Nơi này lúc này đã là một công trường rất lớn, một lượng lớn gỗ, đá, kiến tượng sư đang không ngừng cải tạo nơi này.
Phạm Long ngồi trên một cái đài cao, xung quanh là một vị kiến tượng do Hầu Chính mang đến. cả hai cùng nhau bàn bạc việc xây dựng phòng ốc cũng như kiến trúc quan trọng trong căn biệt viện này.
Nhìn sắc mặt của Phạm Long ai nấy cũng có thể nhìn ra, tâm trạng hắn không hề tốt. bọn họ cứ ngỡ rằng do mình không làm đúng yêu cầu của vị tân Phó Quân này nên mới thế.
Nhưng bọn họ nào biết được cái Phạm Long lo lắng chính là bố cục của hắn đã an bài, không biết đám người Võ Tánh thực hiện ra sao, thậm chí là nhân tố yếu hại nhất là Kim Thiếc sẽ như thế nào.
" Đinh! Sát Thần Nguyễn Sí hạ sát đầu lĩnh quân Hán! Ký chủ nhận được một lần triệu hóa văn thần mãnh tướng!"
" Đinh! Giết tướng lãnh nhà Hán! Mở ra hình thức Thế Lực! !"
" Đinh! Hệ thống Thế Lực đã mở!"
" Đinh! Xác định trạng thái thế lực! đối đầu với Nhà Hán!"
Liên tiếp thanh âm hệ thống vang lên.
" được! bọn họ làm được!" Phạm Long vui mừng ra mặt.
" Tốt! các ngươi lui xuống! ta cần an tĩnh một mình!" Phạm Long ra lệnh đuổi người
Một mình hắn trở lại Phụng Lai tửu điếm lấy một bình rượu tốt ra uống một trận cho sảng khoái.
" Ha ha ha! Thật không hổ kỳ vọng của ta! Nguyên Võ! Ngũ Lão! Nguyễn Sí! Các ngươi làm tốt lắm!" Phạm Long lòng như nở hoa.
Nhưng hắn nào biết được rằng đám người Võ Tánh còn làm tốt nhiền hơn hắn tưởng. đó chính là giết chết Kim Thiếc. một khi Kim Thiếc chết, thế lực Nghĩa quân Như Nguyệt sẽ bị tan rã. Mà Lỗ Phúc chính là một người tiếng nói có trọng lượng tại nghĩa quân Như Nguyệt.
Mà Lỗ Phúc lại có ý tứ muốn đâu nhập vào Phạm Long, như thế Phạm Long có thể thuận lợi thu tóm toàn bộ thế lực của Kim Thiếc. từ đó xây dựng cơ sỡ vững chắc cho đại kế sau này.
Ban đầu việc giết chết Kim Thiếc không nằm trong kế hoạch. Nhưng binh biến thay đổi bất thường, thật không ngờ đám quân binh kia lại muốn đánh cướp thôn Đông Ninh, mà phụ cần thôn lại là nơi che giấu thuyền của mọi người.
Nếu bỏ thôn Đông Ninh thì không được, mà giúp Đông Ninh thì phải chia quân. Vì lẽ đó Võ Tánh đã âm thầm báo cho Nguyễn Sí biết kế hoạch của mình. Một khi cả hai cùng hành động mạng Kim Thiếc đương nhiên là sẽ không còn.
Chính vì lẽ đó mà hai người Nguyễn Sí, Phạm Ngũ Lão đền tàn sát tất cả hai bên cho dù là người của nghĩa quân cũng thế. Chỉ có cái chết mới bị miệng dược những tên kia.
Còn đối với vị lý trưởng cùng những thôn dân kia, trước khi đi Phạm Ngũ Lão đã nhắc khéo đám ngươi kia rồi! từ thái đối cùng sự bình tĩnh kia, Phạm Ngũ Lão tin chắc tên kia cũng không phải là một tên ngu ngốc gì. Hắn sẽ hiểu ngay ra thôi.
Quả thật, không khác gì những điều Phạm Ngũ Lão suy đoán, thôn Đong Ninhkia rất là phối hợp.
