Nhưng cậu hiểu, giờ đây cậu không thể tiếp tục bị động như vậy nữa, cũng không thể hoàn toàn dựa vào hệ thống. Cậu cần tự tìm ra con đường để trở về nhà.
Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây…
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi, “À đúng rồi, tôi vẫn muốn biết nguyên chủ đi đâu rồi. Có phải các cậu đã đưa anh ta đi không?”
【Đúng vậy, giờ anh ta đang làm việc bên bộ phận sảng văn, sống phất lên như diều gặp gió ấy chứ.】
Sầm Nguyễn hơi mở to mắt, thử dò hỏi, “Thật sao?”
Cậu khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý. Khi nguyên chủ thức tỉnh, tất nhiên cậu ta sẽ không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, đi theo hệ thống lại hóa ra là một con đường không tồi.
Cậu tiếp tục thăm dò, mong có thể từ hệ thống mà moi thêm một chút thông tin.
“Nguyên chủ còn điều gì chưa hoàn thành không?”
【Chờ chút nhé.】
Hệ thống quay lại sau khi đã trao đổi xong, vẻ mặt lấm lem, mặt xám mày tro như vừa bị ai đập cho một trận, cố giữ vẻ nghiêm túc mà nói, 【Anh ta bảo không có nguyện vọng nào cả, chỉ khuyên cậu nên tránh xa nhà họ Tần】
【Anh ta đã lập sẵn kế hoạch trốn thoát, đường đi nằm ngay trong khe tủ phòng cậu, bảo rằng nếu cậu cần thì cứ dùng.】
Ánh mắt Sầm Nguyễn thoáng qua chút mơ hồ, “Tại sao lại phải tránh xa nhà họ Tần chứ, và tại sao nguyên chủ lại muốn trốn?”
“Cậu hỏi thêm giúp tôi nguyên chủ xem…”
Nghe vậy, hệ thống liếc nhìn cậu với vẻ trách móc, 【Nam chính sảng văn đang thân mật với anh ta đó, tôi vừa bị nam chính đập cho một trận xong, giờ cậu còn muốn tôi quay lại phá họ nữa sao…nếu muốn thì tự đi mà hỏi.】
“À, lần trước tôi nhờ cậu lấy dữ liệu về nhà họ Trần, giờ tiến triển đến đâu rồi?”
【Đã đọc xong từ lâu rồi, nhưng lúc đó cậu bị thương không lấy được. Hệ thống đã tự động ngưng kết thành vật phẩm đặc biệt và đặt trong phòng cậu rồi. Khi nào cần chỉ cần mở ra là đọc được.】
Hệ thống lại hỏi thêm:【Mọi chuyện chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Sao tự dưng cậu lại muốn tìm hiểu về nhà họ Trần?】
Sầm Nguyễn nghẹn lời, bực bội đáp: “Là… các người đều đã biết hết, chỉ có tôi là chẳng biết gì. Không tự tìm thì lấy đâu ra câu trả lời chứ.”
Hệ thống: 【Chột dạ.jpg】
【Đúng rồi, tôi phải về rồi, chúc cậu hoàn thành nhiệm vụ nhé.】
Sầm Nguyễn vội gọi nó lại, “Cậu biết vụ tai nạn nửa năm trước là do ai sắp đặt không?”
Tưởng đây chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng hệ thống lại ngập ngừng mãi, cuối cùng miễn cưỡng thốt ra vài chữ: 【Bề ngoài là do Trần Vận giở trò, định nhân cơ hội ở V quốc để loại bỏ các người.】
Sầm Nguyễn vốn đã đoán được là do người nhà họ Trần sai người đến gây chuyện, nhưng từ “bề ngoài” trong lời hệ thống lại khiến cậu giật mình.
Vậy là phía sau còn có người khác muốn hãm hại nam chính nữa sao?!
Đáng tiếc, hệ thống cũng không nói thêm được gì nữa. Sầm Nguyễn đành để nó rời đi, trong lòng âm thầm tính toán chuyện tiếp tục chắn tai, tức là cậu vẫn phải bám sát anh trai mình để bảo vệ anh sống đến khi cốt truyện bắt đầu.
Nếu là trước đây, gặp tình huống này, Sầm Nguyễn chắc chắn sẽ làm ầm lên. Nhưng ở thế giới này, không còn có cha Diêm Vương che chở, cậu cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết lý trí mà suy xét mọi việc.
Chắn tai thì cậu không có vấn đề gì, nhưng còn những biến cố bất ngờ sau khi chắn kiếp thì cậu không thể chắc chắn được. Đặc biệt là sau lời nói vừa rồi của hệ thống, trong lòng cậu có chút sợ hãi. Cậu phải nhanh chóng tìm ra cách quay về địa phủ.
Nhưng phải dùng cách gì để phá vỡ rào cản không gian giữa hai thế giới đây?
Cậu chỉ còn hai năm để tìm ra câu trả lời.
