Thịnh Chiêu cũng không hiểu tại sao bọn họ lại đi tới bước đường này.
Cách khu chung cư Bích Viên khoảng hai trăm mét, cửa cuốn của nhà hàng thịt nướng đang đóng hờ, trong nhà có ba cái đèn nhưng chỉ bật một, ánh sáng lạnh lẽo cô độc rọi lên một chiếc bàn dài đặt trong sảnh lớn, lưu lại một vệt sáng lạnh ngắt trên thanh kiếm sắc bén.
Vài cư dân khác của khu chung cư rúc vào một góc cách xa khu vực trung tâm, túm tụm lại với nhau trông rất tội, ló đầu ra nhìn chiếc bàn dài kia từ phía sau tủ lạnh đựng đồ uống.
Ngồi bên bàn, đối diện nhau, là Hình Ứng Chúc và Trương Giản, không một ai lên tiếng trước.
Thịnh Chiêu mặt mày thẫn thờ đứng kế bên Hình Ứng Chúc, tam quan đã vỡ nát không thể hàn gắn lại.
Nửa tiếng trước, Hình Ứng Chúc đã dùng một hòn đá khuấy lên ngàn cơn sóng dữ, khiến Trương Giản nhảy dựng lên suýt thì bay khỏi mặt đất, chỉ thẳng mặt hắn giận dữ nói, “Quả nhiên ngươi có biết chuyện này!”
Không biết tại sao mà thoạt trông Trương Giản có vẻ thực sự tức giận. Nhìn từ góc độ của Thịnh Chiêu, giống như gã vừa quả quyết rằng Hình Ứng Chúc chính là thủ phạm gây tội.
Khi Thịnh Chiêu còn đang cho rằng chuyện hôm nay chỉ có thể không chết không về, đang định xả thân mình để ngăn Trương Giản lại, để Hình Ứng Chúc thừa cơ bỏ chạy, thì cậu lại thấy Hình Ứng Chúc vô cùng bình tĩnh, lục tìm trong túi, không biết lấy đâu ra một tờ giấy, xoẹt một cái giơ lên trước mặt Trương Giản.
Thịnh Chiêu nói không phải nói điêu chứ, chỉ sợ rằng tuổi thọ của tờ giấy kia còn lớn hơn cậu. Trông nó nhàu nát và hơi ố vàng, lúc Hình Ứng Chúc giơ ra cậu còn sợ tờ giấy nọ sẽ tan thành tro bụi tại chỗ.
“Giấy phép.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu: “…”
Cái gì cơ, cậu không nghe nhầm đấy chứ?
Có điều Trương Giản lại như thể vừa bị ai niệm chú định thân. Gã trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm tờ giấy kia hồi lâu, sau đó lui về sau môt bước, buông chuôi kiếm ra, kéo khóa áo lên. Tuy vẻ mặt vẫn rất hung dữ nhưng không có ý muốn ra tay nữa.
Đầu Thịnh Chiêu mọc đầy dấu hỏi chấm. Cậu nhìn thử nội dung trên giấy, chỉ thấy trên đó chằng chịt chữ, có hàng chữ đầu tiên to nhất rõ ràng nhất ghi “Giấy phép cư trú tại nhân gian” viết ở chính giữa, vô cùng bắt mắt.
Thịnh Chiêu: “…”
Ngoài ra, trên tờ “Giấy phép” này, có một nét vẽ rồng bay phượng múa ở góc dưới bên phải trông như chữ ký.
Có lẽ vì mấy ngày nay phải tiếp nhận nhiều tin tức phức tạp quá, bây giờ nhìn hoa văn nọ Thịnh Chiêu lại thấy hơi quen quen.
Sau đó thì —— diễn biến giống như hiện tại đây.
“Vậy, ngươi làm thế nào lại có giấy phép của Long Hổ Sơn vậy?” Trương Giản lạnh mặt hỏi.
Trương Giản trẻ tuổi, nét ngây thơ trên mặt còn chưa biến mất, nhìn thế nào cũng như học sinh cấp hai. Cho dù là dùng mặt lạnh để nói chuyện cũng chẳng có chút khí thế nào, trái lại còn có cảm giác trẻ con giả vờ làm người lớn.
