Ánh trăng nặng nề chiếu xuống, Thiên cung hùng vĩ uy nghiêm yên lặng trong bóng đêm. Màu lam nhạt quanh quẩn khắp trời cao, tựa như một con bướm đuôi xanh, phiên dời khởi vũ. Thỉnh thoảng có sao băng từ phía chân trời rơi xuống, cho dù có đụng phải tường ở phía Nam cũng không quay đầu, tiếp tục hướng về phía đại điện.
Hai tiểu tiên nga xuất hiện ở cuối hành lang dài, một người áo xanh một người áo vàng, người mặc áo vàng trong lúc lơ đãng xoay người lại kinh ngạc mà kêu ra tiếng: "A!"
Nữ tử áo xanh đi cùng hoảng loạn mà nhìn quang bốn phía, túm tay áo người kia: "Ngươi xưa nay làm việc cẩn thận, hôm nay làm sao lại thất thố như vậy? May là vừa nãy xung quanh không có ai, nếu vạn nhất bị một người nào đó bẩm báo với Thiên Hậu, ngươi đừng nghĩ còn có thể giữ mạng!"
Thiên hậu Đồ Diêu ngự hạ cực nghiêm, quy củ gần như khắc nghiệt, người tại vị nhiều năm, xây dựng, ảnh hưởng, đến quyết định ngày gì, các tiểu tiên nga đều không dám giận, không dám nói nửa lời.
Tiểu tiên nữ áo vàng mở to mắt, lại chớp chớp, trên đầu đột nhiên có hai viên đá bay qua: "A tỷ, a tỷ, vừa rồi có một khối đá màu xanh lục rất xinh đẹp bay từ thiên hà ra."
Tiên nga áo xanh bất đắc dĩ mà trợn mắt mắng: "Nói bậy, cục đá làm sao bay từ trong lòng sông ra được? Đi mau, Tuệ Hòa công chúa không đợi đâu. Sốt cao ba ngày, công chúa cuối cùng cũng hạ sốt, lần này còn có thể nhặt mạng về, đúng thật là chủ trước phù hộ!"
Tiểu tiên nữ áo vàng gãi gãi đầu, thiên hà giống một cái thắt lưng bằng ngọc treo trên trời cao, không hề có cục đá màu xanh lục nào: "Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng bay qua trước mắt ta, thế nào mà trong nháy mắt đã không có."
******
"Không cần ăn ta, cầu xin ngươi không cần ăn ta, Húc Phượng cứu ta a, cứu cứu ta a, biểu ca!" Sâu thẳm trong hang động ở Ma giới, trên mặt đất đầy những phần còn lại của xương chân tay, một tên ngốc tử miệng đầy máu tươi đang ngây ngô cười tiến lại gần.
"A!" Tuệ Hòa kêu lên sợ hãi, ngồi bật dậy từ trên giường, mái tóc dài như mây bị mồ hôi thấm ướt, dính lại trên mặt, sợ hãi cùng tuyệt vọng chiếm lấy tâm trí Tuệ Hòa, nàng hoảng sợ đến mức thở hổn hển, cảm giác đau đớn sắc bén khiến thần hồn nàng cháy bỏng, nàng ôm lấy đầu mà thống khổ, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.
Thị nữ gác đêm Lam Xuân nghe được tiếng của Tuệ Hòa, vội vàng đi lại, bước chân nhanh mà ổn đến trước giường của Tuệ Hòa: "Công chúa, công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh lại, có nơi nào không thoải mái không? Tiểu hoàng, mau đi truyền thần y lại đây, Tiểu Lục, ngài cuối cùng tỉnh, là nơi nào không thoải mái sao? Tiểu hoàng, mau đi truyền y thần lại đây, tiểu lục, mau đi phái người bẩm báo Thiên Hậu nương nương."
Nghe được mấy chữ Thiên Hậu nương nương này, Tuệ Hòa không dám tin tưởng, nàng quơ tay một cái liền kéo được Lam Xuân đang đứng trước giường, thị nữ này có tướng mạo thập phần quen mắt, đầu nàng lại đau dữ dội, trong một chốc lát nghĩ không ra.
"Ngươi nói Thiên Hậu, là ai?" Nhất định là sai ở chỗ nào đó rồi, dì đã sớm chết, Nhuận Ngọc lại nhiều năm chưa cưới......
Lời nói vừa thốt ra, Tuệ Hòa lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng, âm thanh phát ra là âm thanh mềm mềm mại mại của nữ đồng, bàn tay trên tay của Lam Xuân, mười ngón trắng muốt mượt mà, rõ ràng là tay của trẻ con.
"Tất nhiên là dì của ngài, Đồ Diêu bệ hạ. Công chúa, người bệnh nặng lâu như vậy, trước hết tạm thời nghỉ ngơi đã, có chuyện gì chờ khi người khỏi chúng ta liền nói kỹ hơn, thiên cung không giống như trong nhà, công chúa không thể lại bày trò nghịch ngợm mà chạy nhảy lung tung, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Đặc biệt là đối với Thiên Hậu!"
