Ngoài điện hoa nở từng chùm, xuân ý tràn đầy, Thiên cung không biết lạnh, quanh năm bốn mùa đều là xuân. Hơn ngàn năm trước Hoa thần tự lập môn hộ, mang đi tất cả cỏ cây sinh linh mà bà sở hữu, Thiên giới đã một lần mất đi màu sắc, nhưng dựa vào linh lực vô biên của Thiên Đế, cuối cùng cũng hóa ra được cảnh hòa thuận, vui vẻ, yên bình, ảo cảnh muôn hoa khoe sắc thắm.
Ngoài điện gió thổi nhè nhẹ, phảng phất mùi lưu ly từ kim hương, khói trắng lượn lờ, vòng hương dần cháy.
Tuệ Hòa lười biếng dựa nghiêng trên ghế, tiện tay lật một trang sách.
Lam Xuân nói nàng rơi xuống nước, đã hôn mê nhiều ngày, pháp thuật nàng tu có thuộc tính hỏa, trời sinh đã tương khắc với thủy, mấy ngàn năm vẫn là bất đắc dĩ, Tuệ Hòa tuyệt không sẽ tới gần khu vực có nước nửa bước. Trong trí nhớ chỉ có một lần duy nhất bị rơi xuống —— khi nàng vừa đến Thiên giới, cùng một đám trẻ con đi theo Húc Phượng ở Trì Dao chơi đùa, trong lúc hỗn loạn không biết là ai đã đẩy nàng.
Ký ức biến thành gà rơi vào nồi canh quá kinh khủng, sốt cao nhiều ngày cũng ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, nàng một chút ký ức về chuyện này cũng không có, ký ức trống rỗng, chỉ để lại nỗi sợ hãi cùng thống hận đối với nước!
Tuệ Hòa như suy tư gì đó, ngón tay gõ xuống mặt bàn rất có quy luật, xem ra sự tình cũng không đơn giản. Không biết vị anh họ này của nàng, ở bên trong là loại người gì.
Khi Lam Xuân bưng bát thuốc tiến vào liền nhìn thấy trên khuôn mặt phì oa oa của tiểu công chúa nhà mình ngập tràn khổ đại cừu thâm, vẻ mặt nghiêm túc, hai bím tóc rũ trên vai dường như cũng không thuộc về độ tuổi này.
Lam Xuân vừa vui mừng vừa buồn cười, phí một phen sức lực mới có thể nhịn cười. Từ khi tiểu công chúa tỉnh lại tính tình bỗng nhiên trầm tĩnh, mỗi ngày nếu không dưỡng thương thì cũng ở trong cung đọc sách, không giống như trước đây, cả ngày ra ngoài, theo Húc Phượng điện hạ đi trêu mèo chọc chó.
Húc Phượng con trai của là Thiên Hậu nương nương, hắn ở Thiên cung đi ngang dọc cũng không có thần tiên nào dám lắm miệng. Nhưng Tuệ Hòa thì khác. Nói là công chúa, nhưng chủ nhân trước đây đều bỏ mạng ở đại chiến ma thần, Điểu tộc lại bị thúc thúc chiếm mất, nói cho cùng, chủ tớ bọn họ nhiều nhất cũng là phận ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể xem sắc mặt người khác mà hành sự. Thiên cung này, to như vậy, nhưng đến một tiểu tiên hầu bọn họ cũng chẳng dám trêu chọc.
Lam Xuân thở phào nhẹ nhõm, đi vào nội điện: "Công chúa đã xem một canh giờ rồi, nô tỳ mang cho người chút thuốc bổ, trước hết người tạm nghỉ đã, dụng công cũng nhất thời không vội."
Tuệ Hòa đón lấy bát thuốc trong tay Lam Xuân, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch, Tuệ Hòa không nghĩ thuốc này đắng lại chua như vậy, lông mày lá liễu khẽ cong lại, đôi mắt ngập nước. Lam Xuân thấy thế vội vàng đưa cho nàng hai viên mứt hoa quả.
Tuệ Hòa dùng khăn tay lau sạch sẽ dấu vết trên môi: "Lam Xuân, ta dưỡng bệnh đã nhiều ngày, Thiên cung có tin tức gì không?"
