Trung vui vẻ đi lại tự nhiên nắm lấy tay Nhật, cậu vẫn chưa định thần lại chuyện gì xảy ra cả, cậu chỉ biết người bạn cũ này đã để lại những ấn không mấy tốt đẹp cho cậu vào cuối cấp hai.
“Đừng có đụng vào nó.”_Minh đi lại tách Đăng ra khỏi Nhật vẻ mặt Minh thể hiện rõ sự khó chịu dành cho Trung.
“Mày vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ? Nhật nữa ông cao hơn rồi đó, nhưng mà nhìn
ông vẫn cứ nhỏ nhỏ dễ thương sao ấy?”
“Hả? À, ờ, cảm ơn.”
“Minh thi đấu tốt nha, tao muốn đá banh với mày lần nữa đó.”_Trung thân thiện
đưa tay ra muốn bắt tay nhưng Minh chẳng quan tâm, nó vô tình hất tay Trung ra.
“Đừng có lại gần tao và Nhật, tao cảnh cáo mày, thằng khốn đồng tính ghê tởm.”_Minh cọc cắn cảnh báo Trung, nó nắm lấy tay Nhật kéo cậu đi.
Cả hai đi khỏi đó, Trung vẫn đứng nhìn theo bóng dáng hai cậu bạn, cậu chán nản thở dài, vẫn thân nhau như vậy à? Nhật quay lại nhìn bóng dáng của Trung đang khuất đi sau góc tường, cậu không biết sao nhưng cậu có cảm giác Trung có điều gì muốn nói.
Minh càng đi càng tăng lực tay, Nhật cảm nhận cổ tay bị bóp chặt liền thốt lên một tiếng. Minh nghe tiếng Nhật xuýt xoa nó vội dừng lại, thả lỏng rồi đưa cổ tay Nhật lên xem xét.
“Làm mày đau hả? Xin lỗi nha.”
“Không sao.”_Nhật trấn an trả lời Minh, Minh bỗng ngước mặt lên, đưa ánh mắt tủi thân, ủy khuất, nó lại đưa gương mặt cún con đần ấy ra. Nhật khó hiểu hỏi nó.
“Sao vậy?”
“Tao sợ mày ạ.”
“Tự nhiên sợ ba?”
“Thằng Trung bỗng xuất hiện như này, tao sợ nó sẽ lại làm gì đó để chia rẽ
tao với mày.”_Minh ỉu xìu nói, cái sự tự tin, hào hứng ban đầu biến mất hoàn
toàn, Nhật thở dài an ủi nó.
“Tao nghĩ là không có đâu, khi nãy nó cũng thân thiện với tao và mày, chuyện
đó cũng đã cũ rồi, hay ta làm bạn lại đi ha?”
“Nhất định là không!Nhật mày hiểu tao ghét đồng tính mà, sao lại khuyên tao đi làm bạn với nó chứ?”_Nhật cạn lời, cậu thở dài lắc đầu, biết trước như vậy sao cậu vẫn cố khuyên nó chứ?
“Nhưng nó từng là bạn mà không phải sao?”
“Nhưng nó cũng là đồng tính.”
“Nếu là tao thì sao?”
Minh cứng họng, đầu óc cậu hoàn toàn đình trệ trước câu hỏi đột ngột ấy của
Nhật. Minh chẳng thể trả lời cũng không dám nghĩ đến điều này, nói đúng hơn là
cậu chưa từng nghĩ. Cậu tin tưởng Nhật tuyệt đối, vì vậy, cậu tin Nhật sẽ không
lừa dối lòng tin ấy.
Nhật đứng đưa ánh mắt tròn ấy nhìn Minh, lòng Minh có chút bối rối và cũng
lo sợ, cậu sợ khi nghĩ tới việc biết Nhật là thứ mà mình kinh tởm. Bởi vi đối
với Minh biết nó khó mà có thể ghét
Nhật và điều đau khổ nhất chính là ghét Nhật. Cậu không thể ghét nó được.
“Tao không biết...”
Minh ngập ngừng rồi trả lời một cách lưng chừng, không rõ ràng. Nhật thở dài nhìn vẻ mặt u sầu, rầu rỉ của Minh, cậu xiêu lòng. Nhật đi lại vuốt ve mái đầu nó, nhẹ nhàng an ủi nó, Minh như sắp khóc vậy, cứ như đứa trẻ.
“Xin lỗi, đáng lẽ tao không nên hỏi mày như vậy?”_Nó khẽ gật đầu, mặt ủy khuất nhìn cậu, cái sự tự tin và hào hứng lúc sáng ấy vậy mà biến mất vì cuộc hội ngộ không đáng có ấy.
