Trong căn chòi ở biệt thự ven biển, một người phụ nữ ngồi lặng lẽ, gió lạnh thổi làm rối tung mái tóc của bà. Dù đã bốn, năm mươi tuổi nhưng nét đẹp thời trẻ của bà vẫn còn phảng phất, khí chất quanh thân cũng không phải người thường có thể sánh kịp.
Trong tay bà cầm một cuốn album ảnh cũ, bìa mòn nhẵn, dấu vết của việc được vuốt ve mỗi ngày.
Tang Giản Nghi chầm chậm lật mở album, bên trong toàn là ảnh của một đứa trẻ, từ lúc mới sinh cho đến khi biết đi. Đứa trẻ ấy trắng trẻo, xinh xắn, mềm mại đáng yêu với đủ loại biểu cảm. Nhưng đáng tiếc là những bức ảnh chỉ dừng lại khi đứa trẻ đó bảy tuổi, sau đó là những trang trống không.
Trên mặt bà lộ vẻ mông lung, trong lòng trào dâng một cơn đau âm ỉ.
Hầu như mỗi ngày bà đều phải nhìn lại một lần, để rồi cuối cùng tự cứa thêm một nhát vào trái tim đang rỉ máu của mình.
Càng gần đến mùa đông và dịp Tết, tình trạng tinh thần của bà càng tồi tệ hơn, thường xuyên gặp ảo giác. Đáng tiếc, đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý mà không chút nào cải thiện. Tâm bệnh cần tâm dược, nhưng đứa con của bà đã bị thiêu sống trong vụ hỏa hoạn cách đây mười năm.
Mỗi lần nhớ đến Nguyễn Nguyễn, bà lại trở nên cuồng loạn. Mười năm rồi, bệnh tình không những không đỡ mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Người giúp việc bên cạnh thấy bà có biểu hiện khác thường thì lập tức quen tay mở lọ thuốc cho bà uống. Sau khi uống thuốc, tình trạng của Tang Giản Nghi mới đỡ hơn đôi chút.
Người giúp việc an ủi bà: “Phu nhân, ngài đừng buồn nữa, nghe nói công nghệ mà lão gia và Tần thị hợp tác đã tiến triển rất nhanh rồi. Chắc không lâu nữa ngài sẽ có thể gặp lại thiếu gia thôi.”
Nghe đến đây, Tang Giản Nghi gật đầu, đó là động lực sống duy nhất của bà.
Nhiều năm như vậy bà đã chịu đựng được, ba năm có đáng là gì. Đến lúc công nghệ hoàn thành, bà sẽ là người đầu tiên thử nghiệm. Chỉ cần cấy con chip vào não, từ đó bà có thể gặp Nguyễn Nguyễn mỗi ngày.
Không biết nghĩ đến điều gì, bà hỏi: “À đúng rồi, vị tiểu thiếu gia nhà họ Tần dạo này thế nào rồi?”
Người giúp việc hơi chần chừ, bình thường phu nhân không mấy quan tâm đến người khác, sao bây giờ lại hỏi về thiếu gia nhà họ Tần? Bà cũng đâu có quan tâm đến cậu ấy lắm.
Như đoán được suy nghĩ của người giúp việc, Tang Giản Nghi lắc đầu: “Chỉ là bất chợt nghĩ đến thì hỏi thôi, nếu cô không biết thì bỏ qua đi.”
Vừa dứt lời, bà thấy trợ lý Âu đẩy xe đưa lão gia đến. Kỳ lão thỉnh thoảng cũng ghé thăm bà, nên lần này bà không quá ngạc nhiên khi thấy ông xuất hiện.
“Dạo này sức khỏe ba thế nào?”
Kỳ lão gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy lọ thuốc trước mặt Tang Giản Nghi, mày hơi nhíu lại: “Lại phát bệnh sao?”
Tang Giản Nghi khẽ ừ: “Bệnh cũ thôi, dần thành quen rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng này của bà, trong lòng Kỳ lão cũng không dễ chịu. Cái chết của Kỳ Nguyễn năm đó là cú sốc quá lớn đối với họ, cho đến giờ họ vẫn không dám đến B quốc, sợ phải nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp hay đau buồn.
“Giữ gìn sức khỏe.”
Kỳ lão chậm rãi nói.
“Vâng.”
