Ẩn nhẫn, chấp nhất, lạnh nhạt, đây là đặc thù rõ ràng nhất của một Đàm Chấn Anh vốn không lộ vui buồn. Vì thế lão có thể núp sau nhìn Cung Minh Châu cầm đầu đám người đấu đá túi bụi với Triệu Văn An mà không làm gì. Chỉ ở thời điểm “thích hợp” lão mới lén lút thêm chút lửa, tạo vài gợn sóng.
Vốn dĩ lão vẫn có thể làm một kẻ ẩn danh âm thầm làm việc của mình nhưng lão không dự đoán được vị “sư đệ” vốn luôn đi theo phía sau lưng và luôn “thỉnh giáo” mình đã nhanh chóng trưởng thành. Người kia trở nên cường đại, dù mọi người đồng tâm hiệp lực cũng không ngăn được bước chân của kẻ đó.
Thế nên Đàm Chấn Anh chỉ có thể tự mình ra tay, nhân lúc mọi thứ còn chưa được định đoạt lão phải dùng chiêu hiểm.
Đối phó với người như Triệu Văn An thì một khi không làm được gì ông ta ở trên triều, vậy chỉ có thể dùng chiêu số thấp kém nhất đánh bại ông ta.
Cung Ngọc Thành, Từ Thiên Kính…… dù là người có quan hệ thân thiết hơn nữa mà có thể dùng mệnh của bọn họ đổi lấy một Triệu Văn An thì cũng đáng giá.
Hơn nữa chỉ có thể xuống tay từ những người này, vì bọn họ thân thuộc với lão nên chính là kẻ thù của Triệu Văn An. Giết bọn họ mới có thể chứng thực tội trạng của Triệu đại nhân.
Huống hồ trong tay lão có rất nhiều cổ trùng, lão sợ cái gì?
“Thần thỉnh cầu Thái Hậu nghiêm trị Triệu Văn An, ngưng hẳn công việc giao thiệp với nước ngoài.” Đàm Chấn Anh lại cao giọng nói một câu này với người phía sau màn che.
Cùng với những lời ấy thì Cung Minh Châu và đám đại thần phía sau lão đều quỳ xuống hô lên, “Thỉnh Thái Hậu nghiêm trị Triệu Văn An, ngưng hẳn công việc giao thiệp với nước ngoài, trả lại cho thiên hạ trời yên biển lặng.”
Một tầng mồ hôi mỏng bò lên lưng Triệu Tử Mại, trong cung điện to lớn đến độ có thể thông thiên này hắn lại cảm thấy cô độc, lạnh băng như rơi vào sông.
“Vạn tuế gia…… Vạn tuế gia bị cổ trùng của Đàm Chấn Anh hại ……”
Một giọng nói tựa như từ cửu thiên bay tới bên tai Triệu Tử Mại. Hắn sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không thể biết giọng nói này là thật hay giả. Mãi cho tới khi bóng dáng run rẩy kia vọt qua cửa Dưỡng Tâm Điện và gục trên đại điện thì hắn mới nhận ra tiếng nói ấy là chân thật.
Giọng nói này là của “Vân Sơ” trong miệng Vạn tuế gia, nàng ta đẩy hai tiểu thái giám phía sau mà gục trên mặt đất.
Nàng hơi ngẩng đầu, tóc dài tán loạn xõa tung, trên mặt như cười như khóc. Trong tay nàng ta là một chén trà tinh xảo, bàn tay đè chặt cái nắp, “Ôn sơn ngự suyễn, chính là chén Ôn sơn ngự suyễn này đã khiến Vạn tuế gia nhiễm bệnh. Vừa rồi thần thiếp mới xem qua, trứng của cổ trùng giấu trong chén trà này……”
Nàng ta cắn chặt môi mở nắp chén trà ra nhưng chưa kịp đổ lá trà nàng ta bỗng thét lên một tiếng và vứt toàn bộ cái chén trên đất.
Chén trà kia chia năm xẻ bảy, lá trà màu xanh ngọc bên trong văng khắp nơi nhưng dù thế vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trên vài miếng trà có mấy viên trứng sâu màu trắng ngà. Đám sâu kia giống như chuẩn bị chui ra, một phần đầu nhọn đã lộ, phần còn lại vẫn đang liều mạng mấp máy.
“Mau…… Mau gọi Đại Tát Mãn tới đây, giết đám quái vật……” Người ngồi sau màn che phát ra một tiếng kêu hoảng loạn, nhưng rồi lại bỗng ý thức được cái gì đó mà kịp thời ngậm miệng.
“Không cần Đại Tát Mãn, thứ này thần có thể đối phó,” Triệu Tử Mại đi lên phía trước ném đống tro đốt bùa Tang giao cho hắn lên đống lá trà. Tang nghĩ chuyện Hoàng Thượng trúng cổ ắt có ngọn nguồn vì thế mới để hắn mang theo đống tro này để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Quả nhiên vừa rắc tro lên thì đám ấu trùng chuẩn bị phá vỏ kia lập tức bất động, chết cứng trong vỏ trứng. (Ebooktruyen.net) Triệu Tử Mại ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu vẫn ngồi dưới đất và ôn nhu nói, “Nương nương, ngài vừa mới nói Vạn tuế gia bị Đàm Chấn Anh làm hại, Ôn sơn ngự suyễn này có phải do Đàm Chấn Anh đưa cho Hoàng Thượng không?”