“Lấy tinh thần cho trận bóng nào, tao sẽ cổ vũ mày hết mình, Minh giỏi nhất.”_ Nhật lấy hai tay ép hai má Minh động viên tiếp sức cho nó.
Minh nhìn Nhật miệng khẽ mỉm cười, cậu lấy tinh thần lại, đưa tay xoa mạnh đầu Nhật khiến tóc nó rối lên, Nhật cố né tránh còn Minh vẫn không ngừng xoa đầu chọc nó. Nhìn Nhật vui vẻ cậu
cũng vui vẻ theo, nguồn động lực của cậu luôn chỉ có Nhật, mỏi khi buồn chán, mệt mỏi cậu biết Nhật sẵn sàng bên cạnh.
Lấy lại tinh thần, Minh đã sẵn sàng cho trận bóng. Đây là cuộc thi của cả ba khối, việc chia trận đấu đã được bóc thăm từ trước. Ngôi trường đang tràn ngập tiếng hò reo và cổ vũ, sự ồn ào nhộn nhịp vang vọng qua các hành lang qua từng ngõ ngách của ngôi trường.
Trên sân bóng ấy là tuổi trẻ đầy sức sống mãnh liệt, Minh đang tận hưởng hết mình vào trận bóng, cả lớp đều đang hò reo cổ vũ cật lực, Nhật cũng đang hòa vào dòng người ấy hết mình cổ vũ
Minh. Cậu thích khung cảnh này, đã lâu lắm rồi cậu mới được thấy Minh vui vẻ chạy trên sân cỏ ấy. Sau mấy trận liền, lớp cậu đã đến được chung kết, khoảng thời gian nghỉ ngơi ai cũng đang tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Cứ thế này đá trận chung kết rồi nhận giải nhất thôi.”
“Mấy trận này dễ quá.”
“Đừng có tự cao quá đó.”
Lớp cậu đang vui vẻ bàn luận về trận bóng cuối cùng, lớp học cậu nhộn nhịp cũng thu hút những thành viên lớp khác xung quanh đến bàn tán cùng. Minh đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá, nó thở hồng hộc ngửa mặt lên trời, Nhật vui vẻ cầm khăn quăng vào mặt nó.
“Nổi không đó?”_Cậu lo lắng hỏi, ngồi xuống bên cạnh đưa chai nước cho Minh.
“Lo cho tao à?”
“Không lẽ lo cho chó?”
“Độc mồm, độc miệng.”_Minh bĩu môi liếc nhìn Nhật, nó cầm chai nước tu hết
chai, sáng khoái thở khà một cái, Nhật nhìn Minh khẽ mỉm cười.
“Trận cuối rồi, tao sẽ cổ vũ cho mày, Minh giỏi nhất.”_Nhật cổ vũ nó, Minh vui sướng liền nhào tới ôm trầm lấy cậu, Nhật vùng vẫy cố thoát ra.
“Minh, người mày mồ hôi không à, dơ quá, né ra!”
Thời gian nghỉ kết thúc, trận đấu cuối cùng bắt đầu, Lớp cậu được giữ bóng trước, ngay khi tiếng còi vang lên Minh nhanh chóng dẫn banh mà lao lên phía trước. Cả lớp cậu hào hứng mà nồng nhiệt cổ vũ, cả lớp ai cũng đều quyết tâm chiến thắng cả, Nhật cũng không ngồi yên cậu đứng ở phía trước hô to tên Minh.
Ngay khi vừa bắt đầu lớp cậu đã nhanh chóng đánh nhanh, ngay lập tức ghi được điểm số đầu tiên, chưa kịp ăn mừng ngay sau đó Trung đã nhanh chóng gỡ hòa lại. Nhật hướng về phía Minh nó đang rất căng thẳng, cả lớp cũng không để mất tinh thần, lớp trưởng liền điều động lớp cổ vũ nhiệt tình hơn nữa.
Trận đấu tiếp tục, những lượt sau lớp A7 và A5 đều ghi thêm một điểm nữa, tỉ số đang hòa và còn mười phút nữa là hết trận. Minh sau khi giao bóng liền chạy lên phía trước, cậu ra hiệu cho người bạn đang giữ bóng chuyền cho cậu. Minh nhận bóng, cậu giữ bóng chạy lên, hai ngươi nữa trong đội cũng chạy lên hỗ trợ Minh.