Phạm Long ngồi nghiền ngẫm cái hệ thống thế lực là như thế nào.
Hệ Thống thế lực chính là tình hình cùng bản thống kê của thế lực mà hắn đang xây dựng, cũng như biểu hiện các thế lực khác mà hắn biết đến, cùng những thế lực hắn không biết đến sẽ không hiển thị ra.
Toàn cảnh chung của hệ thống thế lực là toàn bộ bản đồ thời Hán trong đo biểu thị toàn bộ các châu quận. ví như Thanh Châu, Lương Châu, Kinh Châu, Từ Châu,. . . Giao Châu.
Trong Giao Châu lại chia ra từng quận nhỏ bên trong như Giao Chỉ, Hợp Phố, Nam Hải, Cửu Chân. . . .
Trong một bản đồ nhỏ hơn chính là bản đồ khu vực Mê Linh nơi hắn xây dựng căn cơ. bảng biểu tiếp tục hiển thị ra các thông số như: diện tích thế lực, dân số thế lực, tài nguyên, tiền tài, phương tiện chiến đấu, tướng lãnh, quân sư. . . . . .
Nói cách khác hệ thống thế lực chính là một bản biểu thống kê cũng như là một cái bản đồ chi tiết.
Hiện tịa hệ thống thế lực chưa mang lại lợi ích gì lớn cho hắn cả, thế nhưng cái hệ thống này hắn phát hiện ra một cái lỗi bug có lợi cho hắn, chính là bản đồ chi tiết.
Vào cái thời kỳ này, việc tạo vẽ một cái bản đồ là một điều vô cùng gian nan và khó khăn mới có thể vẽ ra được, nhưng mức độ thực dụng cũng như độ chính xác thì thôi khỏi phải nói, nghĩ đến mà phát rầu.
Nhưng bản đồ trong hệ thống thế lực lại vô cùng rỏ nét, muốn to có to, muốn nhỏ có nhỏ, biểu thị sông suối ngòi, ghềnh thác đều có cả.
Phạm Long chơi với cái bản đồ thế lực cả một buổi chiều vẫn còn chưa hết thích ý. Ngay cả một tấm thẻ triệu hoán văn thần mãnh tướng cũng quên mất luôn.
Tại doanh trại dựng tạm bên bến sông như Nguyệt, quân sĩ đang vận chuyển hàng hóa cướp được lên thuyền trở về Thôn Phục Hưng.
Vì một lượng lớn hàng hóa cùng nô dịch, nô lệ và người bị bắt tại các thôn làng bị quân Phụng Lã Đánh cướp mấy ngày trước. bọn họ không thể nào trong một thời gian ngắn có thể chuyển đi hết cả.
Vì thế mọi người tạm thời vào rừng ẩn trốn, xây dựng một doang trại nhỏ, được Ưng Sát Vệ cùng Thần Khuyển quân tăng cường giám sát.
Những người bị quan binh bắt đầu tiên là kinh hoảng, sau đó mới phát hiện bọn họ chính là nghĩa quân trừ gian diệt bạo.
Bọn họ đồng ý gia nhập, theo Võ Tánh về Phục Hưng thôn sinh sống. quả thật bọn họ đã không còn đường nào để đi cả, làng mạc, nhà cửa, ruộng vườn, người thân quyến thuộc tất cả đã không còn.
Một số muốn gia nhập theo Phục Hưng Thôn, muốn cùng bọn họ luyện quân đánh trận trả thù nhà. Một số thì gan bé hơn muốn tìm một nơi có thể trồng trọt lấy vợ sinh con sống một cuộc sống bình phàm.
Những chuyện này đương nhiên hợp ý võ tánh rồi, nên hắn không ngần ngại mà chấp nhận. tổng cộng số nạn dân này lên đến 1200 người còn nhiều hơn cả số người dân bị thôn Phục Hưng nữa.
" Nguyên Võ! Hàng hóa rất nhiều, nhưng chúng ta chỉ có 11 chiếc thuyền vận chuyển ít nhất cũng phải 5 chuyến mới có vể vận hết được!" Phạm Ngũ Lão nói.
