Thần Kiều Lộ mở ra. Tin tức truyền đi khắp Nam Phương Tiên Vực. Lúc này, Kim Tiên của toàn bộ Tiên Vực này tập hợp chuẩn bị lên đường.
Bốn người Lac Tinh cũng chuẩn bị sẵn sàng. Thần Kiều Lộ xuất hiện hai ngàn năm mới biến mất. Nên bọn họ có đủ thời gian tìm đến.
Đập vào mắt Lạc Tinh là một chiếc cầu thang màu trắng với vô số bậc thang, nhìn như không có điểm dừng. Hắn cũng thắc mắc, đúng ra phải gọi đây là Thần Thê Lộ mới đúng, chứ có phải cây cầu nào đâu.
Dù sao số Kim Tiên của Nam Phương Tiên vực cũng vô cùng ít ỏi, lại hay độc lai độc vãng. Nên khi bọn họ đến, Thần Kiều Lộ cũng chẳng có ai.
"Đi thôi."
Lê Minh Phượng khẽ nói, tiếp đó nàng bước chân lên, không có gì phát sinh. Lạc Tinh cũng không nhanh không chậm bước theo.
Theo cảm nhận của Lạc Tinh, những bậc thang này hình như không có gì đặt biệt. Tuy nhiên, rất nhanh hắn hiểu nó đặc biệt chỗ nào. Chỉ có thể bước từng bước. Không được bay, hoặc dùng không gian na di. Bốn người cứ phải từng bước đi lên.
"Từng bước từng bước thầm..."
Những công việc tưởng dể và đơn giản. Thì lại không hề dễ. Bốn người bước đi suốt sáu ngàn năm. Vẫn chưa thấy đỉnh. Tuy có kinh nghiệm đi xuyên vách ngăn tiên giới, nhưng khi đó bọn họ phi hành chứ không phải bước từng bước một như vầy.
"Cha... người cảm nhận thấy điểm đến chưa." Trần Thu Thảo hầu như vài ngày lại hỏi một câu. Nàng là Kim Tiên, có leo cả vạn năm cũng không mỏi chân. Chủ yếu là quá nhàm chán đi thôi. Bình thường Lạc Tinh sẽ nói là chưa đến. Nhưng hôm nay, Lạc Tinh trầm ngam rồi nói:
"Chắc bốn ngàn năm nữa."
"Sau ngươi biết."
"Ta xem trong sách cổ ghi là, Đại Thiên Tiên Vực linh khí gấp mười tiên vực. Trọng lực gấp trăm lần. Hiện tại chúng ta đi sáu ngàn năm, linh khí xung quanh có vẻ nồng đậm hơn sáu lần rồi. Trọng lực thì rõ ràng đã tăng lên 60 lần. hoàn toàn tương thích tỷ lệ.
"Có thể lắm nha."- Bốn người đều Là Kim Tiên, tuy mỗi ngày linh lực không tăng lên được hai phần vạn. Nhưng bọn họ vẫn có cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đó.
Khi làm việc gì mà biết trước điểm cần đạt được, sẽ bớt áp lực hơn là cứ thực hiện mà không biết khi nào đạt kết quả.
Bốn ngàn năm sau. Thật sự như Lạc Tinh nói, mọi người đã thấy mình đi ra khỏi Thần Kiều Lộ. Phía trước bọn họ là một vùng không gian rộng lớn vô biên. Nơi này nhìn lên tinh không, không có tinh cầu hay vì sao nào hết. Không có mặt trời. Nhưng nó vẫn sáng rực.
Trái suy nghĩ đám Lạc Tinh, nơi này không một bóng người.
"Có vẻ Đại Thiên Tiên Vực dân số không nhiều. Nên không tu sĩ nào canh gát Thần Kiều Lộ?" - Trần Thu Thảo cười nói. Ban đầu nàng tưởng vừa đến nơi sẽ có một tốp Kim Tiên cảnh vây lấy bắt khai báo danh tính, xuất xứ chứ.
"Tính sao?" - Lê Minh Phượng hỏi ý.
"Cứ đi thôi. Tất cả theo ta."- Lạc Tinh suy nghĩ rồi dí trước. Ở nơi lạ lẫm nên hắn cũng cảnh giác.
Đi càng vào xâu, trọng lực càng cao, linh lực càng nồng đậm. Linh thức tỏa ra càng bị hạn chế. Nếu ở Tứ Phương Tiên Vực, linh thức Lạc Tinh có thể quét một khu vực bán kính mười vạn dặm. Hiện tại thì hắn chỉ quan trắc chưa đầy ba ngàn dặm.
