Định luật tương quan có nói: Mọi thứ trên đời đều liên quan đến nhau và không có gì là hoàn toàn độc lập.
Ít nhất là vào thời điểm này, Thịnh Chiêu tin tưởng sâu sắc vào câu nói đó.
Dù sao thì, nếu trước đấy có ai nói với Thịnh Chiêu rằng đằng sau Trương Khai Thắng là một thánh địa huyền học chống lưng cho, với những người thân thích có người năng vẽ bùa bằng tay không và đốt lửa từ không khí, thì chắc chắn cậu sẽ cho rằng đối phương đang nói khùng nói điên.
Nhưng sự thật lại kì lạ như vậy. Một nhân viên làm việc trong văn phòng ở cách xa ngàn dặm và thiếu niên không giống “người bình thường” trước mặt ấy thế mà lại là người thân trong một gia đình thật. Có thể thấy rằng sự đa dạng giống loài cũng có lý thật.
Sau khi xác nhận với Trương Giản về việc Trương Khai Thắng mất tích kia chính là người nhà mà gã muốn tìm, Thịnh Chiêu tốn khoảng chừng hai mươi phút để kể lại cho gã nghe. Bắt đầu từ việc nhìn thấy Trương Khai Thắng, sau đó mình đã bị lừa để hành hiệp trượng nghĩa như thế nào. Trong lúc nói chuyện cao hứng, cậu vô thức cầm chai Coca của Hình Ứng Chúc lên nhấp hai ngụm.
Hình Ứng Chúc: “…”
—— Vì để cho cậu hoàn thành vai trò làm nhân chứng, ông chủ Hình tạm thời nhịn xuống, không ngăn cậu lại.
Trương Giản lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, càng nghe sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng. Nghe đến cuối, không khỏi nhíu mày hỏi kỹ lại, “Lúc thấy ông ấy, trông ông ấy thế nào?”
“Nói thật thì, không ổn lắm.” Thịnh Chiêu lắc đầu đáp một cách thực tế. “Miêu tả cho cậu sao nhỉ, là kiểu —— kiểu như phim xác sống kém chất lượng được làm cẩu thả, đạo cụ quay phim được làm đại trông cứng đờ, cảm giác chạm vào là hỏng ngay ấy.”
Trương Giản chớp mắt mặt đần ra, hiển nhiên là vì kinh nghiệm với phàm thế còn non trẻ, không hiểu được ý nghĩa cốt lõi của “phim xác sống kém chất lượng được làm cẩu thả”.
Thấy gã không hiểu, Thịnh Chiêu cũng vắt hết óc ra để nghĩ xem phải tả thế nào mới có thể diễn tả sinh động được ý cậu muốn nói.
Chỉ là cậu nghĩ mãi cũng không ra, chỉ đành nhờ đến Hình Ứng Chúc giải vây.
“Ba hồn bảy vía của anh ta đã bị ô nhiễm, thân thể không còn linh khí, huyết mạch tắc nghẽn, thân thể đã bắt đầu cứng lại.” Hình Ứng Chúc chuyên nghiệp và nghiêm nghị đáp. “Ta biết biết các ngươi có biện pháp của mình, nếu đi ngay bây giờ thì may ra còn kịp cứu.”
Vừa nghe thấy hắn nói Trương Khai Thắng còn cứu được, Thịnh Chiêu còn kích động hơn cả Trương Giản. Cậu quat phắt lại, hai mắt sáng choang nhìn Hình Ứng Chúc, hỏi: “Thật sao?”
“Bọn họ đã ở trên núi tu luyện truyền dạy mấy trăm năm, tự nhiên sẽ có cách thôi.” Hình Ứng Chúc quan sát cậu rồi hỏi, “—— Cậu có vẻ vui quá nhỉ?”. Truyện Ngược
“Trời, chẳng phải đều là một mạng người à?” Thịnh Chiêu xua tay, rồi thở dài. “Với lại vợ con anh ta trông cũng đáng thương lắm, có thể giúp một tay thì giúp đi thôi.”
Vào thời điểm này, Trương Giản – người có kinh nghiệm và hiểu biết nhiều hơn Thịnh Chiêu – lại bình tĩnh hơn nhiêu. Dù theo bản năng gã cũng muốn đứng lên đi cứu người ngay, song vẫn nhịn lại được.
