Hướng Dẫn Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện

Chương 3



Thật ra không phải là Giản Lam tốt với tất cả mọi người, cô chỉ được kha khá mấy tên cá biệt chào đón mà thôi.

Nói thẳng ra là mấy tên đó muốn tán tỉnh cô nhưng chưa có cơ hội nên mới tự bảo bọn họ là anh em mà thôi.

Còn những người thật sự chăm chú học tập thì hoàn toàn chẳng để ý tới mấy tên học sinh kém như bọn họ.

Đã thế mấy tên học dở này còn ngang nhiên xem thường những người cố gắng học tập, lén nói bọn họ toàn mọt sách, chỉ cần có cơ hội là sẽ bắt nạt bọn họ.

Còn Tiêu Duyệt và Tần Phong thì thuộc dạng thành tích kém còn dễ bị bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Giản Lam lại vô thức nhìn sang cậu.

Tiêu Duyệt đang cúi đầu đọc sách.

Thứ cô nhìn thấy cũng chỉ là phần tóc mái che ngang tầm mắt của cậu.

Ở thời đại này, không cần biết là nam hay nữ thì kiểu tóc thịnh hành nhất vẫn là kiểu tóc che mắt, cắt ngang trán nặng nề này.

Đột nhiên Giản Lam thấy hơi tiếc, đôi mắt xinh đẹp thế kia mà bị che khuất ánh sáng rồi.

Nhưng dù sao thì Tiêu Duyệt cũng không giống mấy người khác, dù cậu để tóc quá dài như mấy người khác thì trông vẫn sạch sẽ, không có chút côn đồ cá biệt gì đó như mấy người kia.

Hai hàng mi dưới tóc mái dài của Tiêu Duyệt chớp liên tục, trong lòng chợt hồi hộp.

Cô đang nhìn mình ư?

Chẳng mấy chốc ánh mắt kia đã biến mất.

Tiêu Duyệt thở phào, đồng thời cũng hơi thất vọng, mất mát.

Giản Lam từ chối lời mời của bọn họ.

Ăn sinh nhật mà bọn họ nói chính là gọi một đám người tối đi ca hát uống rượu, chưa nói đến việc Giản Lam không muốn giao du với bọn họ, cho dù có chấp nhận thì thế giới này rất loạn, du côn nhiều như thế, cô ra ngoài buổi tối cũng không an toàn.

Nam sinh có sinh nhật tên là Ngô Ung, nghe thấy Giản Lam từ chối thì bảo Giản Lam không có nghĩa khí: "Ngay cả sinh nhật mình mà cậu cũng không đi, quá đáng lắm đó, có còn là anh em nữa không vậy?"

Mấy người khác cũng hùa theo.

Giọng bọn họ rất to, cả lớp toàn là tiếng của bọn họ.

Giản Lam vẫn từ chối: "Cha mẹ mình gắt lắm, không cho mình về trễ đâu."

Nữ sinh bên cạnh la một tiếng rồi vỗ vai cô: "Có gì đâu, để mình tới nhà cậu nói với cha mẹ cậu một tiếng, bảo là sinh nhật mình, cậu đi ăn với mình là được rồi."

Nữ sinh đó tên là Trương Dao, cũng để kiểu tóc mái dày, không thấy rõ mắt cô ta thế nào, tóc cũng nhuộm màu vàng trông rất máu lửa.

Da hơi đen, trông không được xinh cho lắm.

Nhưng vì tính tình phóng khoáng, bình thường chơi bời cũng buông thả nên khá thân với mấy nam sinh, mối quan hệ với Giản Lam cũng ổn.

Lúc trước Giản Lam được người khác hẹn ra ngoài chơi toàn là Trương Dao đứng ra lừa cha mẹ Giản, nói là Giản Lam ở nhà cô ta.

Cha mẹ Giản sĩ diện, cực kỳ để ý đến ánh mắt người ngoài, sợ người khác nói những lời không tốt về bọn họ.

Bọn họ luôn giữ vẻ mặt hiền hòa thân thiện trước mặt người ngoài nhưng chỉ cần Trương Dao lên tiếng thì bọn họ chưa từng từ chối.

Giản Lam cụp mắt, phát hiện bản thân thậm chí còn chẳng có lý do để từ chối.

Cũng may là sắp vào học, chuông vào học vừa reo lên thì giáo viên cũng vào lớp.

Đã thế tiết này còn là tiết Ngữ văn của cô Hồ chủ nhiệm.

Học xong một tiết, Giản Lam phát hiện hình như cô Hồ rất để ý tới cô, luôn gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi.

May là thành tích môn Văn của Giản Lam từ nhỏ cũng không tồi, cộng thêm chăm chú nghe giảng, cho dù câu trả lời không hay lắm thì cũng không có sạn.

Mọi người đều thấy thái độ học tập nghiêm túc của Giản Lam, cô Hồ khá vui nhưng mấy người khác thì thấy khó hiểu.

Vừa tan học, Giản Lam đang dọn sách trên bàn thì bị mấy người kia chạy theo hỏi: "Sao tự nhiên cậu học chăm thế? Định học như mấy tên mọt sách kia thật à?"

"Thành tích của cậu cũng chỉ thế thôi, học chi, phí thời gian lắm."

"Cậu bị cái gì kích thích à?"

Giản Lam chỉnh sách lại rồi nói: "Mình không bị kích thích. Năm nay chúng ta cũng mười một rồi, sau mười hai là phải thi tốt nghiệp trung học phổ thông, thời gian còn lại không nhiều đâu."

