Hương Tình Rực Cháy

Chương 23: Quý Tử



Sân bay thành phố S, thời tiết lạnh giá, dòng người nhộn nhịp đổ xô về muôn ngả. Một người đàn ông vừa xuống máy bay, tay kéo chiếc vali đen, đeo một chiếc kính râm. Trên mạc áo khoác dạ màu xanh da trời, dưới mặc một chiếc quần tây. Phía xa, Lý quản gia vừa trông thấy hắn ta thì đã chạy liền tói. Khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

"Cậu hai, cuối cùng cậu cũng về rồi."

Uông Hựu Dương khóe môi khẽ giương lên, vẻ kiêu kỳ cùng ngạo nghễ của một chàng trai trẻ càng khiến cho hắn trở nên mê hoặc. Ngước nhìn lên bầu trời, những tia nắng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến cho sự lãnh lẽo chút ít được xua đi. "Phải, cuối cùng thì cũng đã trở về rồi."

Hơn hai năm hắn bị đưa qua Pháp du học, hắn đã sớm chơi chán bên đó rồi. Rõ là nơi chán ngắt, hắn còn bị ép vào học cái trường gì gì đó. Thật là khó sống chết đi được. Cũng may học xong hai năm bên đó, cuối cùng cũng được thả về nước.

"Cậu hai, chúng ta mau về thôi, lão gia và phu nhân rất mong nhớ cậu đấy."

Uông Hựu Dương hờ hững tỏ vẻ không quan tâm, chỉ bâng quơ mà hỏi một câu.

"Anh trai tôi về rồi à? Nghe bảo anh ta đã từ chức rồi?"

Lý quản gia nghe nhắc đến Uông Chính Thành thì hơi ái ngại, bà nói.

"Cậu cả đã về được nửa năm rồi, nhưng mà cậu ấy không về nhà. Hình như là, đã mua nhà ở nơi khác rồi."

Uông Hựu Dương cười khẩy một cái, không biết là có ý gì.

Lý quản gia cho người đến đem hành lý của hắn cất lên xe, sau đó Uông Hựu Dương cũng lên xe. Chiếc xe vừa lăn bánh đi khỏi. Phía lối đi lại xuất hiện một chàng trai. Cậu ta xem chừng cũng mới có mười bảy mười tám tuổi, dáng cao nhưng hơi gầy, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng không thể làm mất đi khí chất phi phàm của mình.

Cậu ta ngó nhìn xung quanh, giống như là đang chờ đợi ai đó. Cho đến một lúc lâu sau, khi cậu ta chuẩn bị rời khỏi thì phía xa mới có một người phụ nữ chạy đến.

"Cậu hai!!! Đợi đã, đừng đi!!!"

Nhạc Hiểu quay lưng lại, nụ cười trên môi phút chốc trở nên ấm áp.

"Dì Hạ..."

Hạ Vận chạy đến bên Nhạc Hiểu, đôi mắt nhăn nheo ứa đầy nước mắt.

"Cậu hai, cậu còn sống...còn sống...còn sống là tốt rồi..."

Nhạc Hiểu vội đỡ lấy bà.

"Dì Hạ, cháu vẫn còn nguyên vẹn ở đây mà, dì đừng khóc nữa."

Hạ Vận gật gật đầu, thế nhưng nước mắt bà vẫn không cách nào ngưng tuôn ra. Năm đó Nhạc gia gặp nạn, Nhạc lão gia và Nhạc phu nhân đã chết dưới nòng súng Nam Trấn ảnh, Nam Vi là ý trung nhân của tiểu thư cũng đã bị hắn giết chết. Hắn khiến cho Nhạc Hiểu bị mù và cướp Nhạc Ca tiểu thư đi. Bà khi đó ở trong Nhạc gia chăm sóc Nhạc Hiểu và Nhạc Ca, nhưng cuối cùng khi gặp nạn, bà cũng chỉ có thể cứu được Nhạc Hiểu, còn Nhạc Ca thì bà lại không thể. Sau đó bỗng có một ngày, một vị tiểu thư xuất hiện nói là sẽ giúp cho Nhạc Hiểu chữa lành đôi mắt. Từ ngày đó đến bây giờ đã hơn hai năm. Cuối cùng bà cũng đã được gặp lại Nhạc Hiểu. Bà tuổi đã cao, cũng không có con cháu người thân. Nhạc gia đối xử rất tốt với bà, thế nên bà đối với Nhạc Hiểu cùng Nhạc Ca là yêu thương hết mực.