Kỳ lão vẫn chưa nói cho Tang Giản Nghi biết rằng ông đã tìm thấy một số manh mối về Nguyễn Nguyễn. Dù sao, muốn tìm hiểu về chuyện mười năm trước cũng không dễ, và suốt nửa năm qua ông vẫn không ngừng điều tra xem ai là người đã hại Kỳ gia năm đó.
Thế nhưng, mỗi lần chạm đến manh mối quan trọng, Kỳ lão đều bị chặn lại, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang cố gắng ngăn cản ông điều tra sâu hơn.
Kẻ đó chắc chắn phải có quyền thế rất lớn, nhưng Kỳ lão thật sự không thể nghĩ ra còn ai có khả năng nắm giữ tất cả những thứ này trong bóng tối.
Nửa năm trước, khi nghe thấy giọng của Sầm Nguyễn ở V quốc và gặp được người đó, ông đã gần như chắc chắn đến chín phần rằng cậu ấy chính là đứa cháu yêu quý đã "mất" từ nhiều năm trước của mình, không những không chết mà còn sống khỏe mạnh, lại trở thành tiểu thiếu gia nhà họ Tần.
Nhưng... làm thế nào mà Nguyễn Nguyễn của ông lại rơi vào tay nhà họ Tần?
Để xác nhận liệu Sầm Nguyễn có phải là cháu của mình không, ông đã lập tức cử người đến phòng hội nghị với tốc độ nhanh nhất để xem có thể tìm được sợi tóc hay bất cứ thứ gì có thể làm xét nghiệm DNA. Nhưng đáng tiếc là không có gì cả.
Sau vụ tai nạn, ông còn tự mình đến bệnh viện nơi Sầm Nguyễn được cấp cứu, nhưng những hồ sơ và báo cáo về tình trạng sức khỏe của cậu lại đột ngột biến mất. Quyền lực của "người đó" lớn đến mức có thể trực tiếp chặt đứt mọi con đường mà ông có thể xác minh.
Lúc đầu, ông tức giận đến mức gần như phát điên, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tai nạn của Sầm Nguyễn, cậu đã được nhà họ Tần đưa về, hiện không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không có thêm tin tức nào bị rò rỉ ra ngoài.
Không gặp được Sầm Nguyễn, Kỳ lão không thể xác định cậu có phải cháu mình hay không, tất nhiên ông cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ mà chọn cách giả vờ như không biết gì, bí mật điều tra xem chuyện gì đã xảy ra mười năm trước.
Trong khi điều tra, ông phát hiện ra đại thiếu gia nhà họ Tần cũng đang điều tra cùng một sự việc. Hai gia tộc bề ngoài thì hợp tác kinh doanh, nhưng thực chất mối quan hệ chỉ đến thế mà thôi. Kỳ gia cũng không kém Tần gia về quyền lực và thủ đoạn.
Những gì nhà họ Kỳ không tra được, nhà họ Tần cũng khó có thể tra ra. Dù có chút chênh lệch về thông tin thì đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đối với họ, chia sẻ thông tin là điều không cần thiết; cả hai bên đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Nhưng một khi Tần Viễn Hành cũng đang điều tra chuyện này, điều đó có nghĩa rằng việc nhà họ Tần nhận nuôi Sầm Nguyễn ít nhất có thể coi là một hành động vô ý. Cho dù không phải như thế, ít nhất Tần Viễn Hành cũng không biết điều gì đã thực sự xảy ra.
Đã nửa năm trôi qua, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng có tiến triển gì… phía Tần gia cũng không tiết lộ thêm thông tin nào về Sầm Nguyễn. Từng vấn đề một đè nặng lên vai Kỳ lão, mái tóc bạc trên đầu cũng ngày càng nhiều, khiến ông trông cằn cỗi đi không ít.
Kỳ lão thở dài một tiếng, ông nhất định phải tìm cơ hội gặp Sầm Nguyễn một lần. Nếu không gặp được Sầm Nguyễn thì gặp Tần Viễn Hành cũng vậy, ông có thể dùng rất nhiều thứ để trao đổi, thậm chí phải chịu thiệt cũng không sao.
Nhưng mà...
Tần Viễn Hành, kẻ điên này, nửa năm qua những việc hắn làm thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Đối phó với hắn không phải dễ dàng.
Kỳ lão cũng đã già, không còn đủ sức để đấu qua lại với những người trẻ này.
Không chỉ có Tang Giản Nghi, mà ông cũng rất nhớ Nguyễn Nguyễn.
