng thần võ kia chém giết đến, máu nóng lập tức nổi dậy, liền bộc phá vòng vậy lao ra chém giết. mà quân Như Nguyệt lại giống như bánh mì kẹp thịt ở giửa chịu trận.
" Chủ Công mau chạy!" bọn chúng muốn phản loạn, mau chạy! Phạm Long chính là một tên cẩu tặc nhà Hán, hắn đã bán nước cầu vinh! Bán chúng ta đổi lấy chức Phó Quân!" một tên đội trưởng nói.
" khốn kiếp! ta biết ngay mà!" Kim Thiếc lúc này vô cùng tức giận, mặt cũng nghẹn đỏ tức giận lao ra chém giết.
" Kim Thiếc! Tiểu Nhân mau nạp mạng!" Nguyễn Sí gấm lớn như tiếng sấm chấn động cả màng nhĩ.
" tốt! tốt Tốt! giết hắn! ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!" Phụng Lã tưởng rằng Phạm Ngũ Lão đã thuyết phục được tên kia ngay lập tức cỗ vũ cho Nguyễn Sí.
" Cẩu Tặc! mau nạp mạng!" Phụng Lã chưa kịp vui mừng, ngay lập tức nghe một tiếng quát lớn, giọng cực kỳ hùng hồn. ngươi đó chính là Phạm Ngũ Lão. Đại đao trên tay giớ lên thật cao, dường như trên lưỡi đao nhưng tụ một dòng khí, lưỡi đao phát ra tiếng ong ong.
" Đoạt Mệnh Hồn Đao! Trảm" Phạm Ngũ Lão gầm lớn.
Chử Trãm vừa ra, Phạm Ngũ Lão cũng trảm đao xuống, một tia đao khí cức mạnh chém ra. Tiếng gió rít gào vang lên, âm thanh giống như quỷ đòi mạng người.
Đao khí đi đến đâu thân người bị cắt ngang đến đó.
" Không!" Phụng Lã chỉ biết hét thảm một tiếng, rồi sau đó nhìn thấy một nửa người của hắn bay cao lên không trung, nội tạng bắn ra tung tóe.
" Nội khí hóa kình! Võ Tướng! là Võ Tướng!" mấy cái Võ sư đi theo Phụng Lã nhìn thấy liền biết hàng, ngay lập tức run sợ quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Nhưng bọn chúng làm việc ác, làm sao Phạm Ngũ Lão cùng Nguyễn Sí ta cho được. một đại đao, một song đao tàn sát, vô cùng tàn nhẫn, một số tên muốn bỏ chạy, ngay lập tức bị đội quân Thần Khuyển đuổi theo diệt sát.
Hầu như chỉ trong vòng nửa canh giờ 200 quân Như Nguyệt, cùng 300 Hán Bị bị diệt sát không còn một mống. Đông Ninh Thôn đã trở thành một bãi tha ma, xác ngươi, cánh tay, cẳng chân đầu lâu, nội tại vung vãi khắp nơi.
Còn thôn nhân Đông Ninh Thôn bọn họ đứng trân trân ra mà nhìn thảm trạng, một số tên nhịn không nổi mà té xuống đất, đái ỉa trong quần.
Chỉ có vị lý trưởng kia vẫn giữ vẻ bình thản vố có của mình, hắn cũng không vội đứng ra nói chuyện mà đợi hai vị sát thần kia bình tâm sau chiến đấu rồi mới hỏi chuyện.
Lúc này Nguyễn Sí giống như đã hóa ma, không còn cảm giác nữa rồi, đối mắt đỏ ngầu sát khi kinh thiên.
" Tại Hạ Phạm Ngũ Lão!" Phạm Ngũ Lão là người bình tâm trước tiên, tuy trên người hắn đã ướt đẫm máu tươi, nhưng khí sắc vẫn như thường, hắn sau khi sửa xoạn một hồi rồi mới vào vị lý trưởng kia.
