Hướng Dương Đón Nắng

Chương 22: Trung



Ngày 29/10/2018, một ngày ảm đạm, ngày mới bắt đầu với một cơn mưa ướt át,…

Tú và Tiên bước vào lớp, cả người chỗ ướt chỗ khô khó chịu vô cùng, đặc biệt là Tiên cô mặc áo dài nên tà áo ướt nhẹp khiến việc đi lại cũng khó khăn. Cả lớp hôm nay có lẽ tươi tắn hơn chút, lớp vẫn ồn ào và nhộn nhịp như thường nhật. Dù vậy nhưng vẫn có vài người vẫn chưa bỏ qua được trận thua hôm qua, cậu đưa mắt nhìn ba người ngồi cuối lớp.

“Tụi nó làm gì vậy?”_Tú tò mò đi lại hỏi.

“Không biết, sáng dô là thấy ba đứa chụm đầu lại ngồi thở dài rồi.”_Nhật bất lực nhìn nhưng cũng không khỏi mắc cười nhìn hội những người suy sụp này. Minh, Cường và Luân là ba người dường như buồn nhất sau trận hôm qua.

“Bộ nhìn tụi tao buồn vui lắm hả?”_Tú nhìn ba đứa khẽ nhịn cười, Cường để ý liền quay qua khó chịu hỏi.

“Vui chứ! Bộ dạng tụi bây nhìn như mấy ông chồng bị bắt quả tang khi đi nhậu vậy.”_Tú thản nhiên đáp, bật cười thành tiếng chỉ mặt từng đứa.

“Nói gì hả? Đứng lại tên kia, Luân bắt lấy nó!”

Cường nó bất ngờ bật dậy lao đến bắt thằng Tú, nó bị Tú khích tướng rồi. Cả ba rượt đuổi nhau khắp lớp rồi ra tới hành lang, lớp học nhộn nhịp và tươi tắn hơn đánh bay cái sự ẩm ướt khó chịu của cơn mưa sáng sớm. Một lúc sau, Tiếng trống trường quen thuộc lại vang lên, hôm nay trời mưa nên các lớp được miễn chào cờ, thầy Dương cũng tranh thủ lên sớm để sinh hoạt với cả lớp.

“Học sinh! Nghiêm!”

“Được rồi các em ngồi xuống đi.”

“Thầy nghe về trận bóng hôm qua rồi, xin lỗi vì đã không có mặt, Minh chân em không sao chứ?”_Thầy cúi đầu xin lỗi rồi quay qua hỏi han tình trạng của Minh.

“Dạ em không sao ạ.”

“Hôm qua mà thầy dô đá có khi thắng rồi đấy chứ?”_Một cô gái trong lớp cất giọng trêu trọc thầy.

“Thôi Hằng ơi, thầy mà dô đá thì thua từ vòng loại rồi.”_Thầy Dương bật cười trả lời lại.

“Thầy mà đến là em có động lực đá rồi, hôm ấy thiếu vía của thầy á.”_Bình nó cũng góp vui không khí lúc này xôn xao hơn, cứ ngỡ như hôm qua ai nấy cũng đều thất vọng vậy mà hôm nay cả lớp vẫn nở nụ cười cùng nhau.

“Được rồi, lỗi thầy, thế thầy sẽ đãi mỗi đứa ly trà sữa để chuộc lỗi nha.”

“Quá đã!!!”

Cả lớp vui sướng đồng thanh hô toáng lên, cảm kích với sự hào phóng của thầy, tụi nó tíu tít cảm ơn Thầy Dương. Nhật vui vẻ nhìn cái lớp lúc nào cũng ồn ào này, cậu quay lại liếc nhìn con người đang khẽ cười bên cạnh, thấy cậu nhìn, cậu ta ngại ngùng tránh mặt đi.

“Sao vậy? Hết buồn rồi hở?”_Nhật khẽ nhếch miệng giọng điệu trêu ghẹo hỏi.



“Thì tại có trà sữa miễn phí mà...”_Nó lấp liếm bào chữa, Minh nó đã khóc rất nhiều ngày hôm qua, cứ như đứa trẻ sau khi khóc, chúng sẽ không muốn ai coi mình là đứa mít ướt cả, Minh cũng thế.