Lam Xuân lược một cân nhắc, trả lời: "Công chúa, nhiều ngày nay cũng không có sự tình gì đặc biệt, nhưng Nhị điện hạ đã đến lúc nên đi học, Thiên Hậu nương nương tìm kiếm nhiều ngày, phải tìm được cho điện hạ một vị học giả uyên thâm làm thầy."
Tuệ Hòa rũ mắt, sau khi bệnh nàng đã mất nửa cái mạng, Thiên Hậu đến một sứ giả cũng không phái lại nhìn chút, chỉ để lại mấy tiểu tiên nga để chăm sóc. Nếu như không phải nàng mượn xác hoàn hồn, chỉ sợ đến hôm nay đã không còn mạng rồi.
Quả nhiên, người dì này của nàng vẫn là lãnh khốc, trước sau như một, ngoại trừ những thần tiên có giá trị lợi dụng bà sẽ không thèm nhìn một cái, thậm chí còn cảm thấy chưa dùng một đạo hỏa diệt đi thần hồn đối phương đã là thiên đại ban ân, tất cả thần tiên dưới trướng của bà, đều chỉ như con kiến dưới chân bà mà thôi.
Kiếp trước ở chung mấy ngàn năm, tính tình của người dì này, nàng chính là rất rõ ràng.
Tuệ Hòa thu cảm xúc lại, quay đầu nhìn về phía Lam Xuân: "Nửa canh giờ nữa Thiên Hậu nương nương ngủ trưa xong sẽ dậy, ngươi thay ta chỉnh trang lại một chút, bệnh ta đã khỏi, ta nên đến chỗ Thiên Hậu tạ ơn."
Lam Xuân vui mừng lộ ra ý cười, sau khi công chúa hết bệnh rất hiểu chuyện so với trước kia, quả nhiên là trưởng thành, phu nhân trước đây có linh, ngàn vạn muốn phù hộ công chúa bình an lớn lên, đăng lâm vương tọa, phục hưng Điểu tộc: "Điện hạ, người làm sao biết được Thiên Hậu có thói quen ngủ trưa?"
Tuệ Hòa nội tâm yên lặng OS: Không xong! Lỡ miệng rồi!
Ta kiếp trước là tâm phúc của Thiên Hậu, không cần lệnh bài cũng có thể tùy ý ra vào Dao Trì. Lời này không thể nói a! Nói rồi không chừng bị Lam Xuân nói không chừng đã bị Lam Xuân cho là quái vật, một giây sau sẽ bị trói trên trụ cao mà biến thành một con chim nướng, cũng có thể bị lột sạch lông, ném tới lò luyện đan của lão quân.
Tuệ Hòa kiềm chế không để những ý nghĩ trong đầu chạy đi tám hướng, giọng nói thanh thanh mà rụt rè, hàm dưới hơi nâng, cười thần bí, đôi mắt đen bóng to tròn rõ ràng đang ám chỉ: Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, tiểu khả ái, ngươi vẫn còn không đoán được ra sao?
Đáng yêu quá! Kawaii! Thật muốn chọc chọc má bánh bao của tiểu công chúa!
Lam Xuân bị tiểu công chúa nhà mình làm năm mê ba đạo, không nhìn thấy Tuệ Hòa nhấc váy ưu nhã đi ra ngoài.
******
Yết kiến Thiên Hậu thật như là khổ sai, Thiên Hậu vẫn luôn như vậy, cả ngày trong mắt, trong đầu đều chú ý đến Thiên Đế, xem ông có ra ngoài vụng trộm không, nếu dám liền một giây hủy hoại mười tám đời của tộc kia, muốn con trai bảo bối Húc Phượng sau này nhất định phải được lên ngôi.
Hiện giờ Tuệ Hòa nhiều nhất chỉ là một loli nhuyễn manh hơn trăm tuổi, độ gian dối so với toàn chức ma ma thật sự là có khoảng cách rộng như thiên hà, thật sự không có đề tài chung, đơn giản là tiểu loli nói ngon ngọt, dỗ cho Thiên Hậu vui vẻ, còn cho phép Tuệ Hòa có thể cùng Nhuận Ngọc và Húc Phượng đến trường học.
