Căn phòng chìm trong im lặng, Sầm Nguyễn ngẩng đầu, mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, tâm trí cậu trôi xa, như đang cố gắng hiểu xem lời nói vừa rồi của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì. Không biết nghĩ đến điều gì, từ cổ đến má cậu bắt đầu đỏ lên.
Cử chỉ và vẻ mặt của cậu có chút lúng túng, đầy bất an.
Cậu cảm thấy dường như có gì đó không đúng từ người anh này...
Chẳng lẽ nào… anh trai lại có loại cảm xúc đó với cậu?
Chỉ mới nghĩ đến thế thôi, đôi mắt tròn to long lanh như hạt nho đen của Sầm Nguyễn đã lộ vẻ hoang mang, trong ánh mắt ngây thơ lấp lánh sự ngượng ngùng, e thẹn vô cùng rõ rệt.
Cậu lắp bắp mãi, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, như thể đã bị sốc.
Sầm Nguyễn cố gắng dập tắt ý nghĩ điên rồ trong lòng, dùng lý trí tự nhủ và thuyết phục bản thân: không thể nào, không thể nào, không thể nào!!
Nhưng ngay khi gặp lại đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Viễn Hành, mọi cố gắng tự trấn an ấy lại tan vỡ.
Sầm Nguyễn bắt đầu bối rối, không biết phải làm gì, và đúng lúc đó, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ còn lại vài xăng-ti-mét.
Sầm Nguyễn thậm chí có thể cảm nhận hơi nóng từ người đối diện phả nhẹ vào mặt, tạo ra cảm giác ngưa ngứa, và cả không gian như bao phủ bởi mùi hương quen thuộc ấy, khiến cậu không thể nào thoát ra.
Quá gần rồi.
Cậu theo phản xạ nuốt khan.
Bàn tay của cậu đặt lên phần eo săn chắc của hắn, và khi khoảng cách gần thêm, cậu càng cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể người đàn ông xuyên qua lớp áo, cùng với cơ bắp rắn chắc mà cậu vô tình chạm đến.
Cả không gian tràn ngập hương vị đậm đặc của hormone.
Tần Viễn Hành chẳng chút do dự, còn mạnh mẽ rút ngắn khoảng cách hơn nữa, cho đến khi chóp mũi của họ chạm vào nhau.
Sầm Nguyễn: "!!!"
Cậu trở nên căng thẳng, đến mức không dám thở.
Ngay giây tiếp theo, cậu cảm nhận người đàn ông còn đang tiếp tục tiến gần hơn, ánh mắt vốn trầm ổn của hắn sớm đã bị thay thế bằng một cái nhìn mãnh liệt đầy tính chiếm hữu, cả thế giới dường như mờ nhòe đi, và trong mắt hắn chỉ còn lại thiếu niên trước mặt.
Cổ họng Sầm Nguyễn nghẹn lại, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng, cậu khẽ nghiêng đầu, chỉ cảm thấy đôi môi mỏng của hắn lướt qua má mình, tiếp tục trượt xuống dái tai. Những nơi bị hắn chạm qua dường như nóng lên thấy rõ.
Ánh mắt của Tần Viễn Hành tối lại, ẩn chứa chút thất vọng khó thấy. Hắn hơi hối hận vì đã vượt quá giới hạn. Lẽ ra hắn nên đợi thêm, không nên nhanh chóng bộc lộ tình cảm khó nói ấy trước mặt Sầm Nguyễn.
Hắn nhanh chóng ngồi thẳng, tạo ra một khoảng cách rõ rệt giữa hai người, rồi lên tiếng, "Sầm Nguyễn, anh..."
Khoảnh khắc mờ ám ấy lập tức tan biến.
Sầm Nguyễn hiểu hắn muốn nói gì, liền nhanh chóng đổi chủ đề để tránh sự lúng túng, "Được rồi, bình tâm mà nói, nếu là em, chắc chắn em cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Hơn nữa, em hiện tại cũng không chịu tổn thất gì, vậy thì miễn cưỡng tha thứ cho anh một lần."
Cậu ám chỉ việc Tần Viễn Hành đã kéo cậu vào mưu kế của mình.
Cậu không để bụng nữa.
Thật ra cậu cũng chẳng tức giận thật, nhiều lắm chỉ có chút khó chịu. Nhưng sau hành động vừa rồi của hắn, suýt nữa đã khiến cậu choáng váng đến ngớ người, giờ còn chưa kịp hoàn hồn.
