" Nơi này là Phục Hưng Thôn! Trông không tệ chút nào !" tại một điểm cao có thể nhìn thấy bao quát ba thôn Phục Hưng, Đông Ninh cùng Như Nguyệt Phùng Hưng không khỏi khen ngợi một câu.
Sau gần nửa năm phát triển Phục Hưng thôn trở thành mũi tàu phát triển cho cả hai thôn còn lại. có 6 quả đồi đã được khai hoang phát triển trồng trọt các loại cây nông nghiệp chủ lực như lúa nương, khoai mì, cây mía, thậm chí là một ít loại cây ăn quả và sản vật của vùng cao Tây Bắc như Mắc Khén, Mắc Mật, cây cà ri cũng được trồng và phát triển, diện tích ước chừng lên tới 200 mẫu đất ( khoảng 30 ha)
Như Nguyệt thôn Kim Thiếc cũng đã kinh doanh gần 5 năm, tuy không có phát triển mạnh mẽ như Phục Hưng thôn, nhưng cũng có một chút căn cơ, ruộng nước trồng lúa khoảng 100 mẫu, sau này dưới sự chỉ đạo của Lỗ Phúc cùng Tú Xương cũng đã khai hoang thêm 100 mẫu đất đồi núi bắt đầu canh tác theo kiểu ruộng bậc thang.
Vào thời kỳ này, tuy nông nghiệp của người Việt rất cao, một năm có thể trồng được hai vụ lúa, thế nhưng cây lương thực chủ yếu trồng tại các vùng đồng bằng, hay các bãi bồi, khe hẹp, bằng phẳng có khả năng dẫn nước từ sông suối vào.
Loại hình ruộng bậc thang vẫn chưa có phát triển thậm chí là còn chưa được hình thành trong giai đoạn này. Theo như sử sách ghi chép thì mãi đến cuối thế kỷ thứ 4 hệ thống ruộng bậc thang mới hình thành tại các khu vực Tây Bắc miền cao như thung lũng Mường Thanh ( Điện Biên), Mường Lò (Yên Bái), Mường Than (Lai Châu), Mường Tấc (Sơn La) do các dân tộc Mông, Dao, La Chí hình thành và phát triển.
Hệ thống ruộng bậc thang chính là tinh hoa của người dân đồng bào miền núi từ cổ chì kim, thông qua hàng ngàn gian khổ mới có thể hình thành được.
Nhưng hệ thống ruộng bậc thang này không thể hình thành ngày một ngày hai, mà phải tuân theo tuần tự từ trên xuống dưới, phải có thời gian ít nhất 2 đến 3 năm mới có thể hoàn tất một hệ thống trên một ngọn núi.
Nhưng Phạm Long là một người đến từ thời hiện đại, nơi tinh hoa bốn ngàn năm lịch sử Việt Nam phát triển, nên hắn có thể dễ dàng giúp đồng bào phát triển hệ thống này một cách nhanh nhất có thể.
Phục Hưng Thôn địa thế nằm ngay chính giữa, xung quanh bao bọc bởi bốn ngọn núi khác. Lúc này bốn ngọn núi đã được bao phủ bởi một màu xanh rì mạ non. Tại dưới chân các ngọn núi là một hệ thống các dòng suối nhỏ đã được mở rộng, phát cỏ liên thông với nhau hình thành một hệ thống cấp thoát nước tự nhiên.
Phục Hưng Thôn dân số ban đầu khá ít chỉ có hơn 1300 dân cư mà thôi. mà 300 trong số đó đã gia nhập Ưng Sát Vệ, nên không có khả năng canh tác kinh doanh trên mảnh đất này được.
Tuy thôn ít người, nhưng các công việc vận hành đều hiệu quả, việc này chính là nhờ một tay của tú tài Tú Xương.
Lúc này một tay Tú Xương có thể quản lý tốt công việc của ba thôn, ngay cả Lỗ Phúc cũng phải nghe theo, thường xuyên theo sau lưng Tú Xương học tập các lĩnh vực khác, quản lý đất đai công việc.
