Tuyết vẫn rơi mãi, đến tận chiều tối mới tạm ngừng, sân trước phủ một lớp tuyết dày. Một số người giúp việc cầm chổi ra dọn bớt để tiện cho việc đi lại.
Bên trong phòng ấm áp, cái lạnh từ lúc ra ngoài cũng dần dần tan biến. Sầm Nguyễn ngồi yên lặng bên chiếc bàn nhỏ, chậm rãi uống cháo kê, trên người khoác chiếc áo choàng trắng như tuyết, ngoan ngoãn không nói gì.
Trước đây Sầm Nguyễn bị thương rất nặng, từ độ cao đó mà ngã xuống, lại mang sẵn bệnh tim, cứu sống được cậu đã là một kỳ tích. Sau khi cấp cứu qua khỏi, cậu vẫn thường xuyên trong tình trạng nguy kịch.
Sau đó, Tần Viễn Hành còn phải sang nước ngoài mời không ít danh y về mới cứu được tính mạng của cậu. Nhưng dù đã qua cơn nguy kịch, Sầm Nguyễn lại không thể tỉnh dậy. Ai cũng không thể giải thích được nguyên nhân, chỉ có thể cho rằng cậu bị tổn thương đến dây thần kinh não dẫn đến hôn mê.
Bao giờ tỉnh lại?
Hay liệu có thể tỉnh lại không?
Không ai dám đưa ra kết luận chắc chắn, bởi tình trạng của Sầm Nguyễn thật sự rất đặc biệt.
Nhưng giờ cậu tỉnh dậy một cách bất ngờ như vậy, quả thực là một kỳ tích y học. Các thiết bị kiểm tra không phát hiện bất kỳ vấn đề nào, ai cũng chỉ có thể nói rằng cậu quá may mắn, có thể giữ lại được mạng sống.
Bản thân Sầm Nguyễn cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Cậu không liên lạc được với hệ thống, chỉ đành lặng lẽ ngồi nhìn Tần Viễn Hành cùng các bác sĩ bàn bạc về tình trạng sức khỏe của mình.
Tần Viễn Hành vô cùng quan tâm đến tình trạng của cậu, đã sớm hẹn nhiều chuyên gia y học có tiếng và dày dặn kinh nghiệm đến kiểm tra, gần như xem xét từ sợi tóc đến ngón chân của cậu đến ba, bốn lần.
Đến mức mà Sầm Nguyễn cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng Tần Viễn Hành trong chuyện này rất cố chấp, có lẽ vì lo lắng cậu lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nên mọi việc đều được sắp xếp cẩn thận đến từng chi tiết.
Thậm chí, đồ ăn của cậu cũng do hắn tham khảo ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ rồi đích thân chuẩn bị. Nếu vừa rồi chuyên gia không đến, có lẽ hắn còn tự mình bón cháo cho cậu.
Nói thật, Sầm Nguyễn vẫn chưa quen với điều này.
Dù gì cậu cũng không có cảm giác thực tế về nửa năm qua, chỉ như một cái nhắm mắt mở mắt, nên cậu thực sự không thể hiểu tại sao anh trai lại lo lắng cho mình đến thế.
Cậu vừa chậm rãi ăn cháo kê, vừa để đầu óc lơ đãng bay xa.
Chẳng lẽ khi cứu người đã gây ra động tĩnh quá lớn, hy sinh quên mình, dũng cảm đón nhận cái chết, cảm xúc quá chân thành, đến mức khiến anh trai cảm động (hoặc hoảng sợ) rồi?
Người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ đứng tại cửa phòng, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy mọi cử động của thiếu niên. Dù đang bàn bạc công việc, hắn vẫn muốn giữ cậu trong tầm mắt, không dám lơ là dù chỉ một giây, sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chuyên gia đang nói bằng ngôn ngữ của nước mình, phân tích báo cáo trên tay, Tần Viễn Hành chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng hắn ngẩng lên nhìn thiếu niên, thấy cậu ngoan ngoãn, dịu dàng ngồi trước bàn uống cháo, trong lòng hắn mới dần dần trút bỏ được gánh nặng.
Vị chuyên gia tóc bạc thấy hắn như vậy, không khỏi cảm thán, rồi không chắc chắn hỏi: “Ngài Tần, ở B quốc, các vị cũng thường quan tâm đến người thân, đến em trai như vậy sao?”