“Tưởng hôm qua ai kia còn bù lu bù loa với tao mà.”

“Mày muốn gì hả? Lại đây nào.”_Minh khoát cổ Nhật kéo cậu vào người nó, tay cậu không ngừng xoa mái đầu mềm mại của Nhật với vẻ thích thú, đến khi chán Minh mới ngưng nó thả Nhật ra nhẹ nhàng cảm ơn cậu.

“Cảm ơn, vì bên tao mỗi khi tao buồn.”

“Ờ, tao không muốn nghe tiếng mày khóc thôi, như tiếng chó rú á.”

Minh đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Nhật, nó uất ức cười rồi kéo Nhật lại lần nữa, nó liên tục vò đầu Nhật để trả đũa lại. Nhật cố vùng vẫy trong bất lực để thoát khỏi chú chó đần này, Tiên và Tú liếc nhìn về phía sau mà ngán ngẫm, bất lực cười với hai đứa trẻ ấy.

******

Buổi chiều hôm ấy lại có mưa, có lẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa, trời lạnh buốt cùng những cơn gió hàn lướt qua. Nhật, cậu lại quên mang áo mưa, cậu đành phải trú ở cửa hàng tiện lợi gần trường. Thằng Minh nó đã đi đưa đón My, riết rồi cậu cũng quen, cậu đi xung quanh kiếm gì đó để ăn lót dạ, bất ngờ, một bàn tay của ai đó cầm một hộp sữa đưa lên từ phía sau cậu.

“Ông còn thích này chứ?”

Giọng nói khàn ấm này cậu biết, cậu vội quay lại nhìn con người to con với dáng vẻ chững trạc. Khác hẳn hoàn toàn với một Trung ngông cuồng của trước đây, cậu ta dường như trưởng thành lên rất nhiều.

“Trung!…Chào, còn nhớ tôi thích sữa milo à…?”

“Ừm, sao mà quên được chứ?”

Trung vui vẻ trả lời, thản nhiên để hộp sữa vào tay của Nhật. Sao lại có cảm giác ngượng ngùng nhỉ? Cậu thực sự không biết phản ứng thế nào cho đúng, đã lâu không gặp lại, Trung có vẽ đã khác đi rất nhiều. Những ấn tượng xấu năm đó, bây giờ nó khiến cho cậu khó khăn khi giao tiếp với Trung.

“Cho tôi hả?”

“Ừm, biết ông thích nên tôi mua cho đó.”

“Cảm ơn, nhưng mà không cần phải làm vậy đâu, trả lại nè.”_Nhật lịch sự từ chối, cậu đưa lại cho Trung hộp sữa. Trung nhìn hộp sữa có chút thất vọng, cậu khẽ mỉm cười rồi vui vẻ nhận lại hộp sữa.

“Thế sao giờ này lại ở đây?”

“Tôi quên áo mưa.”

“Vẫn hay quên như trước nhỉ?”

“Kệ tôi.”



Cảm giác ngượng ngùng, ngột ngạt cứ tăng lên. Đột ngột gặp lại người bạn cũ như vầy, rốt cuộc là có sự sắp đặt gì cho cậu chứ? Nhật đi vòng xung quanh để lựa đồ, Trung cũng đi theo sau, cả hai cứ im lặng như vậy khiến lòng cậu cũng có chút hồi hộp.

“Nhật, chân Minh ổn không?”

“Hả? À, ổn rồi.”

“Chuyện hôm qua cho tôi xin lỗi nha.”_Trung đột ngột nhắc lại chuyện hôm qua cậu có chút thắc mắc nhìn nó, thật sự cậu cũng rất khó chịu khi nó làm Minh bị thương, nhưng lúc ấy là trận bóng thì hành động của Trung cũng không thể tính là cố ý được.

“Khi đó nếu tôi không làm thì cũng có người khác làm, nhưng nếu vậy chắc chắn không chỉ trật thôi đâu.”_Trung kể lại chuyện lớp nó, khi ấy, một người bạn đã có ý định chạy lại phía Minh, Trung đã nhanh chân một bước để cản Minh lại.