" Ha ha ha ! Đại Vương cũng nhờ ơn của tổ tiên!" Phạm Long cười nhẹ, vô cùng khiêm tốn.
" ha ha ha! Tiểu Tử! ngươi tốt! xem ra ngươi kinh doanh nơi này cũng không tệ, nhưng ngươi có tính xem khi ngươi mang bầy mèo nhỏ này về có nuôi nổi chúng không ?" Phùng Hưng chợt liếc về bầy hổ phía sau lưng hắn.
" ah! Ha ha ha! Đại vương an tâm ta đã có ai bài!" Phạm Long có chút gượng gạo nói.
Quả thật trong suốt chuyến hành trình trở về hắn đã lâm vào trầm tư khá lâu. Hổ là một loại động vật ăn thịt, thức ăn yêu thích của chúng chín là các loại thịt như trâu, hươu, heo. Trung bình mỗi con hổ sức ăn hằng ngày từ 6 đến 12 cân thịt.
Như vậy để nuôi tốt gần 300 con hổ kia hắn phải bỏ ra hơn 2000 cân thịt tươi một ngày, đó là một số lượng khổng lồ mà hắn khó có thể chống chịu trong thời gian này.
Ngay cả dân của hắn thịt tốt còn không có để mà, sao có thể phung phí đến như thế.
Nhưng sau một ngày vắt óc ra suy nghĩ hắn mới phát hiện ra là mình rất là ngu, Hổ là động vật ăn thịt, như vậy thịt gì cũng là thịt, thịt heo là thịt, thịt cá cũng là thịt. mà tài nguyên cá thì lại vô tận. tuy cá không phải là thức ăn hổ thích nhất, nhưng Phạm Long tin tưởng hắn sẽ kết hợp giữa cá tươi và cá nướng sẽ lấy được mấy cái bụng kia.
Nghĩ thế hắn ngay lập tức làm liền, khi hắn chưa về tới Phục Hưng thôn, đã cho người đi đánh bắt thật nhiều cá, một nửa trong số đó thì được làm sạch ướp gia vị nướng thật tốt. số còn lại thì lại làm sạch, đánh vảy lóc xương.
" Xí đệ! Ngươi an tâm! Thù của ngươi! Lão ca đây cũng đã báo giúp ngươi! !" Nguyễn Hữu Cảnh khẽ vỗ vai Nguyễn Xí an ủi hắn một chút.
Khi đi Nguyễn Xí mang theo hai tiểu đội Thần Khuyển, thế nhưng khi về lại không còn một con, mà thay vào đó là một bầy hổ lớn.
Huy con hổ thu ác kia đã bị Nguyễn Hữu Cảnh diệt sát, nhưng hắn đã có một mối hiềm khích rất lớn với bầy hổ, nên bộ dáng lúc này tỏ ra không thích hợp.
Phạm Long đương nhiên là nhìn ra, thế nên hắn cũng đã có một chút an bài đối với Nguyễn Xí, là không thể để lại Phục Hưng thôn được nữa rồi.
" Lý Trưởng! lý trưởng! ngươi đã trở về!" khi mọi người vừa đặt chân tới phạm vi Phục Hưng thôn thì đã có không ít người dân kích động hét lên. Ngay sau đó có khoảng mấy trăm dân chúng đã tụ tập thành một bầy mà dẫn đầu là một cái nho sinh chững chạc chắp tay chào đón.
" Chủ Công ngươi đã về!" Tú Xương dẫn đầu lên tiếng, sau đó là Lỗ Phúc cùng hai trung đội trưởng khác.
Đội hình phía sau khá dài, thế nên kia toàn bộ đi từ trong khe núi bước ra, theo sau cùng đội hình chính là hàng trăm con hổ lớn ,khiến cho không ít người dân run sợ, thậm chí là tẻ xỉu ngay tại đương trường.
Tú Xương nhận được tin tức truyền về từ sớm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đội hình đồ sộ kia thì chân cũng không nhịn được mà run lên.