Tần Viễn Hành biểu hiện quá mức quan tâm, lo lắng đến vậy. Trong nửa năm qua, ông đã nghe nói về mức độ mà đối phương dành cho tiểu thiếu gia, bây giờ gặp trực tiếp mới thấy còn vượt xa những gì ông tưởng tượng.
Trong lòng ông dâng lên vô vàn cảm xúc, nhưng giọng của người đàn ông lại trầm thấp, điềm nhiên, khiến vị chuyên gia tóc bạc nhất thời không đoán ra đối phương đang nói trong tâm trạng nào.
Ông nghe thấy Tần Viễn Hành khẽ nói, “Không phải em trai…”
Tiếc là ông không nghe rõ phần sau câu nói. Sau khi nói xong, người đàn ông lại tập trung toàn bộ tâm trí vào thiếu niên trong phòng, không nói gì thêm. Vị chuyên gia đành nán lại nói nốt kết luận cuối rồi rời khỏi tầng lầu.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên Wordpress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Trong bát cháo kê còn quá nửa, nhưng Sầm Nguyễn đã không còn tâm trạng để ăn.
Cậu thấy anh trai đi về phía này, bèn hỏi: “Nói xong rồi à?”
Tần Viễn Hành khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống trước mặt cậu. Bầu không khí rơi vào im lặng, cả hai đều không nói gì thêm. Sầm Nguyễn cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng thấy người đàn ông chăm chú nhìn mình mà không thấy điều gì bất thường, cậu cũng dần an tâm lại.
Cuối cùng, bị nhìn đến mức không chịu nổi, cậu khó khăn cất lời: “Anh?”
Người đàn ông thoáng định thần lại, giọng điệu vẫn rất ôn hòa, “Sao vậy?”
Sầm Nguyễn nhìn chằm chằm anh, cẩn thận quan sát một lúc, mím môi rồi nói không chắc chắn: “Em cảm thấy anh không giống trước đây… phải chăng là do em ảo giác?”
Dù Tần Viễn Hành ăn mặc không khác gì trước, nhưng khí chất và khí trường xung quanh anh lại thay đổi rất nhiều. Lần đầu gặp hắn, cậu thấy hắn nhã nhặn, điềm đạm, có phong thái của một quý ông…
Dĩ nhiên, Sầm Nguyễn cũng hiểu phần lớn sự lịch thiệp đó chỉ là lớp ngụy trang để đánh lừa người khác. Giờ đây, diện mạo này mới thực sự là con người hắn. Dù đã cố thu liễm trước mặt Sầm Nguyễn, nhưng cậu vẫn cảm nhận được từ hắn hơi thở sắc bén, tàn nhẫn khiến lòng người phải run sợ.
Điều đó khiến Sầm Nguyễn bỗng thấy sợ hãi và bất an.
Những gì trong lòng thiếu niên không tài nào giấu nổi, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Tần Viễn Hành tất nhiên nhận thấy điều này.
Hắn nói: “Dù anh có thay đổi thế nào, anh cũng sẽ không làm tổn thương em.”
Hắn tiến gần lại, giọng nói như một câu hỏi: “Không phải sao?”
Sầm Nguyễn chớp mắt.
Dường như đúng là vậy thật.
“Cậu bé ngốc” chợt ngộ ra, liền nở một nụ cười rạng rỡ không chút lo âu, “Đúng vậy… trên thế gian này em chỉ có thể dựa vào mình anh mà thôi.”
Không biết lời nào trong đó chạm đúng vào tâm tư người đàn ông, chỉ thấy Tần Viễn Hành khẽ nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều và xen lẫn một cảm xúc sâu lắng mà cậu không thể hiểu. Sầm Nguyễn chỉ cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp, ngây ngốc nhìn Tần Viễn Hành mà không phản ứng gì.
Sau đó, như muốn che giấu sự bối rối, cậu vội cúi đầu xuống, vừa uống cháo kê vừa chuyển chủ đề sang những chuyện khác.
Đã hôn mê lâu như vậy, giờ đây cậu chẳng biết bên ngoài đã xảy ra những gì.
“Mẹ đâu rồi?”