Ngoài cửa sổ rèm ngọc va chạm, âm thanh ngọc châu thánh thót, vang vang không dứt bên tai khiến Tuệ Hòa lại càng thêm kinh hãi.
Nàng xoa xoa thái dương, hỏi: "Hiện giờ thiên lịch đang là năm nào?"
Lam Xuân nói cho nàng thật kỹ: "Hiện giờ theo lịch của Thiên giới là năm thiên nguyên thứ hai mươi vạn lẻ sáu trăm mười hai năm.
Năm thiên nguyên thứ hai mươi vạn lẻ sáu trăm mười hai! Tuệ Hòa tự lẩm bẩm.
Năm đó, cha mẹ nàng đều chết, chính nàng còn bị thúc thúc ruột đuổi ra khỏi nhà, gia đình tiêu tán, chỉ có mỗi một con chim nhỏ chăm sóc không rời không bỏ, dựa vào đôi cánh chim mang nàng chạy trốn tới Thiên giới.
Tuệ Hòa nửa vui sướng nửa kinh ngạc, đôi mắt đẹp bỗng nhòe nước, mênh mông lóe sáng như mặt hồ nơi thảo nguyên.
Nàng như thể đang khóc, lông mày ở khóe mắt lại không ngăn nổi ý cười vui sướng.
Nàng thế mà lại quay về thời điểm chính mình còn nhỏ.
Đời trước quấn quýt si mê bên trong tình yêu của bản thân, bị nghiệt duyên che mờ cả hai mắt, trong mắt chỉ có mỗi Húc Phượng, vì hắn chuyện xấu gì cũng làm, chúng bạn xa lánh, người thân đoạn tuyệt. Nàng đem trái tim chân thành đưa đến trước mắt Húc Phượng, nhưng kết quả thì sao? Nàng trong lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng cuối cùng cũng có thể ở bên biểu ca mình yêu thầm cả đời, chờ mãi chờ mãi, nhưng kết quả thì sao! Nàng lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng nàng cuối cùng cũng có thể ở bên biểu ca nàng yêu thầm cả đời, hóa ra cũng là một màn kịch —— thiết kế tỉ mỉ như vậy, cuối cùng cũng chỉ là vì muốn bẫy nàng.
Tuệ Hòa vĩnh viễn cũng không quên được, ngày đại hôn ấy, hắn giơ tay phế bỏ linh lực của nàng, đem Cẩm Mịch mà hắn tâm tâm niệm niệm che chở phía sau lưng: "Tầm nhi, ta sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng."
Một mặt đều là thâm tình chân thành, khiến cho ai nhìn cũng phải khen ngợi Ma tôn điện hạ đúng là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ là sau khi quay đầu, gương mặt hắn đã thay đổi: "Tuệ Hòa, nhờ đại ân của muội với ta, ta không giết muội, chỉ phế đi linh lực của muội, muội đi đi, sau này, ta cùng muội một đao đoạn tình, trong trời đất, có biết sống chết cũng làm như không thấy."
Tuệ Hòa tuyệt vọng mà ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn máu tươi của mình chảy ra.
Húc Phượng, huynh luôn miệng nói ta có đại ân với huynh, Hỏa thần nhị điện hạ xưa nay trung hậu nhân hiếu đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?
Huynh phế bỏ một thân linh lực của ta, lại đem ta ném vào Ma cung hỗn loạn. Huynh có từng nghĩ tới, một nữ tử mất đi linh lực như kẻ phàm nhân, làm thế nào tồn tại giữa cái nơi ăn thịt người như Ma giới để thoát ra ngoài?
Húc Phượng, ta dù có muôn vàn tội lỗi, xứng đáng bị người người phỉ nhổ, chịu đựng nghìn người chỉ trỏ, nhưng người kia không nên là huynh, khắp thiên hạ ai cũng có thể giết ta, chỉ có huynh không được —— chỉ có huynh không có tư cách!
Lam Xuân cho rằng nàng bệnh nặng chưa lành, đau lòng mà lau nước mắt trên mặt nàng: "Tiểu công chúa của ta, người đây là làm sao vậy, không khóc không khóc, ai khi dễ người, nô tỳ đem người đi đánh kẻ đó!"
Tuệ Hòa lắc đầu, cầm tay Lam Xuân: "Không có gì, chỉ là ta đã mơ một cơn ác mộng rất dài, đến bây giờ mới có thể tỉnh dậy."
Húc Phượng, ta sẽ không còn vì ngươi mà rơi thêm thậm chí nửa giọt nước mắt nào nữa, một đời này, ta chỉ sống vì ta mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu thiên sứ a, bổn thỏ lại béo ra rồi 23333
PS: Viết đồng nhân vốn dĩ là nên đem tất cả những điều đã có như tuyến thời gian, cung điện chủng tộc gì đó viết cho đúng, tuy nhiên ta thật sự không đọc Hương mật đến lần thứ hai, bóp mũi thử rất nhiều lần đều không xem nổi, cho nên cái hố này đa số những giả thiết đều là tự nói bừa, tư thiết nghiêm trọng, nhảy hố phải cẩn thận!
[ Nghi Phi: thiết ở đây là 設, nghĩa là sắp, bày, đặt,...+