Hùng Thiên Đại Lục

Chương 446: Tiên Linh Lực



Lần này lại chuyến đi xa

Dù bị quây giết thân ta chẳng sờn.

Chỉ là tu luyện vẫn hơn

Tâm thần càng vững, thái sơn chẳng bằng.

...

Để đi tới Tiên tộc, hành trình kéo dài hơn ba năm, do Lạc Tinh phong ấn linh lực, lại không còn tọa kị.

Đương nhiên cũng không phải phí thời gian. Chỉ là hắn chịu khó nhất tâm nhị dụng, phần lớn linh thức bắt đầu nghiêm cứu phong ấn trên cơ thể mình. Khi xưa không cảm nhận được phong ấn. Nhưng hiện tại cảnh giới tăng cao. Lạc Tinh mới để ý trên huyệt Bách hội mình có một lớp màng mỏng. Ban đầu không hiểu là gì, nhưng thông qua bị truy sát mấy lần, lục tìm đá kí ức của họ. Lạc Tinh biết đây là thứ dùng để phong ấn tiên thể,không cho nó câu thông ngoại giới. Nguyên Phi đúng là kỳ công, thiết kế đủ cực khổ, tuy nhiên bà ta cũng nghi kị các tướng lĩnh trung thành với Trần Tiên Hoàng, nên không dám quá tuyệt tình, không trực tiếp giết chết Trần Tiểu Ngư.

Khi tới Bích Ba Hồ, đây là phạm vi tiếp giáp tiên giới. Lạc Tinh dừng lại, đi vào một cù lao nhỏ trên đó. Hắn bắt đầu bế quan sâu, hắn muốn phá bỏ phong ấn phong bế tiên thể của cơ thể Trần Tiểu Ngư.

Tốn thêm sáu tháng thời gian chuẩn bị.

Đây là phong ấn của một vị Tiên Hoàng, nếu một Hồn Vương khác sẽ vô phương phá vỡ. Nhưng Lạc Tinh có âm dương nhãn, phân biệt được rõ ràng điểm yếu của phong ấn. Tiếp đó dùng Cửu Tự Linh Văn chữ 《Công》, ứng với Hành Kim, bắt đầu ma diệt từng chút từng chút, lớp màng phong ấn bắt đầu mờ dần, sau đó chỉ còn mỏng manh, có thể dùng lực lượng mạnh mẽ khai mở nó.

.

"Oanh...." - Sau khi dùng tổng lực công kích, vách ngăn phong ấn chính thức biến mất. Lạc Tinh lập tức chìm trong cảm giác như thiên nhân hợp nhất. Một luồng lực lượng vô hình vô chất truyền vào cơ thể thông qua huyệt bách hội.

Lúc này nước trong Bích Ba Hồ như sôi trào lên. Sau đó hình thành một thủy cầu bao lấy hắn ta.

Ròng rã một giáp, tức sáu mươi năm. Lạc Tinh lấy lại được tiên thể của mình, nói đúng hơn là tiên thể của Trần Tiểu Ngư. Linh hồn hắn lập tức được tẩm bổ, một luồn tiên linh lực tinh thuần gấp trăm lần tràn dâng. Phân biệt đổ vào tất cả tứ chi, bách hải.

"Đây là tiên linh lực ah?"- Cảm nhận cơ thể mình hiện tại có một tiên linh lực màu vàng bên ngoài, bao phủ bên trong là linh lực màu xanh của hồn linh.

Không kịp vui mừng. Cả hai loại linh lực như bài xích nhau. Cơ thể Lạc Tinh phúc chốc trở thành bãi chiến trường, có nguy cơ bị vỡ nát.

"Nguy thật mà." - Lạc Tinh bắt đầu nhanh chóng điều khiển linh thức lan tỏa khắp nơi. Nhất tâm tam dụng. Một luồng linh thức vừa bảo vệ, vừa điều khiển 《tiên linh lực》 không cho nó cuồng bạo. Một luồng linh thức thì điều khiển《linh lực hồn linh》 không lan tỏa ra xung đột với 《tiên linh lực》. Tiếp đó luồng linh thức thứ ba bắt đầu thúc đẩy đồ án cửu tự linh văn trong thức hải, tập trung phát huy uy lực của linh văn chữ 《Hợp》.

Đây là quá trình chạy đua cùng thời gian. Nếu không dung hợp được, Tuy Lạc Tinh không hoàn toàn chết, nhưng cơ thể này nổ tung, sự cố gắng hơn hai trăm năm nay xem như bỏ. Hắn cũng mất luôn phân thân tại thế giới này.

Ba năm sau, quả cầu nước xung quanh hắn bốc hơi mất.

Lúc này, Lạc Tinh có sự biến đổi vô cùng lớn về chất.