" Cám tạ vị tráng sĩ đã giúp Đông Ninh Thôn ta!" Vị Lý Trưởng kia nói.
" Chúng ta đều là người Việt! giúp trừ gian diệt bạo chính là nhiệm vụ của người học võ bọn ta!" Phạm Ngũ Lão chính nghĩa nói.
" Không Biết hai vị tráng sĩ có bận việc gì không? Nếu khôn xin hãy vào thôn ta nghĩ ngơi một lát" Lý Trưởng kia nói.
" Xin thứ lỗi! phía trước kia chính là đoàn cống vận! bọn ta dự định đánh cướp đoàn cống vận này! Nhiệm vụ trước mắt không thể bỏ lở!" Phạm Ngũ Lão nói.
" a!" Vị Lý Trưởng kia liền a lên một tiếng vô cùng kinh ngạc.
" Vậy khi nào xong việc! mong hai vị Tráng Sĩ ghé Đông Ninh Thôn ta một lát"
" Tốt!" Phạm Ngũ Lão thịnh tình nói.
" Số binh khí cùng giáp trụ trên người đám Hán Tặc kia, mong lý trưởng thu gom giúp bọn ta! Đương nhiên ta sẽ không đễ cho các vị làm không công!" Phạm Ngũ Lão lời nói tràn đầy thâm ý.
" Tốt!" Lý trưởng cũng nhận lời.
Nhìn bóng hai người rời đi, lý trưỡng kia thở dài ra lệnh " Tất cả thôn dân trở về, nhanh chóng thu dọn hành lý chúng ta chuẩn bị rời đi!"
" Ah! Lý trưởng đại nhân! Chúng ta không phải đánh lùi đượ địch nhân rồi sao! Sao chúng ta phải đi! Mùa vụ chúng ta mừa mới xuống! ah! Gà của ta nuôi chưa bắt về!" vô người lên tiếng phản đối.
" nếu như chúng ta chần chờ, thì những các xác kia chính là kết cục của chúng ta!"
" A Nhị! Mau cho người thu gom toàn bộ vũ khí quần áo của đám quân binh! Hãy là theo lời của vị kia!" Vị lý trưởng thâm trầm nói.
Nguyễn Sí cưỡi lên lưng con hoàng mã vừa mới cướp được của tên mập lùn kia, lộc cộc đuổi theo Phạm Ngũ Lão, sau lưng ngựa còn buộc chiếc đầu lâu của Phụng Lã.
Cả hai toàn thân đẫm máu, giống như vừa mới bước ra từ cửa địa ngục, cực đáng sợ.
Phía bê này Hầu Hùng cũng rất là nóng lóng, luôn trong ngón về phương xa. Đây là lần đầu tiên đội vận cống phẩm của hắn bị đánh cướp, không nôn nóng làm sao cho được.
Bất chợt hắn nhìn thấy bóng dáng của một vị chiến tướng đang cưỡi ngựa lao đến.
" ha ha ha ! là Ngũ Lão! Là Ngũ Lão! Xem ra mọi chuyện thuận lợi!" Hầu Hùng tự cho là đúng trấn an bản thân.
" Ngũ Lão! Ngươi có sao không! Phụng Lã như thế nào!" Hầu Hùng hỏi thăm.
Chỉ thấy sắc mặt Phạm Ngũ Lão nghiêm lại, ánh mắt sắt bén tràn đầy sát khí.
" Hắn! cùng toàn bộ đám rác rưởi thân binh của hắn đều chết cả rồi!" Phạm Ngũ Lão lạnh nhạt.
" Ah! Không thể nào! Địch nhân đông không! Tại sao lại như thế! Địch nhân hướng nào! Mau mau rời khỏi nơi này!" Hầu Hùng cuống lên, bộ dáng của hắn lúc này làm gì còn phong phạm của một đại tướng.
" địch nhân chỉ có hai mà thôi!"
