Đang sắp xếp, bỗng nhiên Uông Lâm dừng ánh mắt lại trên một tập hồ sơ gọn gàng. "Công ty AG....?"
Phía dưới còn có một cái tên rất có ý nhị cùng nét chữ cứng cáp. Nhạc Hiểu.
_____________________
Vừa kết thúc buổi học thêm kỹ năng do Mạc Khởi sắp xếp cho mình xong, Uông Thư Vỹ liền ngay lập tức thu dọn dụng cụ để trở về nhà. Dạo này sức khỏe của hắn không được tốt, cô lúc nào cũng lo lắng. Nhưng vừa ra đến cổng trung tâm đã gặp phải một người.
"Thư Vỹ...!!!"
Cô quay lưng lại, hình như có ai vừa gọi mình.
Anh chàng đó chạy đến bên cô. Cười thẹn thùng.
"Chào cậu...tôi...tôi là người ngồi đối diện cậu."
Cô hơi khó hiểu. "Sao cơ?"
"Cậu...có thể cậu không để ý, tôi là Kha Nghiêm, Số 59, lớp sơn dầu...tôi ngồi đối diện cậu."
Uông Thư Vỹ hơi nhíu mày, sau đó như nhớ ra gì đó liền cười.
"À...tôi nhớ ra rồi, cậu là người đạt thành tích tốt nhất lớp. Đã từng mở phòng tranh đúng không."
Kha Nghiêm cười ngại ngùng.
"Không, tôi....tôi cũng bình thường thôi mà..."
Uông Thư Vỹ nhìn đông hồ, rồi lại nhìn hắn.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì không."
"À...tôi...cậu....cậu có thể cho tôi mượn bức tranh hôm nay của cậu không."
"Mượn tranh của tôi?"
Kha Nghiêm gãi đầu.
"Phải, sắp tới là sinh nhật chị gái tôi, tôi muốn thiết kế cho chị ấy một chiếc váy thật đẹp. Họa tiết trên bức tranh của cậu rất ấn tượng, có thể cho tôi đưa nó lên váy không."
Uông Thư Vỹ hơi khó xử, dù sao cũng không thân quen lắm....như thế này thì có hơi...
"Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ gìn bức tranh cẩn thận."
Uông Thư Vỹ thấy đã muộn, nhìn bức tranh trên tay, do dự một chút rồi đưa cho cậu ta.
"Cậu không cần trả lại cho tôi đâu, coi như là tôi tặng cậu đi."
Cô không thích tiếp xúc với người lạ, dù là trong lớp học cũng rất ít nói truyện với người khác, coi như là cho cậu ta, sau này cậu ta cũng sẽ không còn gặp riêng cô để trả lại.
Cô nói xong, xe đến đón cô đã đến ngay bên kia đường, cô liền chạy sang.
"Xin lỗi, tôi phải về rồi, tạm biệt cậu."
Kha Nghiêm vẫn còn hơi bất ngờ vì cô cho hắn luôn bức tranh. Nhìn cô rời đi, cậu ta có chút tiếc nuối. Luống cuống cầm lấy bức tranh. Lắp bắp nói.
"Tạm...tạm biệt cậu."
Nhưng cô đã lên xe, lời tạm biệt đó của cậu ta vốn không nghe được.
Nhưng không sao, hắn nhìn bức tranh trên tay mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng hạnh phúc, tần ngần một lúc lâu cho đến khi bóng chiếc xe của Uông Thư Vỹ đã khuất rồi mới chịu rời đi.
Mà lúc này, cậu ta không để ý, trong một chiếc xe khác đỗ ngay bên kia đường, sau lớp kính lạnh lẽo kia là một người đàn ông đang nhìn cậu ta bằng một ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Uông tổng, chúng ta xử lý Kha Nghiêm kia như thế nào?"
Uông Chính Thành rời ánh mắt, hờ hững nhìn những tấm ảnh trên tay.
"Không vội, đưa Kha Anh và đứa bé đến nơi đó trước đã, để cô ta khiến Mạc Khởi sống dở chết dở, vậy thì con bé cũng sẽ không dây dưa gì đến tên họ Kha kia nữa."
"Vâng."
"Đã đưa thiệp mời đến nhà họ Mạc chưa."
"Dạ thưa, tôi đã cho người đem đến đó rồi. Có lẽ giờ này đã đến nơi."