[ Nghi Phi: Nhuyễn là nhu nhược yếu đuối, manh là ngốc nghếch. ]
Tuệ Hòa nhàm chán mà lắc lắc tua rua trên váy, có thể được các dạy hoàng tử, chắc chắn đều là người tải giỏi số một số hai, tất nhiên rất tốt, chỉ là, nghĩ đến việc ngày ngày phải nhìn mặt Húc Phượng, nàng liền cảm thấy bực bội.
Nói đến Húc Phượng, tự dưỡng bệnh mấy ngày xong cũng chưa thấy qua xem nàng chút nào, hôm nay nàng còn tới cung của Thiên Hậu cũng không thấy lộ diện. Thật kỳ quái.
Đi một quãng đường xa, Tuệ Hòa vượt qua một tòa thủy tinh cao ngất, lại thấy trên thác nước phía xa có treo một đài cao, trên đài cao một đứa trẻ tuấn mỹ đang quỳ, thoạt nhìn cũng chỉ bảy tám tuổi, trên trán có một đôi sừng hươu nhỏ, tóc dài buộc lại để phía sau lưng, chỉ có vài sợi trên trán rủ xuống, một thân bạch y không nhiễm phong trần, tuy đang quỳ trên đất eo vẫn thẳng, khí thế bất phàm.
Tuệ Hòa lập tức bước không nổi, nếu không phải muốn duy trì khí chất cao lãnh của tiên nữ Tuệ Hòa đã nhảy dựng lên tại chỗ, ôm tiểu ca ca lăn ba vòng, trong lòng gào thét muốn xem mặt tiểu ca ca! Thật muốn lên xoa mặt hắn, đều là thịt mềm, sờ vào nhất định rất sướng.
Lam Xuân ghé sát vào tai Tuệ Hòa, nhẹ nhàng giải thích điều nghi hoặc của nàng: "Công chúa, đó là Đại điện hạ của Thiên Đế."
Nàng đã quen biết Nhuận Ngọc nhiều năm, thế nhưng cũng không biết khi còn nhỏ Nhuận Ngọc lại tuấn mỹ đến như vậy. Thật sự là mỗi đường nét đều rất đẹp mà.
"Đó là Nhuận Ngọc? Hắn đã phạm phải chuyện gì? Thiên cung người đến người đi thế này, đường đường là con cái vua chúa, ban ngày ban mặt lại bị làm nhục trước mặt mọi người?"
"Mấy ngày trước công chúa rơi xuống nước, thiên hậu trách phạt Đại điện hạ chiếu cố không chu toàn, lệnh cho người ở Tư Quá Nhai hối lỗi hơn một tháng, không ai được đến thăm hỏi."
Tuệ Hòa phẫn nộ không thôi nhưng trên mặt lại bình tĩnh như nước, không hiện nửa phần: "Khi ta xảy ra chuyện Đại điện hạ cũng không ở đó, huống chi Dao Trì là địa bàn của thiên hậu, người không xử phạt Húc Phượng chăm nom ta không tử tế, lại đi xử lý một Nhuận Ngọc không hề liên quan?"
"Ý của Thiên Hậu là Nhị điện hạ và công chúa tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Đại điện hạ thân là trưởng huynh, chăm sóc cho Húc Phượng không tốt nên bị phạt."
"Quả thực vớ vẩn!" Không cho ăn, không uống, tại nơi thần tiên lui tới không ngừng như Thiên Cung không ngủ không nghỉ quỳ đủ một tháng, tự hối lỗi chỉ là cái tên, bản chất vẫn là ngược đãi.
Nói cho cùng, chẳng qua cũng vì Nhuận Ngọc là con vợ lẽ, lại không có mẫu thân thôi! Lại xui xẻo gặp phải người mẹ kế tâm tư độc ác như Thiên Hậu, một lòng muốn diệt trừ hắn để lót đường cho nhi tử của bà ta.
Nhớ tới kiếp trước Nhuận Ngọc cũng giống mình, yêu thầm một người, cam nguyện bảo vệ nàng ta một đời, Tuệ Hòa không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, hiện giờ hai người lại đều là cô nhi, gian nan mà sống trong tay Thiên Hậu.
Tuệ Hòa nghĩ thầm, liền không tự chủ được mà đi về phía Nhuận Ngọc.
Lam Xuân giữ tay Tuệ Hòa: "Công chúa, thiên hậu phái tiên sử đứng nhìn Đại điện hạ, công chúa trăm ngàn không thể nhúng tay việc này, vạn nhất bị thiên hậu ghét bỏ......"