Nhưng không sao, cậu người lớn không chấp nhặt, đêm khuya dễ xúc động, cậu thông cảm, bỏ qua thôi.
Tần Viễn Hành khẽ cúi đầu, không nói thêm gì.
Sầm Nguyễn cảm thấy chút xót xa, dịu giọng nói, "Thôi mà, em thật sự không giận anh. Đám người nhánh bên ấy phiền phức như vậy, cần phải được xử lý cho ra trò."
Nhắc đến nhánh bên, cậu không khỏi thắc mắc suy nghĩ của Tần Viễn Hành. Trong nguyên tác, hắn đã nhanh chóng đưa đám người đó vào tù, vậy mà sao giờ lại kéo dài đến thế.
Cậu nghĩ vậy rồi cũng hỏi thẳng, và giọng trầm của Tần Viễn Hành vang lên, "Anh muốn em tự tay xử lý bọn chúng..." Chính vì vậy hắn mới trì hoãn chưa ra tay dứt điểm, để đến khi bọn chúng biết sắp tận số vẫn còn dám khiêu khích Sầm Nguyễn, khiến cậu tái phát bệnh.
Sầm Nguyễn nghi hoặc nhìn hắn, "Tự tay em?"
Tần Viễn Hành khẽ gật đầu, "Ừ."
Sầm Nguyễn chợt nhớ ra, trước đó người của nhà họ Trần từng bắt nạt nguyên chủ, khiến anh mắc chứng trầm cảm ở mức độ vừa. Xem ra trong việc này còn có không ít sự can thiệp của đám người nhánh bên kia.
Lần đó, để chứng minh mình vô tội, Sầm Nguyễn tình cờ tìm được chứng cứ về việc nguyên chủ bị bắt nạt, nhờ đó mà mọi người mới biết anh ta đã phải chịu đựng những gì.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên Wordpress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Trước đây Tần Viễn Hành hoàn toàn không để ý đến người em nuôi này, nên tự nhiên chẳng biết gì về chuyện đó, nhưng Sầm Nguyễn đã xuyên vào và cải thiện mối quan hệ căng thẳng giữa hai người.
Vì vậy, khi Tần Viễn Hành biết rằng cậu em ngoan của mình đã chịu đựng ấm ức như thế nào, hắn nghĩ ngay đến việc khiến đám phân nhánh chỉ còn thoi thóp, để Sầm Nguyễn tự tay xử lý chúng cho hả giận.
Sầm Nguyễn: Sao tự nhiên thấy cảm động quá.
Nhưng bị bắt nạt là nguyên chủ, giờ cậu có báo thù thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì thế cậu nói, "Anh giải quyết hết đi."
Cậu tin rằng với thủ đoạn của nhân vật chính công, hắn chắc chắn sẽ xử lý đám người đó tốt hơn cậu, thậm chí còn khiến cậu hả giận hơn khi tự tay làm!
Trời đã khuya, Tần Viễn Hành rời đi, trong phòng chỉ còn lại Sầm Nguyễn một mình.
Cậu nửa nhắm nửa mở mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua những tán cây chiếu vào phòng, cậu vô thức ôm chặt chăn, nhìn chăm chú vào ánh trăng mờ ảo bên ngoài và dần dần chìm vào suy tư.
Trong đầu cậu, những sự kiện mấy tháng qua cứ lần lượt hiện lên như đèn kéo quân.
Cậu hơi nhớ cha Diêm Vương, và cả các anh chị em ở Địa phủ.
Thậm chí, cậu còn thấy nhớ những ngày vui vẻ nghịch ngợm cùng đám tiểu quỷ dưới địa phủ.
Càng nghĩ, cậu càng trở nên cảnh giác, cẩn thận rà soát lại từng chi tiết trong khoảng thời gian này. Hiện tại, cậu vẫn không rõ hệ thống có thái độ thế nào với mình.
Một mặt, cậu sợ rằng hệ thống sẽ phát hiện ra thân phận thật của mình và xử lý cậu, nhưng mặt khác, cậu lại sợ mình quá “tận tụy” mà bị Cục Xuyên Thư để mắt đến, lại thành hại nhiều hơn lợi. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ chắn tai, cậu sẽ không thể về nhà.
Thế này chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan sao?
Sầm Nguyễn chưa bao giờ thấy rối rắm đến vậy, rối đến mức cậu chỉ muốn buông xuôi, mặc cho số phận an bài.