Mặc dù trong số người này có vài người là cá biệt nhưng cũng không xấu, ít nhất thì không có ý xấu với cô, Giản Lam nói vậy cũng coi như là nhắc nhở bọn họ.

Nhưng sao mấy người này chịu nghe những lời cô nói chứ?

Bọn họ khịt mũi xem thường: "Vậy thì sao chứ? Thi rớt thì nghỉ học, ba mẹ mình mà không bắt mình học thì mình nghỉ lâu rồi."

"Học thì có tương lai gì? Có thi tốt nghiệp, có lên đại học hay không cũng chả quan trọng với mình, chi bằng ra ngoài làm việc, mỗi tháng còn được nhận lương."

"Không phải mình không muốn học mà chủ yếu là mình học không vô, mình cũng đâu phải loại ham học gì đâu."

Bọn họ mỗi người một câu, ai nấy đều thấy học không có tương lai.

Giản Lam không khuyên bọn họ nữa, có nhiều cái không phải chỉ vài ba câu là thuyết phục được bọn họ.

Mấy chàng trai cô gái trong tuổi phản nghịch hoàn toàn không nghe người khác nói, Giản Lam cũng không nói nhiều nữa, dọn đồ xong thì về nhà.

Lúc đi ngang qua một con đường mòn, cô thấy một đám nam sinh nhuộm tóc đủ thứ màu đang kéo một nam sinh không rõ mặt đi vào rừng cây.

Trong lúc xô xát, Giản Lam thấy rõ sườn mặt của nam sinh kia.

Cô mở to mắt, không thèm để ý gì nữa mà xông vào đó: "Mấy cậu làm gì thế hả?"

Bọn kia đang đấm đá Tiêu Duyệt trên mặt đất, Tiêu Duyệt ngồi dựa vào cây to bên cạnh, gương mặt vốn trắng nõn đẹp đẽ đã sưng đỏ lên, trên mặt còn dính máu, không biết là chảy ra từ đâu.

"Giản Lam?"

Hiển nhiên bọn kia biết Giản Lam, thấy cô xuất hiện đột ngột như vậy thì hơi kinh ngạc.

Gương mặt vốn vốn dịu dàng ngoãn ngoãn vô hại của Giản Lam giờ phút này cực kỳ lạnh lùng: "Tôi vừa báo cảnh sát rồi, các cậu không muốn phiền phức thì mau chạy đi."

"Má, Giản Lam cậu được lắm!" Tên tóc đỏ cầm đầu lại bước tới đá một cái vào đùi Tiêu Duyệt, Giản Lam thấy mà xót.

Nhưng nghe thấy cô đã báo cảnh sát, dù sao cũng hơi sợ, trước khi đi nam sinh kia còn nghiến răng nói với Giản Lam: "Tao mà không nể mặt anh Bưu thì tao giết mày luôn rồi!"

Giản Lam cũng không muốn hỏi xem anh Bưu là ai, chắc là tên du côn cầm đầu nào đó để ý nguyên chủ thôi.

Người như vậy thì trong trường có đầy, tương lai đều cho nam chính dùng đánh quái tăng cấp.

Cô vội đến gần Tiêu Duyệt, ngổi xổm xuống hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?"

Ánh mắt cô có vẻ ân cần, thiếu niên ngồi dưới đất chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô mọt cái rồi nhanh chóng cúi xuống, khẽ lắc đầu.

Giản Lam vươn tay ra định đỡ cậu dậy nhưng bị cậu tránh ra. Cậu như một con mèo hoang đã chịu vô số tổn thương, tình nguyện ở một mình trong góc liếm láp vết thương cũng không chịu cho con người chạm vào.

Giản Lam cũng không ép.

Cô rút tay về, thấy cậu vẫn không chịu ngẩng đầu lên thì đành đứng dậy nói: "Vậy cậu ngồi đây chờ mình đi, mình đi mua ít thuốc cho cậu."

Nghe thấy cô bảo rời đi, cuối cùng Tiêu Duyệt cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cô khác với mấy nữ sinh thích làm đầu tóc máu lửa, nhuộm đủ thứ màu kỳ lạ kia. Tóc của cô màu đen tuyền, buộc đuôi ngựa cao cao sau đầu, lộ ra phần ót trắng nõn.

Cô rất cao, trông cũng gầy, đồng phục màu xanh trên người cô cũng khá rộng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Duyệt cảm thấy có người mặc đồng phục cũng đẹp như vậy.

Đôi mắt tựa sao trời của cậu khẽ chớp, đột nhiên hơi thất thần, có lẽ là do nhìn cô quá lâu.

Dáng người mảnh khảnh đi vài bước, chợt quay đầu lại, mỉm cười với cậu: "Cậu phải ở đây chờ mình đấy nhé."

Tiêu Duyệt không kịp đề phòng nên vẫn chưa kịp thu lại vẻ phức tạp trong mắt đã bị cô bắt được.

Gương mặt xanh xanh tím tím, cực kỳ khó coi lập tức ập vào mắt cô.

Tiêu Duyệt gần như hốt hoảng cúi đầu xuống, lần này còn cúi thấp hơn khi nãy, giống như một đứa trẻ ăn vụng kẹo bị cha mẹ phát hiện, chỉ thiếu đầu vùi đầu vào ngực mình.

Hai gò má cậu cũng bắt đầu nóng lên, không biết là vì đau hay vì cái gì khác.

Cũng may là Giản Lam không nhìn cậu quá lâu, nói xong cũng cất bước nhanh chóng biến mất trong rừng cây.