“Ông giúp thằng Minh sao?”

“Ừm, tôi cố gắng để nó không bị nặng quá mà.”

Nhật ngạc nhiên nhìn Trung, nhiều năm không gặp Trung đã khác rất nhiều, cách nói chuyện nhẹ nhàng và điềm đạm hơn. Như một con người khác vậy, Trung liếc nhìn Nhật, cậu có hơi lúng túng, có rất nhiều điều cậu muốn nói thế nhưng cứ đến cổ họng là lại nghẹn ứ. Bầu không khí này ngột ngạt đối với cả hai, Trung hít một hơi sâu, cậu khẽ mỉm cười nói.

“Nhật, hỏi này cái, từ vụ năm lớp 9, ông vẫn còn coi tôi là bạn chứ?”

Nhật bất ngờ nhìn qua Trung, bị hỏi bất chợt như vầy khiến cậu ngớ người, từ nãy giờ Trung đứng ở đây cũng khiến cậu ngột ngạt lắm rồi. Bây giờ còn nhận được một câu hỏi liên quan đến năm đó khiến cậu khó xử vô cùng. Nhật lúng túng suy nghĩ, miệng cứ bập bẹ nhưng chẳng thể nói ra một câu đàng hoàng.

“Nếu khó quá thì cũng không cần trả lời đâu, lần đó vì chuyện của tôi mà ông và Minh giận nhau, thật sự xin lỗi ông, đến bây giờ tôi vẫn xem hai người là bạn, chủ là muốn nói vậy thôi.”

Trung nhìn Nhật khó xử cũng chẳng bắt ép cậu, giọng nói có chút tiếc nuối nói, gương mặt gượng cười rồi rời đi. Nhật nhìn theo bóng lưng của cậu ta, lòng dâng lên cảm xúc tội lỗi, Trung dường như đã thay đổi tốt hơn, nếu vậy sao không cho nó một cơ hội. Nhật vội chạy theo theo gọi Trung lại, cậu ta nghe tiếng Nhật gọi cũng dừng lại để chờ cậu.

“Sao thế?”

“Ờm, tôi không biết chúng ta có thể thân thiết như trước hay không? Nhưng ta vẫn có thể làm bạn lại từ bây giờ.”

“Được sao? Mày nghĩ Minh có giận chứ? Tôi nghĩ Minh vẫn còn ghét tôi lắm.”

“Không sao đâu, để tôi nói chuyện với nó.”_Cậu không biết mình có thể nói chuyện này với Minh được không nữa, nhưng việc này có thể cân nhắc, biết đâu cũng giúp nó một phần.

Cả hai đứng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi, họ vui vẻ ôn lại những chuyện cũ. Có thật nhiều chuyện để nói, cả hai ở đó đến khi mưa ngớt,Nhật tạm biệt Trung rồi đi về. Đã lâu lắm rồi mới gặp lại Trung, cậu dường như không nhận ra người bạn trước đây của mình, Trung cứ như một con người khác vậy, theo một hướng tích cực.

Nếu như chuyện của ba năm trước không xảy ra, thì có thể bây giờ cả ba vẫn còn thân thiết. Cậu và Minh quen biết nhau từ lúc còn ở cấp một, đến khi lên cấp hai, do tính cách có phần nhút nhát dè chừng cậu dường như chẳng quen nổi một người bạn nào ngoài Minh. Còn Minh nó từ nhỏ vốn đã hoạt ngôn, và năng động, nó dễ dàng kết bạn với mọi người và cả Trung, bắt đầu từ lúc ấy, cả ba chơi thân với nhau suốt bốn năm cấp hai.

Nghĩ lại, nếu bây giờ muốn cả ba quay lại thật khó biết mấy! Nhật nhớ lại chuyện năm lớp 9 khi Minh phát hiện sự thật của Trung, cậu vẫn nhớ rất rõ, ánh mắt thất vọng mà Minh đã nhìn cậu, đôi mắt kì thị và căm ghét đối với Trung. Cũng chính từ lúc ấy cậu luôn len lỏi một nỗi sợ, nếu Minh biết được cảm xúc này, liệu mối quan hệ của cậu và Minh có như đối với Trung không?