Mạc Tiếu Tiếu thấy đối phương biến mất thì cảm giác vừa như giải thoát, lại vừa có chút hụt hẫng.
"Hừ... mồi dâng tới miệng vẫn còn ngại."
Nàng mặc vội xiêm y vào, lập tức rời khỏi phòng.
Lúc này, bên ngoài bảy vị Hồn Tướng đang tập trung đầy đủ xem phim hay. Tiếc là phim hơi ngắn.
"Nhìn gì mà nhìn." - Mạc Tiếu Tiếu gắt giọng, rồi lủi đi mất.
Lạc Tinh lúc này cũng hơi nản lòng:
"Ài... Ưu Tú quá cũng là cái tội mà."
Bản thân mình đã là nữ tính, mà vẫn gặp tình cảnh khó xử.
Hai hôm sau, mọi việc bình thường. Nhưng sự tích chủ soái của mình đồ sát gần hai vạn Yêu Nhân vẫn còn đó. Mọi người cảm giác cứ điểm này vững chắc vô cùng. Nhưng Lạc Tinh vẫn không yên lòng. Nếu lần nữa kẻ địch tấn công. Ắt sẽ mạnh gấp bội. "Cây cao sẽ đón gió lớn." - Khái niệm đó luôn đúng.
Nhưng bản thân hắn muốn mạnh hơn nữa. Chắc phải đạt cảnh giới Hồn Vương mới được. Tuy nhiên đâu phải muốn đạt là đạt được. Bản thân Lạc Tinh tích lũy vẫn chưa đủ dày còn thiếu chút hỏa hầu.
Lần này thu thập được sáu yêu hạch Tứ Tinh. Lạc Tinh dùng ba viên kiến tạo một Bộ trận pháp Nguyệt Quang Vô Lượng. Còn số thịt Nhân Yêu cao giai thì cho Tiểu Lục nuốt.
"Nếu ta có thể hấp thụ ba viên Yêu Hạch này..."- Lạc Tinh cả trăm năm nay luôn thử tìm cách cải biến《Vạn Mộc Âm Dương Trường Sinh Quyết》 thích hợp với Hồn Thạch giới, nhưng không thành công.
Khi hấp thụ hai hồn linh mộc hệ sau lưng, do đặc tính tăng phúc của mộc hệ. Thì 《Vạn Mộc Âm Dương Trường Sinh Quyết》 của hắn có thể tự động vận chuyển một chút. Nhưng tự thân điều khiển thì chưa được. Các Khiếu huyệt chứa các vòng xoáy linh lực, bên trong lại Hồn Linh trú ngụ. Khiến cho vốn dĩ linh khí đi một vòng chu thiên chỉ trong một giây, thì giờ nó cần đến một phút để hoàn thành quá trình đó. Lực mới chưa sinh, lực sau đã hết.
"Không được, Ta phải đẩy nhanh tốc độ vận hành linh lực."
Một tháng nghiêm cứu kỹ càng.
Lạc Tinh thông báo bế quan, cấm mọi người vào phòng và phải cách xa một phạm vi nhất định. Công tác chuẩn bị xong, Linh thức hắn bắt đầu tập trung vào thức hải. Phân tách từng sợi linh lực đến huyệt Nhân Trung, Tiếp đó, thử khắc linh văn chữ 《HỒI》lên đó.
《HỒI》là yếu quyết giúp cơ thể mau chóng hồi phục linh lực, cũng như tổn thương cơ thể hơn. Mọi việc chầm chậm diễn ra. Lần này tiêu tốn ba canh giờ. Trên Hồn Linh, hay gọi là Âm Dương Thủy Bích Châu có một bộ linh văn óng ánh.
Lúc này cơ thể Lạc Tinh như chìm vào biển rộng. Linh thức như bị thứ gì đó hút lấy.
Lần bế quan này kéo dài suốt một tháng. Lạc Tinh mới mở mắt ra, hắn cười vang :
"Ha ha, đánh bậy đánh bạ mà lại có niềm vui ngoài ý muốn."
Linh văn chữ 《Hồi》 này vốn không bá đạo, không tác dụng quá lớn. Nhưng nó vô tình tạo ra một thông đạo kết nối giữa Thủy Bích Châu và Thạch Hồn Giới.
Phải biết Thạch Hồn giới sợ Lạc Tinh phá thế giới của nó, nên bắt hắn chấp nhận phong ấn linh thức vạn tầng. Ngờ đâu, thông qua Âm Dương Thủy Bích Châu ngụy trang thành hồn linh. Khiến Lạc Tinh có thể thần không biết quỷ không hay, hấp thụ linh lực của thế giới này, sau đó cất giữ trong Âm Dương Thủy Bích Châu. Tuy phong ấn vẫn giữ nguyên nhưng Lạc Tinh có thể phát huy uy lực của Âm Dương thủy bích châu ở mức độ nào đó. Đồng thời sau khi kết hợp linh văn. Lực lượng tổng thể Lạc Tinh tăng vọt lên 260 lần người bình thường.
