Đàm Chấn Anh trợn mắt lên, lúc Triệu Tử Mại cho rằng lão sắp bị Cung Minh Châu bóp cổ ngất xỉu thì lão lại bỗng cười lạnh vài tiếng. Đôi mắt đen nhánh nhanh chóng trầm xuống, bên trong chính là vực sâu chẳng ai nhìn rõ.
Lão cầm tay Cung Minh Châu và nhẹ nhàng vặn đã có thể kéo hai tay kia xuống, “Cung huynh, không phải ngươi nói vì thiên hạ, vì quốc thái dân an người có thể không cần bất kỳ cái gì ư? Sao hiện tại ngươi lại vì một cái mệnh của con trai mình mà thay đổi thế?”
“Ngươi thừa nhận rồi ư? Ngươi thừa nhận toàn bộ chuyện này đều do ngươi làm ư?”
Mặt Cung Minh Châu trắng bệch, cuối cùng lại hóa thành xanh mét. Ông ta hỏi một câu mà mọi người trong điện đều muốn hỏi, tuy trong lòng bọn họ đã có đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính miệng kẻ kia nói ra.
Đàm Chấn Anh rũ mày, trong mắt là một tia sáng nhạt. Lão đáp, “Là ta,” sau đó nhếch miệng cười, ngón tay chỉ về phía đám người đằng sau và nói, “Nhiều người như thế cẩn thận tính toán nhiều năm, ngấm ngầm đả kích hoặc công khai mắng chửi nhiều năm như vậy nhưng vẫn không bằng hắn khua môi múa mép vài câu. Nếu ta không ra tay thì trời xanh này chẳng phải sẽ hủy trong tay đám ong kiến nhỏ bé các ngươi ư?”
Nói đến đây lão nhẹ nhàng vặn tay Cung Minh Châu khiến vị đại thần cả đời đường đường kia thét lên một tiếng chói tai. Ông ta bị ném về phía long ỷ như một miếng giẻ rách, rốt cuộc không bò dậy nổi.
“Đàm Chấn Anh, chẳng lẽ ngươi dám tru sát trọng thần triều đình trước mặt Thái Hậu sao……”
“Hộ giá, mau hộ giá……”
“Đàm đại nhân điên rồi……”
“Mưu hại đương kim Thánh Thượng, Đàm Chấn Anh, ngươi đã phạm phải tội tru di cửu tộc đó……”
“Bắt lấy tên loạn thần tặc tử này……”
Trong một mảnh hỗn độn đó vài bóng dáng màu vàng vọt vào trong điện. Thị vệ lập tức rút đao đi về phía trước dồn Đàm Chấn Anh về phía một cây cột trong điện. Lão không có đường lui, nhiều người vây quanh lão chĩa mũi đao về phía này, chỉ cần người phía sau màn che ra lệnh là lão sẽ bị băm thành bùn.
Chỉ có Triệu Tử Mại biết lão sẽ không ngồi chờ chết, càng không thể bị đám thị vệ này bức đến tuyệt lộ. Nhưng vừa định báo mọi người cẩn thận thì Thái Hậu lại lên tiếng.
“Bắt lấy tên nghịch thần tặc tử này.”
Tiếng hò hét cuồng loạn vang lên.
Mặc dù tự tay từ bỏ con đẻ của mình nhưng khi biết kẻ nào hại hắn thì chút tình mẫu tử còn sót lại trong đáy lòng bà ta vẫn bị lôi lên. Sáng nay trước khi thượng triều bà ta nhận được tin thái giám trông coi Đông Noãn Các báo hoàng đế đã ra đi tối hôm qua. Bà ta đè tin này lại, để trong lòng chậm rãi tiêu hóa nhưng bà ta biết đời này mình sẽ chẳng thể nào hoàn toàn đón nhận nó.
Đứa con bà ta trăm cay ngàn đắng mới nuôi lớn được, đứa con chết vì dục vọng của bà ta cũng là một phần máu thịt của thân thể này. Nếu Đàm Chấn Anh không ra tay tàn nhẫn thì bà ta cũng không thể tàn nhẫn như thế, ít nhất là không thể đi tới nước này.
Chính là lão thất phu này bức bà ta.
“Bắt lấy tên nghịch thần này……” Giọng bà ta nghẹn ngào. Từ lúc ngồi lên vị trí hiện tại bà ta không còn khóc nữa, càng đừng nói tới khóc trước mặt văn võ bá quan cả triều. Nhưng hôm nay bà ta bỗng nhiên muốn thống khoái mà khóc một trận, vì mình, cũng vì đứa con duy nhất của mình.
“Thái Hậu cẩn thận.”