Hiển nhiên là Hình Ứng Chúc chẳng đặt gã vào mắt. Mười ngón tay hắn đan vào nhau đặt trên đầu gối, lười biếng ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế.
“Ngoài giấy phép cư trú, tôi còn có giấy phép lao động nữa. Cậu muốn xem thử không?” Hình Ứng Chúc nói: “—— Đi, lấy tôi chai Coca.”
Thịnh Chiêu ngây ra mất hai giây mới nhận ra câu sau hắn nói là đang nói với cậu.
Tuy rằng hiện tại uống nước thì không được nghiêm túc cho lắm, nhưng bản thân Hình Ứng Chúc vốn đã chẳng liên quan gì đến hai chữ ‘nghiêm túc’ này cho cam, nên Thịnh Chiêu không nhiều lời gì thêm, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía tủ lạnh đựng đồ uống.
Đám người Hùng Hướng Tùng vẫn còn đang chen nhau ở cái bàn nhỏ ở phía sau tủ đồ lạnh. Thịnh Chiêu với lấy được một chai Coca ở tầng phía trên của tủ, vừa quay ra thì thấy bọn họ.
“… Không chật hả?” Thịnh Chiêu thành thật hỏi, “Mấy người không thể đi ra kia tìm chỗ nào đó rộng rãi chút mà ngồi à?”
Tiểu đội hóng hớt phía sau bàn nhỏ đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, cực kì ngay ngắn và đồng bộ.
“Không được, không được, không được.” Hùng Hướng Tùng vẫn còn sợ trong lòng, từ chối, “Ở đây là được rồi, lại gần nữa e là bị linh khí làm bị thương mất.”
Thịnh Chiêu: “…”
Mắc cái chứng ngu ngốc gì mà nói năng linh tinh thế này.
“Không sao đâu.” Thịnh Chiêu nói: “Hình Ứng Chúc cũng có ăn thịt anh đâu.”
Cậu chưa nói xong, vẻ mặt Điêu Lạc Ngữ đã in rõ sợ hãi, toàn thân co lại, chỉ lộ ra hai con mắt, lắc đầu quầy quậy.
“Không được, không được.” Điêu Lạc Ngữ nói: “Sự ngưỡng mộ của tôi với ông chủ như nước sông vô tận, không dám để thân thể vụng về này làm vấy bẩn không gian bán kính ba mét quanh ông chủ.”
Thịnh Chiêu cũng hết cách với bọn họ, cũng đâu thể đẩy từng người bọn họ ra ngoài ngồi. Cậu chỉ đành quay trở lạnh cạnh bàn, mở nắp chai Coca rồi đưa nó cho Hình Ứng Chúc.
Hình Ứng Chúc uống một hớp, quay ra nhìn cậu một cái, vẻ mặt kì quái hỏi, “Sao cậu vẫn còn đứng đó?”
“Anh cũng có bảo tôi ngồi xuống đâu.” Thịnh Chiêu còn thấy kì quái hơn hắn.
Hình Ứng Chúc im lặng một hồi, dùng ánh mắt cạn lời nhìn Thịnh Chiêu rồi mới ‘tốt bụng’ nhắc nhở, “Đây là xã hội hiện đại, xã hội của loài người mà.”
Thịnh Chiêu: “…”
Khỏi nói, đúng là suýt nữa thì cậu quên mất. Cậu bị hành động trừ gian diệt ác của Hình Ứng Chúc làm cho kinh hãi, bản năng ngưỡng mộ kẻ mạnh của con người trỗi dậy quấy phá, khiến cậu vô thức nghe theo mệnh lệnh của người kia.
Nhưng bây giờ là kỉ nguyên của chủ nghĩa xã hội và khoa học rồi cơ mà, Thịnh Chiêu nghĩ, chế độ nô lệ bị bãi bỏ từ lâu rồi!
Nghĩ đến đây, giống như là trong một khoảnh khắc cậu tìm lại được chính mình, tinh thần phấn chấn ưỡn ngực, chạy đi tìm một cái ghế rồi tự tin ngồi xuống bên cạnh Hình Ứng Chúc.