“Cảm ơn vì đã báo cho ta. Nhưng ta vẫn muốn hỏi chuyện Tế nhân một chút.” Trương Giản nói: “Ta cũng chỉ mới bắt đầu, không hiểu nhiều về chuyện này, nếu hấp tấp sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Ngươi biết bao nhiêu rồi?” Hình Ứng Chúc hỏi ngược lại.
“Chỉ biết là có thứ như vậy, nhưng không biết lai lịch, cũng không biết giải quyết thế nào.” Trương Giản nói: “Không biết trông nó như thế nào nữa.”
Xưa nay, tế nhân là chuyện của yêu tộc. Với lại, thủ đoạn này quá phản cảm vô lý, nhiều năm rồi đã không còn xuất hiện. Tuổi Trương Giản còn trẻ, không biết cũng là chuyện bình thường.
Hình Ứng Chúc nghĩ một lát, dứt khoát kể từ đầu. Lấy Điêu Lạc Ngữ làm ví dụ, kể về cuộc gặp gỡ của cô và Tế nhân hôm đó.
Thịnh Chiêu càng nghe càng khiếp sợ —— trong lòng thầm cảm thán, Hình Ứng Chúc không phải là người thì thôi đi, không ngờ con chồn nhỏ mà cậu mang về hôm đó hóa ra chẳng phải cái gì mà “thú cưng của Điêu Lạc Ngữ”, mà chính là nguyên hình của Điêu Lạc Ngữ.
Tòa chung cư này có còn ai bình thường không? Thịnh Chiêu nghĩ.
Thịnh Chiêu quay ra nhìn về phía Điêu Lạc Ngữ. Cô gái trẻ đang núp phía sau một góc bàn, thấy cậu nhìn về phía này thì vội cười trừ, rụt đầu xuống phía dưới, chỉ thò bàn tay phải ra, dùng hai ngón tay làm chân giả vờ làm người đi trên bàn, được ba bước thì ngã lăn ra bàn giả chết.
Thịnh Chiêu: “…”
Chồn tinh cái nỗi gì, có mà đà điểu tinh thì có.
Ở bên kia, lớp học “phổ cập kiến thức” của Hình Ứng Chúc vẫn đang tiếp tục. Trong thời gian đó, Trương Giản ngắt lời hắn đôi ba lần để đặt câu hỏi, Hình Ứng Chúc đều trả lời hết.
Thịnh Chiêu ở bên cạnh hóng xem, cảm thấy xót xa trong lòng. Thái độ của ông chủ khách sáo quá đi mất, cảm giác như gió mùa xuân bất chợt ùa về vậy.
“Tế nhân đã không còn được tính là linh hồn của người sống nữa. Ngươi phải hiểu rằng bọn họ đã bị luyện hóa thành pháp khi yêu quái, cho nên—— “
Hình Ứng Chúc chợt ngưng lại, hắt hơi một cái mà không hề báo trước.
Thịnh Chiêu: “…”
Hình Ứng Chúc: “…”
Nội tâm Thịnh Chiêu như thể vừa có sấm sét xẹt ngang qua, nhất thời không thể phân rõ được là bản thân đang khiếp sợ về việc “hóa ra đại yêu quái cũng hắt xì hơi” hay là “mới nãy hình như mình vừa chửi thầm ổng.”
Thế nhưng Hình Ứng Chúc hình như không cho cậu cả cơ hội để suy nghĩ, quay ngay sang hỏi thẳng, “Cậu chửi thầm tôi đấy à?”
“Sao có chuyện đó được.” Thịnh Chiêu nở một nụ cười tiêu chuẩn như nhân viên bán hàng đang chào khách, nịnh nọt, “Một cái là nghĩ, hai cái là mắng, tôi vừa mới nghĩ tới anh thôi mà.”
Trương Giản: “…”
Người này bị làm sao thế nhỉ? Trương Giản không hiểu nổi chuyện đang xảy ra. Người bình thường lúc biết người đàn ông bên cạnh mình là yêu quái, chưa nói tới chuyện bị dọa sợ chết khiếp, kiểu gì cũng phải chạy vội như sắp tè ra quần đến nơi mới phải. Thịnh Chiêu lại cứ một mình một kiểu, lúc đầu thì che chở cho đại yêu quái đạo hạnh cao thâm này, bây giờ lại thân mật với hắn như vậy, thật sự rất kì lạ.