—
Chi nhánh Tần gia gây rối, khiến cậu chủ nhỏ của Tần gia lại lên cơn đau tim và ngất đi, tin tức này lan ra khắp cả Vân Thành, khiến mọi người bàn tán không ngớt. Ngay trong ngày, sau khi cứu chữa, Tần gia lập tức chuyển cậu sang nước A để tiếp tục điều trị.
Mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên về việc cậu chủ nhỏ nhà họ Tần hồi tỉnh thì đã bị tin chi nhánh nhà họ Tần phá sản và bị đuổi khỏi gia tộc làm chấn động. Toàn bộ chi nhánh bị xử lý không chừa một ai.
Mạo phạm Tần Viễn Hành thì có thể còn một tia hy vọng, nhưng nếu đắc tội với cậu chủ nhỏ Sầm Nguyễn, thì chết cũng không biết đường chết thế nào.
Giới thượng lưu thành phố Vân đột ngột thay đổi cái nhìn về Tần Viễn Hành.
Tần lão gia đã qua đời, phu nhân cũng không còn, các chi nhánh bị triệt tiêu, Tần gia giờ hoàn toàn nằm trong tay hắn.
—
Trong khi đó, ở nước A, Sầm Nguyễn được cứu tỉnh lại vào ngày hôm sau. Sau cuộc trò chuyện ngắn với hệ thống, cậu cảm thấy một nỗi buồn và sự bất lực khó tả, đè nặng trong lòng khiến cậu lúc nào cũng ủ rũ, chẳng còn chút tinh thần nào.
Tinh thần của bệnh nhân không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Suốt thời gian này, các chuyên gia chữa bệnh tim và cả bác sĩ tâm lý đều đến gặp cậu, nhưng Sầm Nguyễn vẫn thường xuyên thất thần, phản ứng chậm chạp đến mức đáng kinh ngạc, đôi khi không nhận ra Tần Viễn Hành đã vào phòng từ lâu.
Thực ra, Sầm Nguyễn luôn suy nghĩ về cốt truyện gốc và cách quay về nhà, chỉ là mỗi lần như vậy cậu đều quá nhập tâm, thêm vào đó sức khỏe không tốt, thành ra cậu trở nên lơ đãng như vậy.
Làm thế nào để tránh khỏi sự giám sát của hệ thống và ý thức của thế giới mà vẫn có thể rời đi thành công đây…
Đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên cậu bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Sầm Nguyễn từ từ bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ, định ngẩng đầu nhìn xem ai đang ôm mình, thì người kia lại ôm chặt hơn nữa, ép chặt đến mức cậu gần như không thở nổi.
Trong cơn mơ hồ, cậu cảm giác có ai đó đang tựa đầu lên vai mình, từng chút một gọi tên cậu, giọng nói run rẩy.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Tần Viễn Hành vang lên, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hơi thở của hắn phả lên cổ cậu, khiến làn da nhạy cảm của Sầm Nguyễn nóng bừng lên, cảm giác tê ngứa như dòng điện chạy qua làm cậu lập tức tỉnh táo. Cậu rụt cổ lại theo phản xạ, nhưng vòng tay của người kia quá chặt, không có lấy một khe hở để cậu thoát ra.
“Ssst—” Sầm Nguyễn khẽ kêu lên, không nhịn được bật cười, “Nhột quá, đừng cắn nữa.”
Khoan đã! Cậu vừa nói gì thế?
“Đừng cắn nữa” là sao?
Mặt Sầm Nguyễn lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông nghe thấy thì khựng lại một giây, ánh mắt cố chấp lóe lên một tia ngạc nhiên.
Sầm Nguyễn lắp bắp giải thích, “Tại… gần quá, nên em tưởng nhầm.”
Chết tiệt, cậu nói rồi mà, nam chính làm sao lại cắn cổ cậu chứ, người ta có phải ma cà rồng đâu…
Tần Viễn Hành buông cậu ra, nhìn vẻ mặt sinh động của thiếu niên mà lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, "Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Sầm Nguyễn không nói dối, “Nghĩ về nhà họ Trần đám người bên chi nhánh.”
Bàn tay đang xoa đầu cậu của Tần Viễn Hành khựng lại một chút. Sầm Nguyễn quan sát biểu cảm của hắn, cuối cùng thử dò hỏi, “Em gần như đoán được hết rồi, anh vẫn định không nói cho em sao?”
Cậu chăm chú nhìn người đàn ông, đôi mắt trong veo và chân thật đến mức khiến người ta khó lòng từ chối hay lừa gạt.
Tần Viễn Hành khẽ cụp mắt, lẳng lặng tránh ánh nhìn nóng bỏng đó, có chút gì như kẻ bị đẩy vào bước đường cùng.
“Em còn muốn biết điều gì?” Hắn cất giọng trầm thấp.
Với những thông tin hệ thống cung cấp, Sầm Nguyễn gần như đã hình dung ra được toàn bộ sự việc. Cậu không cần Tần Viễn Hành phải nói hết mục đích của mình, điều cậu muốn biết hơn là vai trò của bản thân trong lòng Tần Viễn Hành rốt cuộc là gì.