Huyết mạch của nhà họ Kỳ, nhất định phải sớm được nhận lại.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên Wordpress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
—
Hai giờ sáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, chiếu lên đôi mắt đen láy, phản chiếu những tia sáng nhỏ. Trong đôi mắt ấy không khó để nhận ra sự kìm nén đầy cảm xúc mãnh liệt. Thấy thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, trong mắt hắn lóe lên chút bối rối.
Lợi dụng đêm tối, hắn siết chặt nắm tay, những đường gân trên cánh tay nổi rõ, gần như theo bản năng mà kéo giãn khoảng cách với thiếu niên trên giường. Nhưng Sầm Nguyễn nhanh hơn một bước, trong khoảnh khắc đó đã nắm lấy cổ tay hắn.
Sự tiếp xúc của bàn tay ấm nóng khơi lên một cơn sóng lạ trong lòng.
Cùng lúc đó, giọng nói không tin nổi của thiếu niên vang lên.
“Anh…”
Tần Viễn Hành im lặng một lúc, một lúc lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng “Ừm.”
Sầm Nguyễn chớp mắt, chiếc đèn nhỏ bên giường bật lên, giây sau ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp phòng, chiếu rọi gương mặt hai người.
Tấm màn quanh giường được vén sang một bên, chăn cũng mở ra một góc, còn trên tủ đầu giường, một chiếc bát nước ấm được đặt sẵn, khăn mặt xếp ngay ngắn bên cạnh.
Sầm Nguyễn cảm nhận tay mình đang nắm chặt tay hắn, nhận ra có chút ẩm lạnh, lập tức hiểu ra sự việc.
Giọng Tần Viễn Hành khàn khàn: “Anh chỉ đang lau người cho em.”
Sầm Nguyễn chớp mắt, hơi khó hiểu hỏi: “Khuya thế này sao anh vẫn chưa ngủ?”
Lau người cho cậu lúc hai giờ sáng, thật là một thói quen kỳ lạ.
Tần Viễn Hành không trả lời, thân hình hắn vẫn cứng đờ.
Bàn tay ấm áp của thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nhưng hắn lại cảm thấy như bị thiêu đốt, cảm giác nóng hổi ấy như lan thẳng vào tim.
Sầm Nguyễn tự nhiên hiểu rõ Tần Viễn Hành dạo này bận rộn và mệt mỏi đến nhường nào. Cậu đã nhiều lần thấy rõ trong đôi mắt anh trai đầy những tia máu đỏ, dấu hiệu của một cơ thể kiệt sức. Còn bây giờ, đôi mắt ấy lại càng đỏ hơn, nhìn vào không khỏi khiến người ta xót xa.
Có lẽ vì vừa tỉnh dậy, đầu óc Sầm Nguyễn còn chưa thực sự minh mẫn.
Cơ thể không lau cũng chẳng sao, cùng lắm là khó chịu một đêm, nhưng động tác của Tần Viễn Hành rất thành thạo, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm việc này.
Trước đây, Sầm Nguyễn luôn thắc mắc về việc khi mình bất tỉnh thì ai là người chăm sóc vệ sinh cho cậu. Hoá ra không phải bác sĩ, không phải quản gia, mà là chính anh trai.
Khoan đã.
Nhưng tại sao lại phải lau người vào lúc nửa đêm như thế này?
Sầm Nguyễn thật sự không hiểu.
Cậu chỉ cảm thấy tâm tư của Tần Viễn Hành ngày càng khó nắm bắt. Trước đây đã khó đoán, giờ lại càng khó đoán hơn.
Tuy nhiên, cậu chờ đợi mãi, vẫn không nhận được câu trả lời từ hắn.
Ban đầu, Sầm Nguyễn định hỏi rõ ràng xem có phải anh trai đang ngầm giam lỏng mình hay không. Nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi của Tần Viễn Hành, lòng cậu bỗng mềm lại, nghĩ rằng chuyện này để lúc khác hãy nói.
Theo những gì diễn ra trong nửa tháng qua, với mức độ lo lắng của hắn dành cho cậu, chắc hẳn trong mấy ngày cậu sốt cao, hắn cũng chẳng nghỉ ngơi gì, chỉ túc trực bên giường. Nếu không, chắc hẳn hắn đã chẳng đến mức phải tự mình lau người cho cậu lúc nửa đêm như thế này.