" ha ha ha! Tiểu thư sinh! Bộ dáng của ngươi trông không được chút nào!" Phùng Hưng ngồi trên lưng hổ vương cười ha hả.
" Ngươi hẳn là Bố Cái Đại Vương! Tiểu sinh Tú Xương thất kính thất kính!" Tú Xương chắp tay cung kính nói.
" Thất kính cái rắm! lão tử là một cái mãng phu, dẹp cái trò văn nho không đáng đồng tiền đấy đi! Ha ha ha! Chỉ cần ngươi khao ta một chầu rượu tốt, một bàn tiệc ngon là được!" Phùng Hưng gan to miệng lớn nói.
" Tiệc tẩy trần đã chuẩn bị từ trước! mới Đại Vương vào trong!" Lỗ Phúc cười lấy lòng nói.
Đoàn người có trước có sau bước vào thôn, sau khi dạo một vòng quanh thôn, rồi mới tập kết tại quân doanh.
Doanh trại đã có sẵn cơ sở vật chất có thể chứa được một lượng lớn người ngựa, đồng thời xung quanh được bao bọc bằng một hàng rào lớn, có khả năng phòng hộ rất cao.
Đại yến tiệc đã được bày ra, hơn 1000 cân thịt cá tươi cũng được dọn ra nhằm thiếc đãi những chiến sũng mới gia nhập đội quân.
Những con đại hổ uy mãnh, tuy bụng chúng khá đói, nhưng khi nhìn thấy thịt cá thì trong ánh mắt xuất hiện một chút bất mãn.
" Tiểu Tử! ngươi cho chúng ăn cá!" Phùng Hưng có chút bất ngờ.
" Đúng! Thưa đại vương! Thịt rất khó kiếm, nhưng cá thì lại vô cùng dồi dào, có thể cung cấp vô tận! ngươi an tâm, không những có cá tươi còn có cá nướng, phù hợp cho chúng hổ hưởng dụng.
" ta tùy ngươi định đoạt, thế nhưng bọn chúng chính là hung thú, là một lưỡi đao sắc bén, nhưng đây là một cây đao hai lưỡi, ngươi nên cẩn thận suy tính!" Phùng Hưng nhắc nhở một câu.
" Vâng! Tiểu tử minh bạch!" Phạm Long cung kính.
" Hổ Vương huynh đệ! Ta biết loài hổ các ngươi không thích ăn cá tươi vì chúng hương vị rất tệ, hơn nữa có xương nhỏ rất khó ăn, nhưng ngươi an tâm. Số cá này đã được bọn ta xử lý tốt, đã lóc thịt rút xương, một số khác còn đang được nướng chín, giống như thức ăn ngày hôm qua!" Phạm Long lại quy đầu nói với hổ Vương.
Hổ Vương đã thông linh, nên cũng hiểu được đại khái những gì Phạm Long nói.
Nó liền gầm lên mấy tiếng dường như đang giao tiếp với bầy hổ. ngay sau đó bầy hổ an tĩnh hơn rất nhiều, một số bắt đầu gặm từng miếng thịt cá lớn ăn lót dạ.
Có một thì sẽ có hai, không lâu sâu bầy hổ bằng đầu tham dự bữa tiệc của chính mình, tuy không được ngon miệng nhưng no bụng là tốt.
Ngay sau đó đại tiệc cũng được dọn lên chiêu đãi khách quý cùng tướng sĩ, cũng như là mang một đại lượng cá nướng đã tẩm ướp tốt gia vị cho bầy hổ ăn tiếp theo, thậm chí còn mang ra một hồ rượu thuốc lớn dùng làm thức uống cho hổ.
Hổ uống rượu, đương nhiên không phải là rượu thông thường, mà là rượu ngâm qua các loại dược liệu quý hiếm có tác dụng bồi bổ sức khỏe, thể chất, khí huyết.
Cũng may là Phùng Hưng đã thu phục được hổ vương, thế nên Phạm Long có thể thông qua hổ vương mà chỉ huy bầy hổ một cách tốt nhất, tránh các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.