Cả ba phối hợp rất nhịp nhàng, đội cổ động cũng không ngừng cổ vũ, Minh đang giữ bóng, cậu ta nhanh chóng chạy đến phía khung thành, khi cơ hội vừa tới Minh không chần chừ liền lấy thế mà sút. Bất ngờ, cậu cảm nhận sự va chạm ở chân khiến cậu mất thăng bằng mà ngã ra đất, chân cậu cũng nhói lên khiến cậu không kiềm được mà cảm thán một tiếng. ‘Ui!’
Trọng tài liền thổi còi tạm dừng trận đấu, cả lớp cũng vội vàng chạy vào sân, Nhật ngay khoảng khắc Minh ngã xuống, cậu chẳng chần chừ mà chạy lại nó đầu tiên. Nhật hoảng hốt kiểm tra chân của nó, Minh ngồi đó vừa cười vừa thản nhiên nói.
“Đau quá, chắc trật chân rồi.”
“Mày còn cười được à?”
“Đỡ tao vô được không?”
“Minh, ông không sao chứ?”_Trung
chạy lại, lo lắng hỏi thăm. Nhật và Minh nhìn Trung, cả hai không nói gì chỉ mặc
kệ lẳng lặng rời đi, Minh cũng không quên trấn an cả lớp vì cậu biết nếu không làm vậy chắc chắn có đánh nhau.
“Đi thôi Nhật, tụi bây cũng vào đi đừng làm lớn chuyện.”
Nhật và Minh rời đi để lại Trung vẫn lo lắng nhìn theo hai người bạn, Nhật chẳng hiểu Trung đang làm gì nữa. Lúc nãy Trung là người đã chặn bóng của Minh dù không biết vô tình hay cố ý điều
đó đã khiến Minh ra nông nổi này. Sau đó lớp cậu cũng cho người thay thế vào,
thế nhưng giây phút cuối cùng A5 lại gỡ được một điểm, cuối cùng lớp cậu ngậm ngùi ở hạng hai.
“Tiếc quá đi.”
“Đã đi xa đến vậy rồi mà.”
“A, khó chịu quá.”
Cả lớp ai cũng đều đang rất thất vọng, cả đám ai cũng đặt mục tiêu là giải nhất, thế nhưng đều không ngờ lại xảy đến. Nhật nhìn sang Minh người nãy giờ im hơi lặng tiếng, cậu đã rất vui khi nghe Minh tham gia lần này, nhưng đây không phải điều cậu muốn.
“Thôi, mọi người cố gắng rồi, tao sẽ bao nước cho cả đám được chứ?”
“Quá đã, lớp trưởng tuyệt quá.”
“Cô bé lớp trưởng nay sao tốt quá vậy?”
“Nè, tốt vậy muốn gì nữa, đừng chọc tao chửi.”_Lớp trưởng lớp cậu, Minh Tường, cậu ta đứng ra khích lệ mọi người, cả lớp đã quay lại cái không khí vui tươi lúc trước, nhanh hết buồn thiệt đó.
“Minh đi luôn không?”_Tường đi lại hỏi han, mày của nó khẽ cau lại, Minh thở dài lắc đầu từ chối, Nhật cũng từ chối mà ở lại với Minh.
Cả hai ngồi lại trong khi cả lớp đã kéo nhau đi về hết, cả hai ngồi đó ngắm nhìn khung cảnh sân bóng từ từ thưa dần và rồi vắng lặng không bóng người. Sân bóng nhộn nhịp lúc sáng nay lại vắng vẻ,
quạnh hiu và chìm trong ánh hoàng hôn ráng vàng.
Minh bất ngờ đứng dậy, lê từng bước chân cà nhắc của nó lại giữa sân, nó nằm xuống đó rồi bật khóc như một đứa trẻ. Nhật đi lại nằm xuống bên cạnh nó, hai bóng dáng một lớn một nhỏ nằm giữa sân bóng.
“Tao cảm thấy tiếc quá. Mọi
người đã tập luyện rất nhiều vậy mà…hức…”
“Mày biết không? Khi quyết
định tham gia tao cũng lo sợ lắm, nó làm tao nhớ rất nhiều về chuyện cũ…”
“Thế nhưng…thế nhưng…khi biết mày thích nhìn tao chơi bóng đá tao đã hy vọng dành lấy giải nhất cho mày…”
Buổi chiều hôm ấy, cậu khóc không ngừng, bao nhiêu thất vọng, tiếc nuối cứ thế tuôn ra qua hàng nước mắt. Minh luôn là một người tích cực và tự tin, cậu rất hiếm khóc, nhưng mỗi khi Minh rơi lệ, Nhật luôn là người bên cạnh cậu. Nó luôn bên cạnh mỗi khi cậu tồi tệ nhất, luôn luôn là vậy.