"Ha ha... Trong cái rủi có cái may."- Lúc này nhờ linh văn chữ 《Hợp》, hai luồng lực lượng dung hợp nhau theo đúng như nguyên lý âm dương tương hảo. Trong đó đương nhiên《tiên linh lực》 đại diện cho Dương, do thiên sinh. 《Linh lực hồn linh》 đại diện cho âm, do nhân dưỡng. Đồng thời viên âm dương đan năm xưa Trần Tiểu Ngư bị ép uống tưởng như vô dụng, lại cũng có công hiệu.

Âm vốn đại diện cho nữ, Dương đại diện cho Nam.

Lúc này Lạc Tinh có thể nói là quái thai. Không còn chia nam nữ.

Đúng câu nói: "Tướng do tâm sinh." Đương nhiên tâm hắn là nam. Nên Lạc Tinh lấy lại hình dáng nam nhân. Không cần liên tục tốn linh lực giữ lớp ngụy trang.

"Xét theo lực lượng, hiên tại 《Tiên linh lực》của ta đạt ở Tiên Vương sơ kỳ quá."- Lạc Tinh ước đoán, đây là cảnh giới giống Hồn Tướng Sơ kỳ. Nhưng cách sử dụng khác nhau.

Hồn giả, nôm na là sử dụng hồn linh xoay tròn trong vòng xoáy nơi các khiếu huyệt, để thông qua đó hấp thu linh lực ngọai giới. Khi nào cần công kích sẽ kích hoạt nó xoay tròn theo chiều ngược lại để phát ra năng lượng công kích.

Tiên giả, dùng tiên linh lực ngoại giới hấp thu vào bách hội. Luân chuyển trong đó, hình thành một nội không gian chứa tiên linh lực. Khi công kích kẻ địch, một là sử dụng tiên linh lực tích trữ đó hình thành đòn công kích. Hai là trực tiếp câu thông ngoại giới, sử dụng tiên liên lực xung quanh cơ thể để công kích.

Nếu tiên linh lực bản thân thì tuy nhỏ yếu nhưng linh hoạt, dễ sử dụng, thu phát nhanh. Còn lấy từ ngoại giới thì tốc độ chậm hơn, khó sử dụng, cũng phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài.

So độ ưu việt, thì Tiên Giả cao hơn Hồn Giả một bậc Nhưng mà Tiên giả phải cần học công pháp, tiên kỹ để tu luyện và triển khai công kích theo tiên kỹ.

Hồn Giả không cần công pháp. Hồn linh tự động vận chuyển tu luyện. Hồn kỹ tự động phát huy uy lực. Võ kỹ chỉ là một cách thể hiện, có cũng được không có cũng không sao.

Lúc này quá trình bế quan hoàn tất. Vừa mở mắt ra, Lạc Tinh phát hiện Bích Ba Hồ đã không còn. Nước ở khu vực hai mưoi dặm như bị bốc hơi. Bản thân hắn thì trần trụi, không mảnh vải.

"Cũng may không có ai phát hiện."- Lạc Tinh cười nói. Tiếp đó, hắn lấy trang phục ra mặc nhanh vào.

"Vô sĩ... ai nói không ai phát hiện. Ngươi phá nát động phủ của ta tính sao hả."- Một bóng người xuất hiện, là một thiếu phụ tuyệt đẹp.

Nàng ta cao ráo, mái tóc dài chạm đất. Ở giữa trán có một con mắt dọc theo huyệt nhân trung. Khuôn mặt thon thả, chiếc môi mỏng, mũi dọc dừa, tất cả đều tuân theo một tỷ lệ vàng. Xem như là người con gái xinh nhất ở Thạch Hồn Giới mà Lạc Tinh gặp phải. Đương nhiên so với phu nhân nhà mình là Lạc Dương thì còn kém một chút.

"Toi."- Lạc Tinh giật mình, phải nói thần thức hắn hiện tại tương đương Hồn Vương đỉnh phong, tuy phân ra phần lớn linh thức để cô động cơ thể điều phối hai luồn linh lực, nhưng không phát hiện ra đối phương thì đây chắc chắn phải ở cảnh giới tương đương Hồn Hoàng rồi.

Nhắm đánh không lại đối phương, mà mình hình như không chiếm phần lý. Nên Lạc Tinh đành xuống nước:

"Xin lỗi, ta bị người ám toán. Nên quấy rầy động phủ của tiền bối ah."

"Hừ... tiểu tử chớ nói suông. Ta thấy ngươi không mang thứ gì ra đánh đổi, thì đừng hòng rời khỏi đây." - Giọng nói lại thánh thót vang lên.

"Ta có thứ gì ah. Người là Hoàng giả cao thủ. Bất cứ thứ gì của ta cũng không lọt được vào mắt xanh của người."

"Hừ...." Thiếu phụ vẫn lạnh lùng, tỏ vẻ Lạc Tinh không đưa gì ra vừa lòng nàng thì chỉ có chết.

Lạc Tinh xuy nghĩ, rồi lấy ra túi trữ vật ném qua.

"Tiền bối tự tìm đi, đây là tất cả những gì của ta."