Theo sau tiếng thét của Triệu Tử Mại là một tiếng nổ lớn, đại điện run rẩy vài cái sau đó mái ngói đỉnh Đông Bắc sụp xuống vài miếng, cuối cùng cả góc Đông Nam đều rơi ầm ầm. Mọi người kinh hô chạy trốn, mấy tiểu thái giám đứng đó không kịp chạy lập tức bị đè nát.
Cây cột lớn ba người ôm phía sau Đàm Chấn Anh bị một quyền đánh đổ. Nhân lúc bụi đất tứ tung hỗn loạn lão như một con cá lẩn ra khỏi đám người, thoát khỏi Dưỡng Tâm Điện và chạy tới cửa cung.
***
Gió nổi lên, bụi bặm khắp nơi, mọi người xiêu vẹo bước đi, tay vội che miệng mũi, chỉ có Đàm Chấn Anh là chạy như điên. Quan bào đã sớm bị lão cởi ra ném xuống, tóc bạc cũng tản ra khiến lão trông chẳng khác gì một con chim diều hâu xù lông.
Lão chạy nhanh như gió nhưng tư thế lại ổn định, giống như một mũi tên. Mà bia ngắm của lão chính là Triệu phủ. Người kia lão phải giết bằng được, không phải vì hận mà vì một khi kẻ đó chết đám người kêu gào đòi học theo tây học kia sẽ như rắn mất đầu, đại thương nguyên khí, từ đây khó làm được gì.
Nghĩ tới đây khóe miệng Đàm Chấn Anh nở nụ cười, nhưng nhìn gió bụi phía trước thì nụ cười kia lại dần biến mất, trên mặt chỉ còn lại thê lương mà người thường khó có thể hiểu được.
“Sinh diệt vô thường, bản chất đều là không.”
Năm đó hắn rời khỏi cố thổ đi theo sư phụ tu hành. Sư phụ luôn nói lời này rồi hỏi, “Tiểu Lục, đây là một câu sư tổ gia của chúng ta để lại, ngươi có hiểu ý của nó không?”
“Tổ sư gia tên là Vô Tướng, giỏi dùng thuật ‘hóa sa’ nên mới nói sinh diệt vô thường, bản chất đều là không. Ngài đã sớm giải thích cho đồ nhi nên đồ nhi vẫn nhớ rõ.” Đàm Chấn Anh khi ấy còn được gọi là Đàm Tiểu Lục đã trả lời như thế.
“Cũng không phải chỉ có thế,” sư phụ nhìn hắn một cái sau đó lại chuyển ánh mắt về phía cát bụi che trời trước mặt. Ngày đó cũng giống hôm nay, ánh mặt trời không thấy rõ, cát đá khắp nơi, dù đứng cao và xa thế nào cũng khó mà nhìn được con đường phía trước.
“Tiểu Lục, mấy năm gần đây ta tận mắt thấy vận mệnh quốc gia ngày càng suy vong, đã ở vào lúc điêu tàn thì ta mới hiểu hết được những lời này. Có lẽ Tổ sư gia muốn nói với chúng ta rằng mọi việc đều không cần cưỡng cầu, đời có lúc chìm lúc nổi, thuận theo chính là con đường tốt nhất.”
“Sư phụ….. sao ngài lại nói với đồ nhi những lời này?” Lão sửng sốt, trên mặt vừa đỏ vừa trắng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kia.
“Ta biết ngươi đã về thôn kia, cũng biết ngươi đã làm gì,” sư phụ không hề che giấu mà vạch trần tâm sự của lão, có điều trong giọng nói lại không hề có trách cứ, “Chuyện này cũng dễ hiểu, người hận bọn họ nên nhiều năm sau mới đi quật mồ tổ tiên của bọn họ lên. Đây là việc nhà của ngươi, ta không xen vào, cũng không chỉ trích. Nhưng có một số việc ngươi nhớ là không được bướng bỉnh, nếu không chẳng những không được như mong muốn mà còn mất hết.”
“Sư phụ, ngài muốn nói tới cái gì? Là ….. vận mệnh quốc gia sao?”
“Thi khoa cử, vào làm quan, chấn hưng Hoa Hạ, ta biết đây là lý tưởng của ngươi. Nhưng Tiểu Lục, vận số đã hết thì chẳng ai có thể cứu vãn được. Vi sư đã chẳng còn gì nhiều để dạy ngươi, chỉ có thể nói với ngươi một câu,” ông ta cúi người nắm một nắm cát vàng thật chặt, nhưng cát vẫn theo kẽ tay rơi xuống, “Nắm càng chặt thì càng uổng công, mọi chuyện có hướng đi của nó, không thể cưỡng cầu.”