Hoàng Hậu run rẩy, chưa kịp trả lời thì Thái Hậu ngồi sau mành đã nói trước, “Hoàng Hậu, ai gia nhớ rõ Ôn sơn ngự suyễn này là cha ngươi đưa vào cung cho ngươi, hiện tại Hoàng thượng uống cái này nên mới sinh bệnh. Tương lai nếu có gì bất trắc thì cả nhà các ngươi cũng không thoát được liên quan đâu.”
Trên đại điện lại vang lên tiếng thì thầm, đến Hoàng Hậu cũng lập tức dại ra: Nàng ta có gánh được không? Cả nhà trên dưới của nàng ta biết bao nhiêu mạng người nhưng họ có gánh được không? Nhưng vẫn phải trả lại công bằng cho hắn đúng không? Người kia dụng tâm hiểm ác tính kế nàng ta và cả gia tộc nhà bọn họ. Lão đã nghĩ vạn nhất chuyện này bại lộ thì nàng ta cũng phải ngậm miệng nuốt uất nghẹn này.
Nhưng nàng có thể mặc hắn không màng, bỏ qua thống khổ hắn đã phải chịu ư?
Nàng không thể.
“Hoàng Thượng vẫn luôn vất vả với chính sự, tinh thần không tốt. Thần thiếp biết bệ hạ thích uống Ôn sơn ngự suyễn nên một hai muốn cha ra ngoài cung chọn mua trà. Nhưng hiện tại không phải mùa trà nên không biết phải kiếm Ôn sơn ngự suyễn ở đâu.” Nói đến đây ánh mắt nàng ta lạnh lẽo, duỗi tay chỉ về phía Đàm Chấn Anh mà khóc nói, “Chính vị Đàm đại nhân xuất thân Hồ Châu này nói với cha thần là ở thành bắc của Hồ Châu nơi giao với Ôn Sơn có một vườn trà. Trong hầm nhà ông ta còn trữ mấy bình trà. Sau đó ông ta còn khẳng khái tặng một bình trong đó cho cha thần thiếp. Cha thần vì thế ngàn ân vạn tạ, không biết nên cảm ơn ông ta thế nào…. Quả là dụng tâm hiểm ác, Đàm đại nhân, ngươi muốn lấp kín miệng ta nên mới lợi dụng ta đưa trà hại độc Hoàng Thượng. Nếu không phải ta cảm thấy bệnh của Hoàng Thượng kỳ quặc nên đã điều tra hỏi thăm khắp nơi sau đó tìm được chén Ôn sơn ngự suyễn bị đám cung nữ ném đi này thì còn không biết…… Còn không biết Hoàng Thượng bị chén trà này làm hại……”
Đại điện yên lặng, ngay sau đó không khí bỗng xao động ồn ào. Đám đại thần vừa rồi còn quỳ trên mặt đất không biết đã bò dậy từ lúc nào. Bọn họ duỗi cổ nhìn về phía Đàm Chấn Anh, biểu tình trên mặt là hoảng sợ, hoặc kinh ngạc. Đến cả Thái Hậu phía sau màn che cũng kéo màn ra, đôi mắt tụ hết khôn khéo trên thế gian này lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Không có người nào hoài nghi lời của Hoàng Hậu. Vợ chồng họ tình thâm, chuyện này xa gần ai cũng biết, đến đứa nhỏ trên phố cũng biết đế hậu ân ái yêu thương lẫn nhau. Huống chi, nàng ta tình nguyện mang tính mạng cả nhà mình ra để lên án Đàm Chấn Anh, cái giá lớn như thế cũng không ngăn cản nàng ta nói ra chuyện này. Vậy nó còn có thể giả sao?
Hơn nữa còn có bằng chứng Triệu Tử Mại mang đến.
“Đàm đại nhân, thật sự là ngươi làm sao?” Thái Hậu nhìn bóng dáng gầy guộc như cây khô đang quỳ trước long ỷ và hỏi ra những lời không thể tin được này.
Nhưng bà ta còn chưa dứt lời thì trên cổ nổi đầy gân xanh của Đàm Chấn Anh đã có thêm một đôi bàn tay khô gầy bóp chặt lấy cổ lão như muốn bẻ gãy nó.
“Đàm Chấn Anh, ngươi và ta đã quen biết từ khi còn chưa vào quan trường, từ đây kết bạn tâm đầu ý hợp. Hai nhà chúng ta còn ở sát cạnh nhau, Ngọc Thành cũng coi ngươi như người bác hắn kính trọng yêu quý. Hắn là do ngươi nhìn lớn lên, sao ngươi nỡ lòng nào tàn nhẫn với hắn như thế?” Cung Minh Châu là người đọc sách, vốn trói gà không chặt, hơn nữa ông ta triền miên nằm giường bệnh mấy ngày, lúc này chỉ dựa vào huyết hận mà treo một hơi. Ấy vậy mà hiện tại ông ta lại như dạ xoa muốn giết người, mắt trợn to như muốn phun lửa thiêu đốt kẻ thù trước mặt.