Không biết có phải do Sầm Nguyễn ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy khi mình nhắc đến từ “mẹ,” tâm trạng của Tần Viễn Hành trở nên lạnh nhạt, như thể hắn không muốn nghe đến người này, “Đi rồi, sẽ không quay lại trong thời gian ngắn.”
Sầm Nguyễn ậm ừ đáp, quan sát sắc mặt người đàn ông rồi lại hỏi sang chuyện khác, “Vụ của Trần Vận giải quyết xong chưa, em đã chướng mắt hắn lâu rồi.”
Đây là việc chính, nhắc đến chuyện này, cảm xúc của Sầm Nguyễn rõ ràng phấn chấn hẳn lên, không để ý đến sắc mặt của người đàn ông lúc này đang rất khó coi.
“Lúc đó em nhờ luật sư liên hệ với anh chưa, vốn em định về nước rồi xử lý việc này, nhưng thấy anh cũng có ý định nên muốn cùng anh xử lý luôn. Còn nữa, đêm đó sau khi cuộc họp kết thúc em đã gửi một danh sách vào hòm thư cá nhân của anh, anh nhận được chưa?”
“Những người đó đều có liên hệ với công ty của Trần thị, trong đó có vài người là nhân sự cấp cao nội bộ của Tần gia, nếu không xử lý thì…”
“Em mệt rồi.”
Cậu đang nói hăng say, bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng mang theo sự kiên quyết không thể chối từ.
Sắc mặt Tần Viễn Hành vô cùng khó coi, nhìn kỹ còn có thể thấy tay hắn khẽ run rẩy, hắn nhìn thẳng vào mắt Sầm Nguyễn, “Em mệt rồi.”
Sầm Nguyễn lập tức im bặt, không nói thêm lời nào.
Cậu vừa cảm nhận một áp lực rất mạnh mẽ từ Tần Viễn Hành. Dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đủ để cậu ghi nhớ cả nửa đời.
Cậu theo phản xạ nghe theo lời hắn, “Em… em mệt rồi…”
Sầm Nguyễn chợt hiểu ra, có lẽ vì cậu đã nhắc đến những chuyện phiền phức này, nên anh trai mới giận.
Ánh đèn kéo bóng dáng người đàn ông thành một hình lớn, Tần Viễn Hành chỉ cần đứng lên và khẽ tiến gần là gần như phủ bóng lên Sầm Nguyễn, khiến cậu có cảm giác kỳ lạ như cả đời này mình cũng không thoát ra được.
Sầm Nguyễn bỗng cảm thấy hồi hộp.
Ngay giây tiếp theo, bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên đầu cậu, rất dịu dàng xoa nhẹ, như thể uy áp vừa rồi chỉ là cậu tưởng tượng ra mà thôi.
“Xin lỗi, vừa rồi anh có làm em sợ không?” Ánh mắt Tần Viễn Hành mang theo chút hối hận và tự trách, như thể đang trách bản thân không giấu nổi cảm xúc, để lộ những điều khó nói trước mặt thiếu niên.
Cuối cùng, hắn lại nói: “Anh sẽ không làm tổn thương em.”
“Em mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nghỉ một chút được không?”
Giọng nói hắn lúc này nhẹ nhàng vô cùng, dường như sợ lại khiến cậu bé sợ hãi.
Sầm Nguyễn rụt rè đáp: “Dạ.”
Dù vẫn thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết là chỗ nào.
Hôm nay cơ thể cậu quả thật đã quá mệt mỏi. Vừa chạm vào gối, cậu lập tức thấy buồn ngủ, ngoan ngoãn nói lời chúc ngủ ngon rồi chìm vào giấc mơ, không thấy được vẻ tối tăm nơi đáy mắt của người đàn ông, ẩn chứa cảm xúc sâu thẳm khó nói xen lẫn chút chiếm hữu.
– Nửa tháng tiếp theo, Sầm Nguyễn hầu như chỉ ăn và ngủ, hoặc là được các bác sĩ khác nhau kiểm tra sức khỏe và uống đủ loại thuốc.
Cậu nhận ra Tần Viễn Hành thật sự rất coi trọng sức khỏe của mình, quan tâm đến mức đáng sợ. Chỉ trong nửa tháng, cậu đã gặp không dưới mười vị bác sĩ nổi tiếng.
Trong số các bác sĩ còn có những chuyên gia rất uy tín về tim mạch đưa ra phương án điều trị cho cậu, và tập đoàn Tần thị cũng bắt đầu mở rộng chuỗi sản xuất trong lĩnh vực y tế.