Nay nhìn thấy đôi mắt Nhạc Hiểu đã lành trở lại, bà vui mừng khôn xiết.

Nhạc Hiểu gật đầu, cùng với Hạ Vận thuê một chiếc taxi trở về.



_______________

Chiếc taxi sau khi đi hết con đường lớn, rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường là những cây phong lớn, càng đi vào trong cảnh vậy càng trở nên âm u. Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự cũ. Hai người xuống xe.

Hạ Vận Xách vali xuống. Nhạc Hiểu đỡ lấy.

"Dì Hạ, để tôi..."

Hạ Vận thở dài nhìn căn biệt thự trước mắt, đây vốn là căn biệt thự cũ đã bỏ hoang từ lâu của nhà họ Nhạc. Sau khi Nhạc lão gia và Nhạc phu nhân mất, căn biệt thự chính ở Trần Trang viên đã bị người khác chiếm mất. Chỉ còn lại căn biệt thự không ai biết đến này.

"Cậu hai, xin lỗi cậu, để cậu phải chịu khổ rồi...."

Nhạc Hiểu cảm nhận được sự buồn bã của bà, liền đặt tay lên vai bà.

"Không sao, dì Hạ à, thế này thì có gì là khổ, không phải dì nói còn sống là còn tốt hay sao."

Bà đôi mắt chợt đỏ, ngân ngấn nước.

"Phải, còn sống là còn tốt....."

Nhạc Hiểu mỉm cười nhìn căn biệt thự phong rêu trước mắt, tâm tình rối bời dường như đã tìm được một chút ánh sáng nhỏ nhoi.

"Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ khiến cho những kẻ đó phải trả giá. Nhất định sẽ đón chị ấy trở về..."

Hạ Vận khi đó thấy được trong ánh mắt của hắn là một ngọn lửa lớn khó có thể dập tắt. Thế nhưng bà lại buồn rầu, Nhạc gia chỉ còn lại cậu ấy và cô Nhạc Ca, hiện giờ Nhạc Ca đã bị Nam Trấn Ảnh bắt đi, thiết nghĩ Nhạc lão gia và Nhạc phu nhân trên trời cũng không mong cậu ấy sẽ dấn thân vào hang sói đó.

Ông trời ơi, xin hãy bảo vệ cậu ấy, xin hãy để cậu ấy có một cuộc đời bình an. Nếu như trả thù có thể khiến những người đã chết sống lại, vậy thì hãy để bà một mình dùng mạng đổi lấy, như vậy là được rồi.

Hạ Vận thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng bà lại không hề biết rằng. Nhạc Hiểu đã sớm bắt đầu kế hoạch trả thù của mình. Hắn sớm đã chẳng thể quay đầu được nữa rồi. Và con đường mà hắn chọn để trả thù lại là con đường chông gai nhất, khổ đau nhất. Hắn chọn làm tổn thương một người mà bản thân cho rằng là đáng hận nhất. Nhưng hắn đâu có biết, rồi đây, hắn sẽ phải trả giá cho chính những gì mình đã gây ra.

Người ở trong tim, lại lấy dao đâm vào tim, muốn tổn thương người, hóa ra lại đau đớn chính ta. Thật là ngu ngốc biết mấy.

_____________

Nhà họ Uông.

Uông Chính Thành về nước đã được nửa năm, thế nhưng lại chưa về nhà được một lần. Ngay sau khi hắn từ chức ở cục tình báo. Uông Lâm tức đến nỗi muốn hộc máu. Ngay cả Uông phu nhân cũng đã nhiều lần muốn nói chuyện với Uông Chính Thành, nhưng đều vô dụng cả. Hắn sống ở khu cấm, muốn gặp hắn phải trải qua bao nhiêu loạt kiểm tra an ninh, làm như thế, ngay cả một con muỗi cũng khó mà lọt vào.

Uông Lâm trước kia nghĩ rằng Uông Chính Thành là chỗ dựa cho ông ta, vả lại hắn cũng chính là người thừa hưởng thừa kế từ nhà chính. Tốt xấu gì ông ta cũng là cha của hắn, mối lợi

này ít nhiều cũng sẽ thuộc về ông ta, vậy mà thật không ngờ hắn lại từ chức, đã thế còn náo một trận làm cho ông nội tức giận.