Uông Chính Thành chợt nở một nụ cười phảng phất. Đôi mắt sâu hun hút nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ lại hình bóng của cô bé nhỏ nhắn kia, trong trí nhớ của hắn đã khác rất nhiều, chỉ là đôi mắt hổ phách đầy long lanh kia là vẫn không thay đổi.
Hắn hít lấy một hơi sâu, nhìn đồng hồ, lại nói.
"Đến nhà trẻ đi, đến giờ đón thằng bé rồi."
Tài xế tuân lệnh hắn, đáp một tiếng "Vâng."
Chiếc xe lăn bánh, quay đầu xe ra khỏi khu vực này, rẽ sang hai con đường, dừng trước một nhà trẻ nổi tiếng.
_____________________
Mạc gia.
Amy nhận bức phong thư từ bên ngoài. Nói là có người gửi cho Mạc Khởi. Cô lau tay sạch sẽ vào tạp dề, rồi đưa đến phòng cho Mạc Khởi.
Mạc Khởi nhận được phong thư, trên đó lại không có đề tên người gửi. Hắn hơi nhíu mày hỏi lại Amy.
"Là ai đưa tới?"
Amy gãy đầu.
"Người đó không có nói tên, chỉ nói là đưa cho cậu rồi đi, em cũng không biết người đó là ai."
Mạc Khởi nhìn bức phong thư, rồi lại nói.
"Thôi được rồi, cô đi xuống đi, à phải rồi, lát nữa mang thêm một ly sữa nóng lên đây đi, con bé sắp về đến rồi."
Amy gật đầu vâng một tiếng, sau đó di ra ngoài.
Mạc Khởi mở phong thư đó ra, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên sửng sốt. Trong đó là một tờ giấy cùng một tấm ảnh. Trong tấm ảnh đó là một người phụ nữ và một đứa bé đã bảy tám tuổi. Còn tờ giấy đó chỉ ghi duy nhất một cái địa chỉ.
Mạc Khởi bàn tay khẽ siết chặt lại, hình ảnh người phụ nữ trong bức ảnh khiến cho trái tim của hắn từng hồi đớn đau. Hắn nhớ lại một ngày của tám năm trước, hắn và Kha Anh cùng nắm tay nhau trên lễ đường, hắn trao cho cô ta chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất trên đời, cùng hẹn thề sẽ bên nhau suốt cuộc đời. Nhưng có lẽ hắn đã qua ảo tưởng rồi. Lời hẹn thề dù cho thế nào thì một khi lòng người đã thay đổi thì nó cũng sẽ không còn tác dụng.
Đớn đau mất đi một người đã từng cho là tất cả, cuộc sống của hắn dường như là địa ngục không ánh sáng. Những năm qua hắn đã gắng gượng như thế nào, có ai thấu. Mỗi khi nhớ lại hình ảnh đau lòng đó, hắn lại tự dày vò mình, nước mắt rơi như những lưỡi dao cào xé da thịt, xót xa biết mấy, ai hiểu được cho hắn không?
Tất cả, đều chỉ là tự hắn mà thôi.
"Khụ Khụ khụ...." Hắt chợt ho khan.
Đúng lúc Uông Thư Vỹ vừa trở về, coi vội vàng chạy đi rót nước cho hắn. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Mạc Khởi, hay là chúng ta đi bệnh viện, dù sao bệnh viện vẫn tốt hơn là gọi bác sĩ tới."
"Em về rồi à." Hắn cố nén cơn đau vào trong, đón lấy ly nước của cô đưa lên miệng.
Cô vuốt vuốt lưng hắn, buồn rầu xót xa.
"Em mà còn không về thì làm sao mà thấy được anh như thế này."
Hắn cười cô.
"Con bé ngốc, tôi thì làm sao, chẳng qua trời lạnh, nhiễm cảm thôi mà."
Cô xị mặt.
"Anh thì hay rồi, nhiễm cảm mà ho sặc sụa như thế kia, em không có ngốc đâu."
Hắn bất lự lắc đầu, Vuốt mái tóc cô.
"Thôi được rồi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện, được chưa."
Uông Thư Vỹ ngẩng mặt lên, lại cười.
"Thật sao?"
Hắn gật đầu.
"Vậy...vậy em sẽ đi cùng anh..."
"Không được, ngày mai em phải đi học."
"Nghỉ một ngày không sao mà. Em sẽ xin phép giáo viên, cô ấy chắc chắn sẽ cho phép."
"Nhưng tôi không cho phép." Hắn nghiêm nghị.
"Vậy ai sẽ chăm sóc anh chứ."