Sầm Nguyễn hỏi, “Anh đã bày ra ngần ấy kế hoạch, lấy Trần gia làm bàn đạp, như vậy là để quét sạch chi nhánh và lấy lại quyền lực của Tần gia phải không?”
Tần Viễn Hành không phủ nhận, thậm chí còn gật đầu rất dứt khoát.
Sầm Nguyễn tiếp tục hỏi, “Một kế hoạch lớn như thế, anh chuẩn bị trong bao lâu?”
Cậu lại gần, đoán bừa, “Một năm? Ba năm?”
Tần Viễn Hành lắc đầu, giọng khàn khàn, “Một tháng.”
Sầm Nguyễn nghẹn lại, không ngờ ân oán kéo dài mấy chục năm của Tần gia lại có thể được giải quyết đơn giản như vậy, mà thậm chí còn chưa tới một tháng...
Cậu đột nhiên thấy khó tả trong lòng, nhưng nghĩ lại đây là nam chính của nguyên tác, làm đến mức này cũng không có gì là lạ.
Nghĩ lại về mốc thời gian, cậu vừa buồn vừa hơi tức giận, ngồi trên giường khoanh tay, hỏi: “Em cũng nằm trong kế hoạch của anh đúng không?”
Đây không còn là câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Nghe câu đó, vẻ mặt của Tần Viễn Hành rõ ràng lộ ra sự bối rối, dáng vẻ bình thản thường ngày hoàn toàn biến mất. Đây là lần đầu tiên Sầm Nguyễn thấy hắn có biểu cảm như vậy, khiến cậu không khỏi ngơ ngẩn.
Sầm Nguyễn không phải chưa từng thấy hắn lo lắng, buồn bã. Lần cậu bị tai nạn và ngất đi, cậu đã thấy qua, nhưng khi đó vì mê man nên cứ tưởng mình đang ảo giác...
Nhưng xem ra có lẽ không hoàn toàn là ảo giác...
Sầm Nguyễn chớp mắt, và ngay giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông, từng chữ đều lộ vẻ hoảng loạn, “Là lỗi của anh, Nguyễn Nguyễn, xin lỗi em...”
Hắn lặp lại lời xin lỗi vài lần, thái độ hạ mình, dù biết cậu sẽ giận nhưng vẫn chọn thành thật thay vì giấu giếm.
Ban đầu Sầm Nguyễn có hơi giận thật, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, cơn tức trong lòng cậu tự dưng tiêu tan. Cậu vỗ vai hắn, rộng lượng nói, “Em cũng chỉ giận một chút thôi, dù sao so với Trần gia và đám người bên chi nhánh, hiện giờ em cũng sống khá tốt.”
“Điều này chứng tỏ kế hoạch của anh không ảnh hưởng gì đến em đúng không?”
Cậu phân tích rất chân thành.
Tuy nhiên, Tần Viễn Hành lại không trả lời, chỉ cúi đầu. Nhìn động tác nhỏ đó, Sầm Nguyễn dần đoán ra điều gì, đôi mắt mở to không dám tin, “Trong kế hoạch của anh, kết cục của em là gì?!”
Chẳng lẽ cậu còn thê thảm hơn cả đám chi nhánh nhà họ Tần sao?!
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Sầm Nguyễn lóe lên nhiều suy nghĩ, lời của Tần Chính Lâm vang vọng trong tâm trí.
Người có thể nắm quyền nhà họ Tần chỉ có một, mà Sầm Nguyễn lại là thiếu gia của Tần gia. Dù chỉ là con nuôi, không vào gia phả, nhưng sự tồn tại của cậu chắc chắn sẽ khiến Tần Viễn Hành chú ý.
Nhà họ Trần và chi nhánh là chướng ngại trên con đường sự nghiệp của Tần Viễn Hành, thì với hắn, cậu thiếu gia nhỏ này cũng đâu khác gì!
Hiểu rõ điều này, lòng cậu lạnh đi một nửa.
Cậu không muốn về địa phủ kiểu bi thảm như vậy đâu!!
Nỗi sợ trong mắt thiếu niên không lọt qua khỏi ánh nhìn của Tần Viễn Hành, hắn tự trách mà không biết phải giải thích thế nào. Ban đầu hắn thực sự nghĩ rằng Sầm Nguyễn phản bội Tần gia, trong kế hoạch ban đầu là đuổi cậu ra khỏi nhà họ Tần, nhưng trước đó hắn cũng đã chuẩn bị cho Sầm Nguyễn nhiều phương án khác để đảm bảo cuộc sống ổn định sau khi rời đi.
Giờ nói những điều này cũng đã quá muộn rồi.
Tần Viễn Hành hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Sầm Nguyễn, giọng nghiêm túc và chân thành, “Từ nay về sau, anh sẽ đặt em ở vị trí đầu tiên, yêu thương và bảo vệ em.”
“Sầm Nguyễn.” Hắn gọi tên cậu, cái tên làm tim hắn đập rộn ràng.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của thiếu niên, Tần Viễn Hành bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ chân thật trong lòng.
“Em nằm ngoài kế hoạch của anh, cũng là niềm vui bất ngờ đầu tiên trong cuộc đời anh.”______________