" Sao! Hai! Ngũ Lão ngươi đang đùa ta đấy ư ? hai người làm sao có thể! Ha ha ha ha!" Hầu Hùng tỏ vẻ không tin.
" Lộp Cộp!" chỉ thấy phia sau Phạm Ngũ Lão, một cho chiến mã lao đến, sau lưng hắn là một cặp song đâo, tay trái giữ cương, tay phải nắm một cái đầu lâu dính đầu máu tươi.
" ai bảo là Ngũ Lão ca đang đùa! Địch nhân chỉ có hai!" Nguyễn Sí lạnh giọng, tay vung chiếc đầu lâu lên không trung, lộ ra khuôn mặt vẫn còn kinh hoảng, không kịp nhắm mắt của Phụng Lã.
" Ngươi! Ngươi! Phạm Ngũ Lão! Ngươi! Ngươi dám tạo phản! người đâu đem tên kia giết cho ta!" Hầu Hùng gầm lên.
Thế nhưng không bất kỳ một tên quân binh nào động đậy cả, tất cả chỉ đứng lên, ánh mắt lăng lệ nhìn chăm Hùng Hầu.
" Soạt! Soạt! Soạt!" khắp bốn phương tám hướng lại có không ít người xông ra, bọn họ chính là Phục Binh của Võ Tánh cùng Lỗ Phúc từ trước.
" Ngươi! Là ngươi!" Hầu Hùng nhận ra Võ Tánh, chính là người luôn đi theo Phạm Long.
" ha ha ha! Thì ra tất cả đều là mưa kế của tên nhãi kia! Ha ha ha! Một đời anh hùng như ta lại bị một tên oắc con vắt mũi chưa sạch dồn vào đường này! Ha ha ha!" Hầu Hùng gầm thét tức giận.
" Loại như ngươi cũng được tính là anh hùng! Ha ha nực cười! ngươi chính là một con chó bán nước cầu vinh! Bán linh hồn mình cho bọn Hán Gian! Ngươi mới là kẽ đáng tru đáng diệt!" Võ Tánh gầm lên giận dữ.
" Ha ha ha! Bọn phản tặc! sẽ có ngày đại ca ta sẽ báo thù cho ta! Các ngươi sẽ bị tru di cửu tộc, gà chó đều không tha cho dù là một con! Các huynh đệ xông lên! Cùng ta xông ra một con đường máu!" Hầu Hùng vẫn cố gắng bám vúi lấy cơ hội cuối cùng.
Nhưng tiềng hô của hắn vang lên lại không có một ai đứng ra hường ứng.
" Ngươi! Các ngươi! Đều phản cả rồi!" Hầu Hùng nội tâm bắt đầu run sợ.
" ha ha ha! Tại sao lại nói bọn ta phản, Bọn ta phải gọi là quay đầu là bờ, đi thoe tiếng gọi con tim, tiếng gọi của dân tộc!" một tên quan binh lớn tiếng nói.
" Ah! Chết cho ta!" Hầu Hùng gầm lớn, đại đao hắn vung lên muốn chém tới tên quân binh kia.
" Hừ! Hán Gian còn không bó tay chịu trói!" Võ Tánh tức giận gầm lên. Chỉ thấy một ngọn độc long thương đâm tới chắn trước mặt tên quân binh kia.
Đao Thương va chạm phát ra tiếng oanh thương, Hầu Hùng bật người trở lại, hắn chưa kịp lấy lại thăng bằng đã bị một thương đập vào ngực văng xuống ngựa , miệng phun ra một ngụm máu tươi.
" Mang hắn về! chúng ta phải tế sống chúng! Tế vong hồn cho Kim Thủ Lĩnh!" Phạm Ngũ Lão giong bị thương.
" hã! Cái gì! Kim Thiếc Hắn chết! không thể nào!"
Nghĩa quân như nguyệt dường như muốn phát điên gầm lên.