"Tôi đâu phải là một đứa trẻ, vả lại sẽ có quản gia đi cùng."
"Anh thật là, không muốn em đi cùng như vậy sao?"
Mạc Khởi nhìn cô dịu dàng, nói. "Không phải, tôi chỉ là không muốn ảnh hưởng đến em."
Cô bĩu môi. "Anh chỉ giỏi bao biện thôi." Sau đó khẽ kéo chiếc khăn quàng lên cao một chút cho hắn. "Ngày mai khám xong nhớ trở về nhà ngay, em sẽ dặn Amy nấu một chút cháo hoa đào tuyết lê, nhớ ăn lúc còn nóng, sau đó uống thuốc, nghe chưa."
Mạc Khởi nhìn cô bật cười, cô bé từ khi nào ở bên cạnh hắn, từ hắn chăm sóc cô thành cô chăm sóc hắn rồi.
"Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như không làm họa sĩ, em có thể cân nhắc làm nghề bảo mẫu. Với tay nghề của em, đứa trẻ nào cũng sẽ nghe lời."
Cô nghe được lời này của hắn, tức giận đập nhẹ hắn một cái. "Anh tự mà cho cho mình đi." Sau đó cầm bình trà trên bàn đi ra ngoài.
Mạc Khởi lắc đầu nhìn cô đi khỏi, nụ cười trên môi đã không thể gắng gượng thêm nữa. Lúc này, bàn tay giấu trong túi áo mới khẽ mở ra, tấm ảnh trên tay đã bị nhàu nát không còn nhận ra. Một người đã từng là tất cả, hóa ra, cũng chỉ là một ký ức đã từng mà thôi.
Hắn di chuyển xe lăn đến gần lò sưởi, ném thẳng bức ảnh vào đó. Bức ảnh bị lửa vây lấy, đốt cháy thành tro.
__________________
Vạn Lý Lang.
Nghe thấy tiếng động cơ xe đã đến, quản gia vội vàng chạy ra mở cửa cho Uông Chính Thành.
"Cậu chủ, cậu về rồi."
Hắn ừ một tiếng. Bế theo một đứa trẻ đi vào trong.
"Cô ấy như thế nào rồi."
"Dạ, phu nhân sau khi dùng bữa đã đi nghỉ rồi."
"Cô ấy có kích động gì không?"
Quản gia lắc đầu.
"Dạ không, cả ngày hôm nay phu nhân vô cùng bình thường, thuốc cũng đã uống, không vứt đi như mọi ngày."
Uông Chính Thành gật đầu. "Vậy được rồi, ông đi nói với nhà bếp, nấu một chút điểm tâm nhẹ, Sinh Thần đã đói rồi."
Quản gia vâng một tiếng, sau đó cũng đi xuống.
Lúc này, đứa bé trong lòng hắn mới ngẩng đầu lên, bập bẹ nói.
"Cha, có phải mẹ ghét Sinh Thần không?"
Ánh mắt non nớt nhỏ bé đầy ngây thơ nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn vuốt má cậu bé, nói.
"Không phải, mẹ rất thương Sinh Thần, chỉ là mẹ bị bệnh, nên không thể chăm sóc Sinh Thần được."
Cậu bé ôm lấy cổ hắn. "Cha tốt nhất trên đời, cha chưa từng gạt Sinh Thần."
"Ngoan."
"Cậu chủ..."
Bảo mẫu cúi chào hắn. Hắn quay sang nhìn Sinh Thần.
"Sinh Thần ngoan, cùng bảo mẫu đi ăn nhé."
Cậu bé hơi buồn bã.
"Sinh Thần không thể gặp mẹ một chút sao?"
Uông Chính Thành hơi đứng hình trước câu hỏi của cậu bé, hắn mỉm cười, nói.
"Mẹ đang rất mệt, Sinh Thần thương mẹ đúng không nào?"
Cậu bé gật đầu.
"Vậy chúng ta tạm thời không làm phiền mẹ, đợi mẹ khỏe, mẹ sẽ đến tìm Sinh Thần, có được không?"
"Dạ được."
"Tốt lắm."
Sau khi đưa Sinh Thần cho bảo mẫu chăm sóc, Uông Chính Thành mới có thời gian nghỉ ngơi. Hắn thở dài, không biết là đã dỗ dành đứa trẻ này bằng câu nói dối đó bao nhiêu lần rồi. Tốt nhất trên đời ư, không, hắn là người tệ nhất trên đời này.