Hình Ứng Chúc tỏ vẻ hơi ghét bỏ nhìn cậu một cái, như không muốn thừa nhận rằng mình quen biết tên dở hơi này.
Hai người cứ anh anh tôi tôi, như thể quên luôn rằng phía đối diện vẫn còn người đang ngồi. Trương Giản cũng nín thở, hồi lâu im lặng không nói, chờ hai người họ nói xong gã mới khoanh tay khụ một tiếng, ý là mình vẫn còn điều muốn hỏi.
Dựa vào vẻ mặt của Trương Giản, có vẻ cảm giác của gã đối với Hình Ứng Chúc vẫn như cũ, nhưng địch ý đã vơi đi rất nhiều.
“Vậy… người ‘cố vấn bí ẩn’ trong gia phái chính là ngươi?” Trương Giản hỏi.
Hình Ứng Chúc liếc gã một cái, không đáp, coi như là ngầm đồng ý.
“Nhưng cứ có gì đó sai sai ấy.” Trương Giản cau mày, thoạt trông có vẻ suy nghĩ rất vất vả, tự lẩm bẩm, “Nếu là ngươi thật, thì ngươi không nên hại người mới phải chứ.”
“Từ từ đã, cho tôi xin phép cắt ngang chút.” Thịnh Chiêu đưa tay ra ngăn giữa tầm nhìn của hai người, nhắm mắt đưa miệng, “Xin hỏi vị này… ờm, nói cho đúng thì là vị thiên sư này, cậu dựa vào đâu mà xác nhận chuyện đó có liên quan tới ông chủ nhà tôi vậy? Tôi bảo cậu rồi, có thể là cậu hiểu lầm, anh ấy và chuyện này không liên quan gì đến nhau —— à không phải, cũng coi như có thật. Không lừa cậu làm gì chứ tôi suýt nữa cũng bị giết, là ông chủ tới cứu tôi đấy, anh ấy là người hành hiệp trượng nghĩa tiêu chuẩn đó.”
Trương Giản trông còn bối rối hơn.
“Nhưng mà…” Trương Giản cau mày, ngờ vực nói, “Ta đã bói rồi, chỉ về hướng này mà.”
“Có thể kết quả không chính xác lắm.” Thịnh Chiêu nói.
Cậu chỉ thuận miệng đoán bừa thế thôi, ai ngờ Trương Giản lại như mèo bị giẫm phải đuôi, đứng bật dậy hết sức oan ức.
“Không thể nào!” Trương Giản tủi thân kêu ầm lên, “Gieo quẻ Mai Hoa Dịch Số sáu mươi tư quẻ là thứ ta học giỏi nhất đó!”
Thấy chủ đề câu chuyện sắp bay xa tít tới tận đường chân trời, Hình Ứng Chúc không thể không lên tiếng ngắt lời bọn họ.
“Chuyện này không quan trọng.” Hình Ứng Chúc hỏi: “Làm sao các người biết là có Tế nhân xuất hiện?”
Nói đến chính sự, Trương Giản cũng nghiêm nghị hẳn lên. Tuy Thịnh Chiêu không rõ danh tiếng ‘cố vấn’ của Hình Ứng Chúc là thế nào, nhưng hiển nhiên cái danh này rất có ích khi dùng với Trương Giản. Gã thậm chí còn không thèm kiểm tra ‘giấy phép lao động’ của Hình Ứng Chúc, hắn nói một cái là tin luôn.
“Nhà ta có người mất tích.” Trương Giản nói: “Một nhánh huyết mạch đã bị tắt đèn. Bọn ta ở trên núi kiểm tra thì phát hiện ra có chuyện như vậy.”
“Khoan đã.” Thịnh Chiêu thấy khó hiểu, “Hội cao thủ huyền học như các cậu mà cũng bị yêu quái bắt đi á?”
“Không phải người nào nhà họ Trương cũng lên núi tu đạo.” Thái độ của Trương Giản đối với nhân loại vẫn có thể coi là thân thiện, giải thích cho Thịnh Chiêu nghe: “Chỉ có trực hệ mới có quyền thừa kế y bát, một vài người trong dòng họ sẽ lên núi làm việc vặt, nhưng đại đa số khác thì đi học đi làm bình thường, thành gia lập nghiệp, so với nhân loại các anh không có gì khác biệt.”