Quả nhiên, khi Tuệ Hòa ngẩng đầu, con chim sáo đen bay lượn quanh đầu Nhuận Ngọc liền đáp xuống đất, sau đó hóa thành một nữ nhân dáng người thướt tha.
Tuệ Hòa chớp mắt, một con chim ưng bay ra, kêu một tiếng thật lớn rồi bay thẳng lên trời.
Tuệ Hòa vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng khóc: "Chim ưng của ta bay mất rồi, ưng ưng bay mất rồi, mau bắt nó trở về đi, các người mau đi đi, ta muốn chim ưng của ta ~"
Thủ vệ ở đây cũng không dám chậm trễ, một đám người sôi nổi xoa tay hầm hè, muốn bắt con chim ưng rắc rối này lại.
Con sáo thấy trên trời có con chim ưng mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào mình, tuy nàng đã tu đạo thành tiên, song trong xương tủy lại vẫn luôn cất giấu nỗi kính sợ với thiên địch, thừa dịp hỗn loạn liền sử dụng pháp thuật mà chạy mất.
Tuệ Hòa nhấc váy lên, khi lướt thoáng qua người Nhuận Ngọc, như thể lơ đãng làm rơi ra một cái túi Càn Khôn.
Khi vừa định rời đi, đột nhiên Nhuận Ngọc lại gọi nàng lại: "Tiên tử, đồ của ngươi làm rơi này."
Tuệ Hòa lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trước mắt là Nhuận Ngọc sắc mặt tái nhợt, môi đã nứt đến chảy máu, tóc dài cũng có chút rối, ánh mắt lại vẫn sáng như cũ, sống lưng cũng vẫn thẳng.
"Vật ấy không phải ta, là của Đại điện hạ mà."
Nhuận Ngọc hoang mang nhìn hoa văn khổng tước màu vàng được thêu sinh động như thật: "Tiên cung chưa bao giờ có khổng tước, bên người ta cũng không có tiên nga nào có nguyên thân là khổng tước, đồ không phải của Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc nhất định sẽ không giữ lại."
Không trung truyền đến tiếng kêu hưng phấn của con sáo, sợ là nó sẽ ngay lập tức trở lại, nếu bị nó bắt được, cả nàng và Nhuận Ngọc đều sẽ không có được kết cục tốt đẹp.
Tuệ Hòa nháy mắt một cái, nhét túi Càn Khôn vào trong lòng Nhuận Ngọc: "Bản công chúa nói của ngài thì chính là của ngài! Đồ vật ta cho đi chưa bao giờ lấy lại, nếu ngài không cần, thiêu ném tùy ý. Nếu ngài còn nói đây là đồ của ta, ta" Tuệ Hòa hung ác mà vẫy vẫy móng vuốt: "Ta đánh ngài a ~"
Tuệ Hòa làm tộc trưởng Điểu tộc nhiều năm, trên người uy thế bất phàm, trấn trụ một con rồng nhỏ tất nhiên không thành vấn đề. Đối mặt với nắm tay của tiểu muội muội hung tàn lại xinh đẹp, Nhuận Ngọc rất thức thời gật gật đầu.
Sau đó, nửa tháng tiếp theo, cứ cách mấy ngày Nhuận Ngọc đều sẽ ngẫu nhiên gặp được Tuệ Hòa, được cho từng bình đầy chất lỏng màu ngọc bích, món ăn trân quý cùng rượu ngon, trong màn đêm thanh lãnh cô tịch có túi Càn Khôn làm bạn, mùa đông cũng trở nên ấm áp.
Cho đến ba ngày cuối cùng của tháng, Tuệ Hòa lại "ngẫu nhiên" tản bộ đến sân thượng, vô tình ném xuống một chiếc khăn gấm hình vuông. Đúng lúc đang định rời đi, lại vừa vặn bị con sáo sớm đã có chuẩn bị bắt được.
Con sáo dữ tợn bắt lấy tay Tuệ Hòa: "Ta nói, Đại điện vì sao phải tự hối lỗi trong điện mà lại béo lên một vòng, hóa ra là nhờ phúc của tiểu công chúa."
[ Nghi Phi: Còn có lời tác giả, đại ý là rất cảm ơn các tiểu thiên sứ đã nuôi nàng a