Không những thế Uông Thư Vỹ ở bên Mạc gia lại vô dụng không đẻ được đứa con nào. Sắp xếp bấy lâu nay của ông ta coi như là đổ bể. Đứa con rơi của lão già Mạc Thuận đó cũng đã trở về rồi, nếu như mà Mạc Khởi chết, vậy thì Uông Thư Vỹ cũng là đồ vô dụng thôi.

Lão ta vò đầu bứt tóc tìm kiếm mọi cách để cứu vãn cục diện. Nếu như đã không thể dựa vào Uông Chính Thành nữa, vậy thì tại sao không tìm một người khác mà ông ta có thể thao túng.



Uông Lâm đang suy nghĩ, đột nhiên Uông Hựu Dương đã xuất hiện từ lúc nào.

"Bonjour!! Chào người cha yêu dấu của con, con trai cưng trở về mà sao mặt cha lại khó nhìn thế."

Uông Lâm ngước đầu lên nhìn, đứa con trai "quý tử" của ông ta đúng là vẫn chứng nào tật nấy, không hề thay đổi một chút nào.

Liếc một cái xong, ông ta lại chăm chú làm việc của mình, miệng hằn học.

"Mày ăn chơi bên đó thế nào tao không quan tâm. Đã về nước rồi thì lo mà yên phận, không phải lúc nào tao cũng có thể cứu mày được đâu, lần đó ở nhà họ Mạc đã mất mặt lắm rồi."

Uông Hựu Dương nụ cười trên môi vẫn không thay đổi. Hắn đi đến ngồi phịch uống sofa, tự tay rót lấy một ly rượu trên bàn mà nhấm nháp.

"Cha à, Uông Hựu Dương này trong mắt cha tệ hại đến vậy sao. Tôi dù sao cũng là du học sinh thừa hưởng nền giáo dục nước ngoài đó."

Uông Lâm cười khẩy một cái.

"Cái nền giáo dục đó xem ra cũng không hữu dụng mấy."

Uông Hựu dương nghe lời mỉa mai này, nhưng hắn lại không hề quan tâm. Hắn đến đây mục đích cũng không phải là để hàn gắn tình cảm cha con đáng buồn nôn kia với lão.

"Vậy nên ông mới cho tôi về nước sao, tôi cứ tưởng sẽ bị nhốt ở đó cả đời nữa đấy."

"Mày cũng không còn là một đứa trẻ nữa, ăn nói cho ra dáng con người đi. Anh trai mày đã làm tao thất vọng lắm rồi."

"Sao cơ?" Uông Hựu Dương đột nhiên bật cười. "Tôi không ngờ là sẽ có một ngày được nghe thấy lời này từ ông đấy."

Vậy là lời mà Lý quản gia nói là thật, là Uông Chính Thánh đã từ chức, điều này khiến cho Uông gia gặp phải nhiều bất lợi. Ánh mắt hắn khẽ liếc qua đống hồ sơ gọi vốn trên bàn ông ta, khóe môi giương lên chút ít.

"Mày bớt nói lại đi, có thời gian thì theo ông nội mà học tập, rồi đến công ty mà thực tập. Cứ xuốt ngày lêu lổng như bọn vô học thế kia. Có ngày chết cũng không mua nổi mảnh đất mà dung thân đâu."

Uông Hựu Dương nghe lời kỳ kèo ngứa tai từ ông ta, khó chịu đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy tai.

"Ông khỏi dạy đời tôi, tôi mà chết cũng chết mất xác cho ông khỏi chôn."

"Mày ăn nói kiểu gì thế hả."

Hắn nâng ly rượu uống cạn, càn rỡ mà đứng dậy đi ra ngoài.

"Kiểu mà ông dạy chứ còn gì nữa."

"Mày....." Uông Lâm tức đến nỗi đứng phắt dậy khiến cho tài liệu trên bàn rơi xuống đất lả tả. Thế nhưng Uông Hựu Dương đã đi khỏi, còn không quên đáp lễ ông ta bằng một cái đóng cửa kinh thiên động địa.

"Đồ vô phúc!!!" Ông ta hét lên một cái. Đứa con này thật muốn chọc ông ta tức chết, ông ta nén cơn thịnh nộ vào trong lòng, cúi xuống nhặt đống tài liệu kia lên, vừa nhặt vừa lẩm bẩm, biết thế đã bóp chết nó từ khi sinh ra rồi, đỡ phải ngày ngày tức giận.