Thịnh Chiêu hiểu rồi, không ngờ dù thế nào thì ‘người bình thường’ như cậu vẫn chiếm đa số.
“Ta đi theo hướng quẻ bói chỉ tìm được đến đây, vừa hay phát hiện gần đây có dấu vết của ngươi.” Trương Giản lại quay ra nói với Hình Ứng Chúc: “Đạo hạnh của ngươi cao thật, tòa chung cư kia thế mà ta không thể đi vào được.”
Bảo sao lại đứng chặn đường, Thịnh Chiêu nghĩ, hại cậu còn tưởng đối phương cố tình chặn Hình Ứng Chúc, hóa ra lí do thật sự là bị cản lại ngoài cửa.
Hình Ứng Chúc cười khẽ một tiếng, không rõ ý.
Hiện giờ Thịnh Chiêu đã có thể miễn cưỡng đọc vị hắn một chút, vì vậy cậu nhiệt tình phiên dịch lại cho Trương Giản, “Ý của anh ấy là, chuyện này thường thôi, không cần phải khen ngợi như vậy đâu.”
Trương Giản: “…”
Nghe sao cũng thấy giống như đang cười nhạo mình không hiểu chuyện ấy nhỉ, Trương Giản nghĩ.
“Quẻ bói của cậu không sai.” Hình Ứng Chúc nói: “Chỗ của tôi trước đây đúng là đã từng xảy ra chuyện, có Tế nhân làm bị thương người ở gần đây.”
“Vậy Tế nhân kia đâu?” Trương Giản hỏi.
“Giết rồi.” Hình Ứng Chúc nói.
“Giết rồi?!” Trương Giản đột nhiên cất cao giọng: “Là một sinh linh đó!!”
“Thế thì sao?” Hình Ứng Chúc uể oải nhướn mày, nói: “Sinh linh giết hại người khác đều phải trả nghiệp, có giết cũng đâu ảnh hưởng gì.”
Trương Giản nghẹn họng trước câu trả lời của hắn, không biết phản bác thế nào.
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà.” Thịnh Chiêu vội vàng hòa hoãn. Cậu phát hiện ra Trương Giản chỉ là một tên nhóc đầu óc đơn thuần, chưa trưởng thành hẳn, yêu ghét rõ ràng, cũng dễ bị lừa, hiển nhiên là chưa trải đời, chưa kinh qua đòn roi của xã hội.
“Vậy…” Trương Giản tạm thời miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, lại cau mày hỏi, “Vậy theo như lời ngươi nói, ngươi có bắt được hung thủ không?”
“Gặp rồi.” Thịnh Chiêu đột nhiên gật đầu.
“Là thứ gì!” Trương Giản liền vội vàng hỏi: “Phát hiện thấy ở đâu?”
“Ở Thượng Hải.” Thịnh Chiêu cũng nhanh miệng đáp ngay: “Lúc ấy tôi đang —— “
Thịnh Chiêu vốn còn đang rầu rĩ vì không tìm được chỗ nào để phàn nàn về những thứ đã phá vỡ thế giới quan của mình, nhưng đang nói dở thì đột nhiên cậu lại nhớ ra một chuyện khác.
“Cậu mang họ gì nhỉ?” Đột nhiên Thịnh Chiêu hỏi.
Trương Giản không khỏi cảm thấy khó hiểu, “Họ Trương chứ họ gì?”
Thịnh Chiêu quay phắt sang nhìn Hình Ứng Chúc, thấy người kia cũng đồng thời quay ra nhìn mình, chắc hẳn là vì họ nhớ ra cùng một chuyện.
“Sao thế?” Trương Giản nhìn thấy bầu không khí kì lạ giữa hai người họ, vội hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Thịnh Chiêu mạnh mẽ kiềm chế lại nỗi khiếp sợ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Trương Giản, chần chừ hỏi: “… Người nhà kia của cậu, có phải tên là, Trương Khai Thắng?”