Hướng Dẫn Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện

Chương 2



Trong ấn tượng của Vương Tuấn, mặc dù Giản Lam xinh đẹp nhưng có lẽ do gia đình nên tính cách của cô không được tốt cho lắm, bình thường cũng không thích để ý tới bọn họ.

Đột nhiên lần này cô lại chủ động yêu cầu về chung với mình, đây là điều Vương Tuấn không ngờ tới được.

Nhà của nguyên chủ cũng không xa lắm, về tới cũng chừng mười phút, còn nhà của Vương Tuấn thì ngay kế bên nhà cô.

Lúc Giản Lam về, cả nhà cô đang ngồi quanh bàn cơm, xem ra mẹ Giản nói không chờ cô là thật.

Cô không lên tiếng, cúi đầu thay giày.

Mẹ Giản thấy cây dù trong tay cô thì vừa ăn vừa hỏi: "Chẳng phải mày bảo là không đem dù à?"

Giản Lam thuận miệng trả lời: "Dọc đường mượn của bạn."

Bọn họ cũng không nghi ngờ, không hỏi là mượn dù của bạn khác thì người ta phải làm sao, chỉ ờ một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.

Cả nhà ngồi quanh bàn cơm, lúc Giản Lam rửa tay đi ra thì phát hiện chẳng còn chỗ cho mình.

Bình thường ông nội Giản ăn cơm thích uống thêm tí rượu, vừa uống vừa nói chuyện với người trong bàn, sự xuất hiện của Giản Lam dường như chẳng gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Giản Lam không lên tiếng, tự đến phòng bếp cầm một cái chén bới cơm, gắp đồ ăn rồi đi sang bên cạnh ăn.

Cô cố ý ăn chậm, cha Giản cũng ăn xong rồi mà Giản Lam vẫn còn bưng nửa chén cơm trên tay. Mẹ Giản ghét nhất là cái thói lằng nhằng của cô, gõ đũa mắng: "Ngày nào ăn cơm cũng cứ lằng nhằng, cha mày ăn xong ba chén cơm rồi, tao cũng ăn xong hai chén rồi mà mày ăn mãi một chén chưa xong, cơm nguội hết luôn rồi."

Giản Lam lại xới một miếng cơm vào miệng, vẫn im lặng.

Mẹ Giản lại nhíu mày mắng: "Nói chuyện với mày mà mày cũng không nghe, có chút gia giáo nào không vậy? Ra ngoài đừng có nói với người ta là mẹ mày không dạy mày nhé."

"Cạch" – tiếng chén đặt lên bàn.

Anh trai của Giản Lam là Giản Dương ăn cơm xong đặt chén đũa lên bàn, đứng dậy trở về phòng.

Mẹ Giản vẫn đang nói kháy sau lưng: "Không biết tao sinh ra hai cái thứ gì nữa, con người ta toàn cười nói với cha mẹ, còn bọn mày thì hay rồi, đứa nào cũng lầm lầm lì lì, bình thường nói một câu cũng chả đứa nào nghe."

Cha Giản, ông nội bà nội Giản cũng phụ họa theo, nói hai đứa nhỏ sai, nói chuyện cực kỳ sôi nổi.

Giản Lam là người ăn xong cuối cùng, mẹ Giản chỉ vào chén đĩa đầy bàn, bất mãn nói: "Ngày nào cũng ăn người trước người sau, bây giờ tới mày rửa chén."

Giản Lam đáp lại một tiếng rồi dọn bàn, đi rửa chén.

Sau khi cô ra ngoài thì mọi người đã về phòng hết, chỉ còn lại một căn phòng còn mở cửa, chưa mở đèn.

Có lẽ đó là phòng của nguyên chủ rồi.

Giản Lam cầm cặp đi vào trong phòng, đóng cửa tự làm bài tập.

Nửa tiếng trôi qua, cửa phòng bị vặn một cái nhưng không mở ra được: "Còn khóa cửa nữa chứ."

Cha Giản đột nhiên gõ cửa, mẹ Giản lẩm bẩm sau lưng ông ta: "Chắc làm gì mờ ám nên mới khóa cửa phòng đấy mà."

Cửa bị gõ ầm ầm, Giản Lam bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, thò đầu ra: "Cha có chuyện gì à? Con đang làm bài."

Sắc mặt cha Giản cực kỳ tệ, giọng thì hung hăng: "Làm bài à? Bài gì? Mày thế nào bộ tao không biết à? Bây giờ còn bày đặt làm bài. Tao nói mày nhé, mày đừng có ra ngoài làm mất mặt tao, giáo viên của mày nói với bọn tao là mày suốt ngày chơi với mấy thằng du côn bên ngoài, không chịu học hành đàng hoàng!"

Giản Lam im lặng một chút, chỉ nói: "Con không có."

"Mày không có? Mày không có mà mấy thầy cô nói mày như thế à? Nếu mày dám làm ra mấy chuyện gì đó làm mất mặt tao thì xem tao có đánh gãy chân mày không!"

Cha Giản buông lời cay độc, càng nói càng giận như thể sắp đánh người, lúc này mẹ Giản mới "tốt bụng" đứng ra khuyên can: "Thôi được rồi, đừng làm con sợ."