Trương Giản không thể không nhìn Thịnh Chiêu thêm lần nữa, âm thầm ghi nhớ trong lòng, để khi nào về núi sẽ đem ra hỏi sư phụ.
Đối với lời giải thích đó, Hình Ứng Chúc có vẻ bán tín bán nghi. Hắn cau mày, quan sát Thịnh Chiêu một cách ngờ vực trong chốc lát, cuối cùng như thể chán ghét nụ cười tiêu chuẩn kia, bèn vươn tay nắm lấy cằm Thịnh Chiêu, ép cậu quay mặt về phía chai Coca trên bàn.
“Uống nước đi.” Hình Ứng Chúc nói.
“Tôi không khát.” Thịnh Chiêu nói: “Ông chủ, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.”
“Tôi biết.” Hình Ứng Chúc thân thiết nói. “Uống nhiều nước chút, chặn miệng lại.”
Thịnh Chiêu: “…”
Tiêu chuẩn kép!
Thịnh Chiêu bị lép vế trước dâm uy của Hình Ứng Chúc, giận mà không dám nói, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi gặm miệng chai Coca. Vừa gặm gặm gặm, vừa dùng miệng chai để đỡ phải tốn hơi thừa lời.
Trương Giản: “…”
Một người một yêu này khiến người khác không dám nhìn thẳng. Trương Giản tự cảm thấy mình có định lực cực cao, nhưng ở trước mặt hai người này cũng phải nhấp nhổm không yên, chỉ muốn làm nhanh nhanh cho xong chuyện rồi còn đi cứu người.
Gã khó khăn lắm mới dời được mắt khỏi Thịnh Chiêu, rồi hỏi, “Cho nên sao nữa?”
“Cho nên muốn nhắc ngươi không được mềm lòng.” Hình Ứng Chúc nói: “Đáng chết thì giết luôn.”
Trương Giản im lặng hồi lâu, chắp tay nói, “Đa tạ đã cho ta biết, nhưng gia phái ta làm việc có nguyên tắc, không cần ngươi nhọc tâm.”
Hình Ứng Chúc chẳng qua là thuận miệng nói vậy thôi chứ cũng chẳng phải thật sự muốn xen vào chuyện sống chết. Trương Giản hành xử ra sao, có thể hoàn thành chuyện của gã hay không, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Vậy nên hắn chỉ “Ừ” một tiếng rồi bảo: “Vậy ngươi đi cứu người của ngươi đi, không có việc gì thì đừng tới chỗ ta, chóng mặt.”
Hình Ứng Chúc nói xong đứng dậy, kéo cổ áo Thịnh Chiêu lên theo, ý bảo cậu đã đến lúc đi về.
Thấy hắn xoay người tỏ ý rời đi, Trương Giản đứng bật dậy, nghi hoặc hỏi, “Sao thế, ngươi không đi tra chuyện này với ta à?”
“Sao ta lại muốn quản chuyện này làm gì?” Hình Ứng Chúc hỏi ngược lại.
Trương Giản bị hắn hỏi ngược thì không khỏi ngẩn ra: “Hiện giờ yêu tộc ở nhân gian đều coi ngươi là thủ lĩnh, ngươi không quản thì ai quản?”
Nghe thế, Thịnh Chiêu mới nhận ra rằng chức vụ cố vấn này vất vả thật, không chỉ là phạm vi công việc không rõ ràng mà thậm chí còn không phân chia trách nhiệm cụ thể nữa.
“Ta chỉ sống ở nhân gian, không thuộc quyền quản lý của các ngươi.” Giọng Hình Ứng Chúc trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Trương Giản, nói: “Hai bên cho nhau chút mặt mũi là được, ta không muốn thân thiết gì quá đâu.”
Trương Giản bị khí thế đột ngột ập tới của hắn dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Thịnh Chiêu cũng bị vẻ mặt lạnh lùng của Hình Ứng Chúc làm cho sợ hết hồn. Cậu liếc nhìn hắn vẻ sợ hãi, trong lòng thầm nhủ rằng bình thường ông chủ vẫn luôn khách sáo với cậu nhưng cho dù là châm chọc, chế nhạo, khiêu khích hay ngay cả khi hắn không vui, Hình Ứng Chúc cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.
Mà nghe giọng điệu đó, giống như vô thức vạch ra một lằn ranh, ngăn cách hắn và những người xung quanh một cách tự nhiên.