Sầm Nguyễn càng thêm mềm lòng.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lóe lên, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh trên giường và nói: “Muốn nằm đây ngủ không?”
Nói xong, chính cậu cũng khựng lại một chút, vội vàng bổ sung: “Anh không yên tâm về em, nhưng cũng phải nghỉ ngơi chứ. Chi bằng nằm chung, thế này nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng biết ngay lập tức.”
“Được.”
Người đàn ông nhẹ đáp một tiếng.
Rất nhanh, Sầm Nguyễn cảm thấy bên giường phía bên kia lún xuống. Bất giác, cậu cảm thấy có chút căng thẳng.
“Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng em.”
Sầm Nguyễn nhắm mắt lại. Ban đầu cậu nghĩ có người bên cạnh sẽ khó ngủ, nhưng thực tế, vừa nhắm mắt, nhịp thở cậu đã dần đều lại, rõ ràng là chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Tần Viễn Hành quay đầu nhìn vào gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên bên cạnh, không kiềm chế được mà đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng mịn. Nhưng ngay khi vừa chạm đến, hắn lại giật mình thu tay về như bị điện giật.
Trong lòng, Tần Viễn Hành không khỏi tự chế giễu sự nhút nhát của bản thân.
Làm gì cũng phải lén lút.
Những cảm xúc thầm kín chôn sâu dưới đáy lòng, hắn chẳng dám để lộ chút nào.
Người đàn ông lặng lẽ tiến sát lại gần Sầm Nguyễn, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa rồi không cử động thêm nữa. Hắn khẽ đưa tay thăm dò nhiệt độ trán của thiếu niên, thấy cơn sốt đã hạ hẳn, lúc đó mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn nhắm mắt lại. Những ngày liên tục phải tập trung tinh thần cao độ thực sự khiến cơ thể hắn quá tải.
Không gian xung quanh trắng xóa, chỉ nhìn thoáng qua, Sầm Nguyễn đã biết bản thân lại bước vào giấc mơ của ai đó.
Cậu không khỏi thầm than trách.
Không để cậu nghỉ ngơi lấy một phút nào, cậu vừa mới khỏi bệnh đây mà.
Khung cảnh xung quanh không hề quen thuộc, Sầm Nguyễn cẩn thận quan sát mọi thứ. Nơi đây tối tăm đến mức không có chút ánh sáng nào lọt vào, trông như một tầng hầm bí mật.
Đột nhiên, một âm thanh rợn người vang lên khi kim loại cọ vào mặt đất, Sầm Nguyễn quay lại nhìn và thấy một lỗ nhỏ trên bức tường phía xa. Một tầng rồi lại một tầng lưới sắt chắn trước nó.
Sầm Nguyễn nhíu mày, lơ lửng trôi đến, qua những kẽ hở của lưới sắt, cậu nhìn thấy một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi.
Cơ thể cậu bé đầy vết thương, trông vô cùng tiều tụy, nhưng đôi mắt lại sáng rực, trong veo.
Có lẽ sợ bóng tối, đứa trẻ đang cố gắng vươn tay ra khỏi lỗ hổng, cố bắt lấy chút ánh sáng yếu ớt duy nhất bên ngoài. Nhưng đứa bé quá yếu, không thể chạm tới.
Không hiểu vì sao, Sầm Nguyễn bỗng nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay đầy vết thương ấy, rồi lợi dụng sức mạnh của mình trong giấc mơ, biến ảo ra vô số đom đóm, để chúng len lỏi qua khe hở mà chui vào bên trong.
Trong khoảnh khắc, những đốm sáng li ti như sao trời phủ khắp căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt non nớt của cậu bé.
Rõ ràng trước đây trong những giấc mơ, cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt của những nhân vật xuất hiện, nhưng lần này lại khác. Đôi mắt đen láy của đứa trẻ, như biết nói, nhìn thẳng vào Sầm Nguyễn.
Cậu bé ấy không lời nói ra, nhưng đôi môi mấp máy rõ ràng như muốn nói, "Cứu em với."
Tim Sầm Nguyễn thắt lại. Cậu muốn tiến lên hỏi thăm đứa trẻ có chuyện gì, nhưng chỉ có thể gắng gượng nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé.
Gương mặt ấy, Sầm Nguyễn quá quen thuộc.
Người có mối liên hệ sâu sắc nhất với cậu trên thế gian này.
Tần Viễn Hành.
Đứa trẻ này chính là bản sao thu nhỏ của anh trai.