Mặt Giản Lam vẫn bình tĩnh nhìn hai người họ một mắng một khuyên, cuối cùng hùng hổ rời đi, cô đóng cửa phòng, khóa lại.

Ngày hôm sau vừa tới trường đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng nói chuyện.

Giáo viên chủ nhiệm họ Hồ, là một cô giáo trông rất trẻ trung, mái tóc xoăn gợn sóng được nhuộm sang vàng, mặc một cái váy tôn dáng trông rất thời thượng.

Nhưng mà gương mặt hơi khắt khe, ở trường cũng có chút tiếng tăm.

Cô ấy gọi Giản Lam tới nhưng không có hỏi han trách móc như cha mẹ Giản mà chỉ kiên nhẫn hỏi: "Cô nghe nói gần đây em hay chơi với mấy bạn nam hơi du côn trong trường, chuyện này là thật à?"

Giản Lam lắc đầu: "Thưa cô, em không có, mấy bạn đó tìm em trước."

Bởi vì nguyên chủ xinh đẹp nên hay bị nam sinh vây quanh, ngay cả khi ở trong lớp cũng thường có người nhân lúc tan học đến làm phiền cô.

Đương nhiên nguyên chủ không dám nói mấy chuyện này với cha mẹ và cô giáo.

Một là sợ trả đũa, hai là vì vấn đề tín nhiệm.

Cho dù phụ huynh và các thầy cô thường trao đổi với nhau nhưng không có bức tường nào là không lọt gió.

Mà dù cô có nói thì e là cũng chẳng thay đổi được gì.

Cô Hồ hơi ngạc nhiên: "Vậy lần sau còn có chuyện như thế nữa thì em nhớ nói với cô nhé."

"Dạ, em biết rồi." Giản Lam đáp lại như vậy nhưng cũng không có ý định nói với cô ấy.

Thật ra thì cho dù có nói với cô ấy cũng chẳng giúp gì được cho mình.

Trong quyển truyện này viết là trường học rất loạn, học sinh suốt ngày ẩu đả đánh nhau, giáo viên không thể quản được, thậm chí còn có cả học sinh đánh giáo viên nhập viện.

Cô Hồ tận tình khuyên bảo: "Thật ra em rất thông minh nhưng lại không tập trung học hành, bây giờ thì chưa vội thật nhưng em thật sự định chờ đến gần thi đại học ư? Đừng để đến lúc đó hối hận cũng không kịp."

"Em sẽ cố gắng học tập."

Cô Hồ càng kinh ngạc hơn, mặc dù học sinh tên Giản Lam này không phải học sinh xấu gì nhưng cũng không phải là học sinh ngoan, nói mười câu thì đã chín câu không nghe rồi.

Đây là lần đầu tiên học sinh này nghe lời như vậy.

Giản Lam hơi do dự rồi nói: "Cô nói với cha mẹ là em chơi với mấy bạn du côn ạ?"

Cô Hồ hơi xấu hổ, đúng là cô ấy có gọi điện thoại nói nhưng mà cũng chỉ định hỏi thăm một chút mà thôi, không ngờ phụ huynh lại hiểu sai ý mình.

Lúc đó cúp điện thoại, hình như cha Giản rất tức giận.

Cô ấy giải thích: "Cô cũng chỉ sợ em bị gì đó thôi, nếu em có gì thì chắc chắn phải nói với người nhà của em trước rồi."

Giản Lam cụp mắt: "Em hiểu rồi ạ."

Trước khi đi, cô Hồ còn nói: "Cô thấy hình như cha em không định cho em học tiếp nữa, nếu hai người họ thật sự có ý định đó thì em phải đấu tranh cho mình nhé."

Đúng là phải đấu tranh cho mình.

Mặc dù quyển này là một nửa truyện H nhưng dù đi tới đâu thì tri thức thay đổi số phận là không bao giờ sai.

Giản Lam vừa mới về lớp là có cả đám nhào tới, hỏi cô chủ nhiệm gọi cô qua đó làm gì.

Những người nhào tới đa số toàn là nam sinh.

Giản Lam nhíu mày, không thích đứng gần bọn họ như vậy: "Các cậu tránh xa mình một chút."

Một nam sinh lập tức đập bàn: "Má! Quả nhiên là mụ phù thủy kia đã nói gì đó rồi!"

Cô Hồ có một biệt danh trong miệng học sinh, đó là mụ phù thủy.

"Giản Lam, chúng ta là anh em tốt mà, chẳng lẽ cậu thật sự làm lơ bọn mình chỉ vì mấy câu của mụ phù thủy kia ư?"

"Mụ phù thủy kia suốt ngày xen vào chuyện người khác, để ý bà đó làm gì? Mà mấy ngày nữa là sinh nhật mình rồi, cậu đi không?"

Cả đám mồm năm miệng mười bảo Giản Lam đừng có nghe mụ phù thủy kia, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt mất kiên nhẫn của Giản Lam.

Tiêu Duyệt ngồi ở hàng cuối thấy mọi người vây quanh Giản Lam như thế thì cụp mắt.

Cô bạn này tốt với tất cả mọi người, ngày hôm qua cô bung dù cho cậu chắc cũng chỉ tiện tay thôi...