Anh trai thật sự quan tâm cậu quá mức, Sầm Nguyễn lặng lẽ nghĩ thầm, có lẽ vụ tai nạn xe đã khiến hắn bị chấn thương tâm lý.
Ban đầu, Sầm Nguyễn cũng rất hợp tác. Để hắn yên tâm, cậu luôn tuân thủ theo các liệu trình điều trị. Nhưng sau đó, cậu nhận ra dù mình cố gắng thế nào, Tần Viễn Hành vẫn không thể hoàn toàn tin rằng cậu đã hồi phục, mà ngược lại còn ngày càng làm quá lên.
Lo cậu khó chịu, Tần Viễn Hành thuê hàng chục bác sĩ riêng túc trực; sợ cơ thể cậu không được bồi dưỡng tốt, hắn mời chuyên gia dinh dưỡng để tự tay chuẩn bị các bữa ăn; lo cậu bị gia tộc đối địch trả thù, hắn gần như cử vài chục vệ sĩ tuần tra xung quanh biệt thự mỗi ngày.
Thậm chí ngay cả tầng nơi cậu ở cũng có bốn vệ sĩ canh gác đi lại, nói là bảo vệ nhưng giống như giám sát cậu hơn. Mỗi ngày những việc cậu làm đều được báo cáo lại cho Tần Viễn Hành.
Ban đầu, Sầm Nguyễn cũng không mấy để ý. Nhưng rồi có một hôm, cậu nhận ra… anh trai đang giam giữ mình.
Nhìn Tiểu Hắc bị nhốt trong lồng mà vẫn được cho ăn uống đầy đủ, cậu chợt nhận ra mình chẳng khác gì một chú chim hoàng yến quý hiếm bị nhốt trong biệt thự.
Ý thức được điều này, cả người Sầm Nguyễn như đông cứng lại.
Không lạ gì khi hắn không muốn cho cậu rời khỏi căn biệt thự, không muốn cho cậu tiếp xúc với tin tức bên ngoài, càng không muốn nói với cậu những gì đã xảy ra trong nửa năm qua, mỗi ngày đều dâng cậu những thứ ngon lành, khiến cậu sống mãi trong thế giới mà hắn sắp đặt.
Hiểu ra mọi chuyện, sau lưng Sầm Nguyễn toát mồ hôi lạnh.
Cả ngày hôm đó, cậu sống trong sự lo âu căng thẳng, đến nửa đêm thì không chịu nổi nữa mà lên cơn sốt, mơ màng nói mê.
Tần Viễn Hành qua tín hiệu từ vòng tay biết được tình trạng sức khỏe của cậu. Mặc dù lúc đó bận rộn với công việc công ty, thấy Sầm Nguyễn xảy ra chuyện, hắn lập tức gác lại mọi thứ và trở về biệt thự, cẩn thận chăm sóc cậu.
Cơn bệnh đến nhanh, vào thời điểm nhạy cảm này lại kéo dài mấy ngày mới miễn cưỡng hạ sốt.
Sầm Nguyễn chỉ cảm thấy mấy ngày qua bản thân như không có chút ý thức nào, đầu óc mơ màng, toàn thân mệt mỏi đến không nhấc nổi người. Đến khi tỉnh táo lại thì đã là nửa đêm, nhưng chưa yên ổn được bao lâu, cậu mơ hồ cảm thấy luôn có người ở bên cạnh.
Ban đầu cậu tưởng là các bác sĩ đang chăm sóc mình, nhưng càng lúc càng thấy không đúng. Cậu cảm nhận được có một hơi thở rất quen thuộc đến rất gần, đôi tay ấm áp kia chạm vào cổ cậu…
Cơ thể cậu…
Động tác ấy dịu dàng, cẩn thận và rất thành thục, như thể đang đối xử với một món bảo vật dễ vỡ.
Vốn dĩ Sầm Nguyễn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng hành động này khiến huyết khí cậu dâng lên, cảm giác nóng rực kích thích khiến cậu càng trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu từ từ mở mắt, trong bóng tối mờ mịt, cậu thấy người đàn ông ngay trước mặt, rất rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy mọi cảm xúc trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, hơi ấm nóng bỏng của hắn lan tỏa đến khắp người cậu.