" Không sao! Trong những ngày này chúng ta ẩn nấp trong rừng, tránh bị phát hiện là được!" Võ Tánh nói.
" thế sao được! chúng ta có rất nhiều người, 1200 nạn dân, Ưng Sát Vệt 300 người, còn có nghĩa quân Như Nguyệt thêm 200 người nữa! con số cũng sấp xỉ 2000 người! nếu không muốn bị phát hiện cũng khó!" Phạm Ngũ Lão nói.
" Người đông! Thức ăn cần cũng phả nhiều, mà thức ăn khô số lượng không có bao nhiêu cả, dùng nhiều lắm cũng trụ được khoảng 5 ngày mà thôi! nhưng nếu đủ thời gian vận hết 5 chuyến ít nhất cũng 15 ngày! Cái này rất khó!" Phạm Ngũ Lão phân tích.
" Ah! Chuyện này! Ngũ Lão ca! chuyện này Công tử đã có chuẩn bị tốt! thức ăn tuy không đủ no ngày ba bữa, nhưng chuyện đó là không thể nào, chúng ta có thể dùng lương thực cướp được nấu cơm, có thể suống sông đặt bẫy bắt cá. Thần Khuyền Quân cũng có thể đi săn!" Võ Tánh cười ha hả nói.
" như thế không được! nấu ăn cần có lửa! mà đốt lửa sẽ khiến cho người chú ý!" Phạm Ngũ Lão phản bác.
" ha ha ha! Chuyện này ư! Ngũ Lão ca! ta thật không biết ngươi có phải là đường đệ của công tử không nữa! ngay cả chuyện này cũng không biết xử lý!" Võ Tánh trào phún.
" Bạch Ngưu! Ngươi lại đây!" Võ Tánh cười cười đối với Phạm Ngũ Lão.
" Bạch Ngưu! Báo Cáo!" ngay lập tức Bạch Ngưu đến báo cáo trước mặt Võ Tánh.
" Bạch Ngưu! Ngươi hãy hướng dẫn cho Ngũ Lão tướng quân cách nấu không có khói bay lên đi!" Võ Tánh ra lệnh.
" Rõ!" Bạch Ngưu nghiêm chỉnh chấp hành.
" Mời Ngũ Lão tướng quân! Bếp Hoàng Cầm đã xây xong! Bọn ta đang thổi lửa nấu cơm, mời tướng quân đến xem xét!" Bạch Ngưu nghiêm trang nói.
" Ah! Các ngươi xây lò nấu cơm rồi à!" Phạm Ngũ Lão kinh ngạc.
Cách một đoạn khá xa Phạm Ngũ Lão đã nhìn thấy một mãnh sương sói lượng lờ dưới mắt đất, đó chính là khói, nhưng khói lại không hề bay lên cao mà cứ là đà dưới mặt đất giống như là sương sớm vậy.
Chỉ thấy phía xa, nơi phát ra có bắt hai chiếc nồi lớn, dường như dang nấu cài gi trong đó.
" Phạm Tướng quân! Trung Đội Trưởng!" mọi người nhìn thấy Bạch Ngưu cùng Phạm Ngũ Lão đi đến thì không ngừng chào hỏi.
" Ngũ Lão Tướng quân! Đây là bếp Hoàng Cầm! do Chủ Công! Nghĩ ra! Dùng bếp này nấu khói sẽ không bốc lên trời." Bạch Ngưu giải thích.
" Ah! Thật là thần kỳ! thật là xảo diệu!" mắt Phạm Ngũ Lão sáng rực.
" Ah! Các ngươi là quân sĩ! Các ngươi là quân sĩ sao lại vào bếp nấu cơm! Trù Quân đâu! Không có à!" Phạm Ngũ Lão phát hiện ra một điều khác lạ.
Theo quan niệm của hắn quân lính chỉ có mỗi một nhiệm vụ huấn luyện cùng ra chiến trường mà thôi. còn các vấn đề khác như nấu ăn hay trồng trọt đều không có.