Đi thêm sáu ngàn dặm thì gặp một thành đầu tiên. Bốn người lập tức bay vào. Nơi này dân không đông lắm. Nhưng chất lượng thì khá hơn các thành ở Tứ Phương Tiên vực. Kẻ mới sinh ra cảnh giới cũng là Nguyên Anh Kỳ, mười tuổi đạt Độ Kiếp Kỳ, đúng là hơn xa tiên giới, năm xưa ở Giao châu lúc Lạc Tinh sinh ra chỉ là Trúc cơ kỳ mà thôi.
Sau khi thần thức đảo một vòng quan sát thì thì có một nhóm lớn tu sĩ Hợp Thể kỳ, cùng một vị Đại Thừa trung kỳ ở tòa nhà hướng đông. Lạc Tinh lập tức bay đến đó. Hiện tại chưa quen với không gian nơi này, nên chưa thể thực hiện không gian na di.
Lúc bốn người xuất hiện. Thành chủ không nhìn ra thực lực bọn họ. Nhưng hiểu đây là những kẻ có lực lượng mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, nên cuối đầu chào:
"Kính chào các vị tiền bối. Không biết đến Dương Môn Thành có gì chỉ bảo."
"Chúng ta ở xa đến. Cho ta biết xung quanh đây phân bố thế lực như thế nào."
"Bẩm, Xung quanh nơi này có hai trăm thành thuộc địa phận của Nam Thiên Môn quản lý."
"Nam Thiên Môn thế lực như thế nào?"
"Thưa đứng đầu nơi này là một ba Kim Tiên cấp cường giả, bên dưới khoảng hai trăm Chân Tiên, cùng khoảng hơn ngàn Đại thừa cấp thống lĩnh."
"Nơi này có bao nhiêu thế lực giống Nam Thiên Môn."
"Chưa có ai thống kê. Nhưng theo vãn bối biếtp chỉ ở Nam Phương Đại Lục có khoảng vài vạn."
"Hả. Có Nam Phương Đại Lục bậy thì Đông Phương đại lục, Tây Phương Đại lục cũng sẽ có. "
"Cái đó, vãn bối có nghe nói. Nhưng cả đời cũng chưa ra khỏi Nam Thiên Môn nên cũng không biết."
"Ta tưởng Đại Thiên Tiên Vực là một thể thống nhất nhưng có lẽ là sai rồi."- Lê Minh Phượng nói.
"Từ đây đến thành gần nhất bao xa."
"Bẩm khoảng năm mươi vạn dặm."
"Được rồi. Ngươi có bản đổ các thành lân cận không."
"Dạ. Có." - Vị thanh chủ nhanh chóng đưa ra. Nhóm Lạc Tinh hỏi thêm vài vấn đề như nơi nào giao dịch bằng gì, có thế lực nào lớn có thiên tôn cảnh không, Tiếp đó thấy không cần thiết hỏi thêm nữa thì rời khỏi.
"Cha. Vậy hành trình chúng ta đi tìm nương còn xa ah." - Giữa các đại lục phải Thiên Tôn cảnh mới có thể dùng truyền tống trận được. Mà muốn đến vị trí truyền tống trận xuyên đại lục có lẽ lại tốn gần vạn năm."
"Không sao. Chúng ta vừa đi vừa tu luyện." Lạc Tinh cười nói rồi quay qua hỏi Lê Minh Phượng:
"Giờ nàng dự định làm gì."
"Ta dự định đi tìm mẫu thân ta. Tuy không biết nhưng trăm vạn năm trước người đã lên đây, có lẽ đang là thành chủ một phương nào đó.Hiện tại cũng là lúc ta nên từ biệt."
"Được, vậy chúng ta tạm thời chia tay."
"Cáo từ... Có duyên gặp lại."- Lê Minh Phượng khẻ thở dài rồi bay đi. Người ta đi tìm vợ, tìm mẹ. Nàng cũng không thể mặt dày đi theo mãi.
"Này... người ta đi còn luyến tiếc à. Con méc nương nha."
"Đứa nhóc này."- Lạc Tinh lắc đầu. Tiếp đó lấy ra Tiếu Không Hạm. Dưới trọng lực tăng cao hơn trăm lần. Nó từ hai dặm thu nhỏ về còn trăm mét. Vẫn đủ cho mọi người di chuyển. Nơi này vẫn dùng linh thạch cực phẩm để giao dịch. Nên Lạc Tinh không lo thiếu linh thạch . Mọi người nay theo một đường thẳng tiến. Một vạn năm sau. Trần Thu Thảo tấn thăng Kim Tiên Hậu Kỳ, riêng Lạc Tinh và Thánh Gióng thì vẫn còn giữ cảnh giới như cũ. Nhưng sức mạnh thì cũng có tiến bộ rõ rệt. Nhất là Thánh Gióng, được Lạc Tinh chỉ rõ rất nhiều thứ, nên hắn cũng dần hoàn thiện đạo của riêng mình.