Muốn thừa thắng xông lên, tuy nhiên hắn cố nén lại tư tưởng đó.
"Mình bế quan đã lâu, hiện tại không ra ngoài sợ loạn hết."
Lúc này bên ngoài, không khí khá náo nhiệt. Các chiến đội cũng vẫn đang tập luyện chuyên cần. Tuy hiện tại toàn cứ điểm Hoàng Liên Sơn Mạch chỉ còn 1 vạn 9 quân binh. Nhưng tổng thể lực lượng đã gấp mười lần trước thời điểm Lạc Tinh đến.
"Quân đoàn trưởng xuất quan."
"Chào! Các ngươi vẫn ổn?"
" Thưa! Vẫn bình thường."
"Hoàng Thống Lĩnh đâu?"
"Dạ, Hoàng Thống Lĩnh đang ở võ trường chiến đấu với Mạc Thống Lĩnh."
"Ohm..."- Lạc Tinh bất đầu đi về khu võ trường.
Lúc này đây, Hoàng Mỹ Lan đang cùng Mạc Tiếu Tiếu tranh đấu. Như có hẹn nhau từ trước, hai nàng cùng lên cấp Hồn Tướng trung kỳ. Nên tiến hành trận tranh tài. Để tránh tổn thương. Cả hai dùng tay không chiến đấu.
Lạc Tinh ngớ người. "Đây nào phải đánh nhau, phải nói là nhảy múa mới đúng."
Cả hai đều xinh đẹp, động tác mau lẹ dứt khoát. Tuy là đánh đấm thật sự, nhưng ở ngoài nhìn vào không một chút cảm giác ác liệt, mà là tươi mới, mát mắt. Đúng như câu:
"Một mảnh quần hồng bay phất phới.
Hai hàng chân ngọc duỗi song song."
Mạc Tiếu Tiếu mặc quần quá ngắn, phô bài nét thanh xuân phơi phới, với cặp chân dài miên man. Hoàng Mỹ Lan thì quần hồng bó sát người, tô lên vẻ đẹp đầy đặn. Dù sao nơi này toàn nữ nhân. Nên bọn họ thoải mái, ăn mặc mát mẻ. Cũng may Lạc Tinh có định lực, có lý tưởng, có quyết tâm, mới kháng cự được mị lực của 3000 giai nhân mà thôi.
Lúc này cả hai thay vì đánh đấm, lại chuyển sang đấu vật. Sắp loạn thành một đoàn. Trình độ cầm nã thủ cả hai cũng không tệ, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, chứng tỏ đây không phải lần đầu bọ họ đánh nhau, nên khá rõ ràng về các chiêu thức của đối thủ.
"Dừng lại đi." - Lạc Tinh chịu không nổi nói. Không can thì không khéo áo quần họ vỡ nát hết.
"Đoàn Trưởng. Người tu luyện xong rồi?"
"Tạm thời thôi. Ta định bế quan nữa nhưng sợ có biến."- Lạc Tinh hỏi thăm: "Gần đây chiến cuộc có gì thay đổi không?"
"Thưa, đã lâu chưa thấy động tĩnh."- Mạc Tiếu Tiếu cười nói, sau đó hay tay như vô tình đưa lên ngực mình bóp bóp.
Thoáng thấy hành động khiêu khích của Mạc Tiếu Tiếu, Lạc Tinh đành đánh trống lảng:
"Được rồi, Ta đi bế quan tiếp."
Lạc Tinh nhanh chóng rời khỏi, vờ không nhìn thấy ánh mắt u oán của Mạc Tiếu Tiếu. Tiếp đó mọi người nghe tiếng vang vọng lại:
"Các ngươi cũng cẩn thận. Chứ nếu dùng hết sức đánh nhau, lỡ có chiến sự thì không tốt. "
Sau khi quay về phòng. Lạc Tinh bắt đầu chuẩn bị kiến tạo ra vòng xoay linh lực ở khiếu huyệt Quan Nguyên.
Lần này nội tình đã đủ. Chỉ chờ gió đông.
Huyệt Quan Nguyên với tên thường gọi là Đan Điền, Lạc Tinh từng ở Hùng Thiên Giới vẽ thần xăm Khiếu Nguyệt Thiên Lang lên đó, nên hết sức quen thuộc.