Nghĩ vậy, Thịnh Chiêu không dưng lại thấy không ghen tị với Trương Giản chút nào cả. Dù sao thì bình thường mỗi khi Hình Ứng Chúc tức giận và châm biếm cậu mấy câu, thì cùng lắm cũng chỉ là mấy lời âm dương quái khí mà thôi, không phải lời vạch giới hạn rõ ràng làm người khác tổn thương như vậy.
Nghĩ xong, Thịnh Chiêu không hiểu sao lại bị chính mình dụ dỗ, vẻ mặt nhìn Hình Ứng Chúc cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, cả người tràn ngập hơi thở tự đắc ung dung.
Hình Ứng Chúc không khỏi liếc mắt nhìn cậu một cái, tự hỏi không biết điều gì đang xảy ra trong cái đầu kỳ lạ của cậu.
“Vậy ngươi…” Trương Giản vẫn còn muốn tranh cãi, chỉ có điều giọng đã yếu đi rất nhiều: “Vậy ngươi cũng không thể mặc kệ hoàn toàn như thế, dù sao cũng là chuyện đại yêu gây ra, ngươi cũng có thể giúp một tay, cũng —— “
“Ta lười.” Hình Ứng Chúc mất kiên nhẫn nói: “Nhưng nếu ngươi cảm thấy lo lắng thì ta có thể cho một người đi theo hỗ trợ ngươi.”
Vậy cũng tốt lắm rồi, Trương Giản cố gắng thuyết phục mình: Một điều nhịn chín điều lành.
“Vậy được.” Trương Giản nói.
Hình Ứng Chúc quay đầu, quét mắt về phía bên kia gian phòng nơi có chiếc bàn vuông trong góc đầy người chen chúc ngồi.
Quần chúng vây xem không ai ngờ rằng ngọn lửa chiến tranh sẽ đột nhiên đốt tới chân mình, cả đám đều nháo nhào lên, ai nấy đều tìm cách chui xuống gầm bàn, như đám học sinh trung học trốn giáo viên lên bảng trả bài đầu giờ vậy.
Tiếc thay, cái bàn kia cũng chỉ bằng bàn tay, có thứ tự trước sau thì có cá lọt lưới. Luôn có một hai tên xui xẻo bị đồng bạn bỏ lại với tinh thần “bạn hẹo chứ tui không hẹo”.
“Hồ Hoan.” Hình Ứng Chúc bình tĩnh nói: “Ngươi đi cùng hắn đi.”
Không may chút nào, Hồ Hoan vì không quen thuộc địa hình như ba anh em nhà kia nên bị bỏ lại phía sau, trở thành kẻ xui xẻo duy nhất không thể trốn thoát.
Gương mặt Hồ Hoan như muốn rạn nứt, cả người như bị sét đánh.
Thịnh Chiêu nhìn cậu ta đầy cảm thông, thầm nghĩ chắc hôm nay Hồ Hoan phải hối hận lắm —— giờ này sao không nằm ườn trong phòng ngủ bù mà lại ra đây hóng hớt làm gì không biết.
Lòng hiếu kỳ chẳng những có thể hại chết người mà còn có thể hại chết cả yêu quái nữa, Thịnh Chiêu nghĩ.
Đám ‘học sinh’ còn lại không bị gọi tên lên bảng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhanh lẹ chui ra khỏi gầm bàn, đẩy đẩy Hồ Hoan từ phía sau.
Hồ Hoan tủi tủi hờn hờn bị đẩy lên phía trước, như con gái nhà lành bị tú bà bắt đi tiếp khách.
Vẻ mặt Trương Giản cũng hết sức quái đản. Gã quan sát Hồ Hoan một chút, sau đó quay lưng đi, lén lén lút lút không biết là đang làm gì.
Một lát sau, gã xoay người lại. Thịnh Chiêu nhác thấy gã cất thứ gì đó vào trong túi —— theo kinh nghiêm sống “cằn cỗi” của Thịnh Chiêu thì hình như đó là một chiếc gương nhỏ
Sau đó, Trương Giản rảo bước đi tới, nghiêm trang khụ một tiếng, dùng giọng ôn hòa hơn Hình Ứng Chúc một vạn tám ngàn lần để lắp bắp chào Hồ Hoan, “Vậy thì m… mong được chỉ giáo nhiều hơn!”