Đáng ghét thật!
Cậu tức giận phồng má lên.
Không biết bên địa phủ giờ thế nào rồi, cha Diêm Vương liệu có phát hiện ra sự biến mất của cậu mà đi tìm không.
Nhưng khả năng đó có lẽ không cao. Dù gì đây cũng chỉ là một thế giới trong sách, dù cha Diêm Vương có quyền năng đến đâu cũng không thể vượt qua không gian và thời gian để đến được thế giới kỳ lạ này.
Hay nói đúng hơn là, giữa hai thế giới không có cầu nối nào cả.
Không hiểu sao, trong lòng Sầm Nguyễn bỗng nảy sinh chút bất mãn, cậu nghĩ rằng mình không thể cứ mãi bị động như vậy, cần phải chủ động tấn công.
Nhưng mà… phải làm thế nào đây?
Sầm Nguyễn chìm vào suy tư, cố gắng ghép nối mọi thông tin về hệ thống suốt mấy tháng qua, và cuối cùng nhớ lại một mảnh ghép quan trọng mà hệ thống vô tình để lộ lần trước.
Nguyên chủ vốn được Cục Xuyên Thư ràng buộc, và thậm chí còn có mối quan hệ đặc biệt với nhân vật chính của thế giới nhiệm vụ…
Khoan đã, điều này được cho phép sao?!
Sầm Nguyễn đột ngột cảm thấy nghi ngờ, và dựa trên những lời hệ thống nói lúc nãy…
Gã nam chính truyện sảng kia biết về sự tồn tại của hệ thống! Không những thế, còn có thể đe dọa và kiểm soát hệ thống! Trong thế giới này, nam chính là điểm trung tâm của toàn bộ câu chuyện, đến mức hệ thống cũng không dám làm gì.
Thêm nữa, Cục Xuyên Thư là tổ chức gì? Trong một thế giới sách với hệ thống thế giới quan hoàn chỉnh, họ đóng vai trò gì?
Theo ký ức của Sầm Nguyễn, Cục Xuyên Thư thực ra chỉ là để duy trì sự ổn định của thế giới trong sách, mọi thứ đều phải lấy thế giới này làm trọng tâm, vậy liệu có thể suy ra rằng mỗi thế giới thực ra còn cao cấp hơn cả Cục Xuyên Thư hay không?
Mỗi thế giới trong sách chẳng khác nào một không gian song song, trong thế giới của họ, tất cả mọi thứ đều lấy họ làm trung tâm, ngay cả Cục Xuyên Thư cũng không phải là ngoại lệ.
Sầm Nguyễn bỗng bừng tỉnh ngộ.
Thảo nào hệ thống không thể ở lại thế giới này lâu dài, rốt cuộc đối với không gian này mà nói, nó chỉ là một yếu tố ngoại lai, sẽ bị bài xích.
Sau khi thông suốt điều này, cục diện trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng.
Nếu… cậu chỉ là nói nếu thôi, nếu những gì cậu suy đoán là đúng, liệu cậu có thể lặng lẽ thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống bằng cách lợi dụng kỹ thuật của tập đoàn Tần gia ba năm sau khi nó đã hoàn thiện, để trở về địa phủ an toàn hay không?
Dù sao hệ thống cũng chậm chạp cập nhật thông tin, mà mọi thứ trong thế giới sách lại còn cao hơn cả Cục Xuyên Thư.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của riêng Sầm Nguyễn, thực hư vẫn cần xác minh. Nếu cậu có thể qua mặt hệ thống để liên lạc với nguyên chủ thì tốt biết mấy.
Cậu thở dài, chỉ cảm thấy con đường phía trước đầy khó khăn, gian nan.
Càng nghĩ, cậu càng không kìm được mà thầm mắng hệ thống. Đã chọn nhầm người làm ký chủ, lại còn muốn xóa sạch dấu ấn linh hồn của họ.
Đưa một vị tiểu hoàng tử của địa phủ như cậu đến đây, chờ đến khi cậu trở lại địa phủ xem, thể nào cậu cũng sẽ chế giễu bọn họ bên Cục Xuyên Thư. Nếu cậu có thể phá vỡ không gian, nhất định sẽ nhờ cha Diêm Vương giúp cậu trả thù.
Sầm Nguyễn tức tối nghĩ, trong đầu cậu đã phác họa ra cảnh tượng ấy.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ mới từ từ kéo đến.