Hương Tình Rực Cháy

Chương 53: Né Tránh Sự Thật



Cô dựa người về sau, thở dài một hơi, bỗng nhiên cánh cửa đằng sau mở ra, cả người cô bị ngã xuống đất, khói bụi bay khắp nơi. Khiến cô không khỏi hắt xì mấy cái. "Cái quái gì thế này!!! Khụ khụ!!!"

Cô xua xua tay, đứng dậy xoa cái mông ê ẩm của mình.

"Đúng là xui xẻo, đau quá...đây là đâu đây?"

Cánh cửa gỗ đã cũ nên ổ khoá cũng đã hỏng, có lẽ vì vậy mà cô vừa tựa vào đã phá hỏng cánh cửa.

Trong phòng tối om. Mọi thứ đều cũ kỹ, cô đi quanh một vòng. Đến bên một chiếc giường cổ. Cảm thấy kỳ lạ, sao trong đó lại có ánh sáng?

Cô bước tới, tay vừa vạch tấm mành che lên.

"Aaaaaa!!!!!"

Ngay lập tức, cả người cô đã ngã xuống đất, hai tay bụp miệng lại. Bởi thứ cô kinh hoàng thấy được chính là một cái xác khô.

_____________________

Sáng sớm, Uông Thư Vỹ vừa thức dậy, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Mở cửa, hóa ra là Vu Ân, cô nhíu mày nhìn cậu ta.

"Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt cậu ta có chút cứng nhắc, không dám nhìn trực diện vào đôi mắt cô.

Trên tay cậu ta cầm một khay điểm tâm, một ly sữa. Cúi thấp đầu, đưa cho cô.

"Tiểu thư, tôi mang bữa sáng lên cho cô."

Uông Thư Vỹ khó hiểu nhìn cậu ta, mỗi sáng đều là cô xuống nhà dùng bữa, hơn nữa cũng không phải dùng sớm như thế này. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhận lấy để lên bàn rồi bảo cậu ta lát nữa mình sẽ dùng. Thế nhưng Vu Ân vẫn còn chần chừ nhìn cô. Giống như là đang muốn nói thêm điều gì đó.

"Cậu có gì muốn nói với tôi sao?"

"Tôi...." Vu Ân ấp úng, nhìn cô, sau cùng lại do dự.

"Không...không có gì, tiểu thư, người mau dùng bữa đi, sữa để nguội sẽ không còn tốt nữa..."

"Được rồi...tôi sẽ uống, cậu không cần lo đâu."

Cô nói lời đó xong, tưởng là Vu Ân sẽ đi, nhưng cậu ta vẫn còn đứng đó, cô cảm thấy khó hiểu, Vu Ân chợt nói với cô.

"Tiểu thư, người mau dùng bữa đi, nếu như lát nữa để ngài ấy thấy được, sẽ không vui đâu."

Vu Ân nhắc đến Uông Chính Thành với cô, cậu ta không giống thường ngày cho lắm, tuy có chút thắc mắc, song cô lại đơn thuần không sâu xa điều gì, cuối cùng lại đi đến lấy ly sữa lên uống cạn trước mắt Vu Ân.

Nhìn cô uống xong, thần sắc trên khuôn mặt cậu ta có chút căng thẳng, chỉ là Uông Thư Vỹ lại không nhận ra điều đó.

"Tôi đã uống hết rồi, còn điểm tâm sẽ từ từ dùng, cậu yên tâm rồi chứ?"

Vu Ân nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia phức tạp rối răm, sau cùng, lại cúi gằm khuôn mặt xuống,

"Tiểu thư...người từ từ dùng bữa...."

Uông Thư Vỹ gật đầu. Cậu ta quay lưng bước đi, bước chân đi đến cầu thang, chợt khựng lại một chỗ, bàn tay nắm vào lan can, chặt đến nỗi cả khớp tay cũng trở nên trắng bệch. Ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng của cô, trong phút giây ấy, dường như trong thâm tâm đã dâng lên chút hối hận.

Uông Thư Vỹ ngồi vào bàn ăn, nhìn món điểm tâm tinh xảo trước mặt, cũng chẳng cảm thấy hứng thú chút nào, cô chống cằm ngẫm nghĩ, Uông Chính Thành sẽ vì cô bỏ bữa mà tức giận à, thật không thuyết phục chút nào, hắn chỉ là đang muốn kiểm soát dày vò cô thì đúng hơn. Lúc muốn thì xuất hiện, lúc không muốn thì biến mất. Nhiều lúc chỉ đến gặp cô, nói vài câu lạnh lùng châm chọc rồi rời đi, thật chẳng thể hiểu nổi con người của hắn.

Thở dài một hơi, ngẫm lại, chính con người của cô còn khó hiểu hơn cả hắn. So với trước kia, dường như càng ngày cô càng trở nên rầu rĩ. Bởi vì thời gian cô nhớ đến hắn, mỗi ngày một nhiều hơn rồi.

Cô úp mặt xuống bàn, sau lại vỗ vỗ khuôn mặt mình cho tỉnh táo hơn, nhưng vừa đứng dậy, đầu óc lại trở nên quay cuồng.

Phút chốc, trước mắt cô tối đen, cả người bị ngã xuống dưới sàn nhà, không còn ý thức được gì nữa.

Lúc này, có ba bốn người đàn ông từ bên ngoài mở cửa bước vào, đưa Uông Thư Vỹ đi.

"Các người nhẹ nhàng một chút đi!!!" Vu Ân nhìn bọn họ nhấc cô lên thô bạo, không nhịn được mà nói.

Người kia nhìn cậu ta, chỉ nói.

"Nhiệm vụ của cậu đã xong rồi, còn lại là chuyện của chúng tôi, tốt nhất đừng làm gì khiến chủ tịch thất vọng. So với lo lắng cho cô ta, cậu nên lo cho chính mình thì tốt hơn."

Vu Ân nghiến răng, cậu ta không thể cãi lại một lời nào, chỉ có thể im lặng. Vô dụng nhìn Uông Thư Vỹ bị đem đi.

Lúc này, tại Uông gia, lễ cưới mà Uông Lâm tốn công tổ chức cho con trai mình đã được diễn ra, mọi thứ trang hoàng lộng lẫy, khách mời đến mỗi lúc một đông hơn.

Ông ta mặc một bộ comple đắt tiền đứng tiếp khách, cười nói vô cùng vui vẻ, một tên thuộc hạ đi đến, thì thầm nói gì đó cho ông ta. Miệng Uông Lâm càng nở nụ cười tươi hơn.

Có điều, có một vấn đề vẫn khiến cho ông ta không thể yên tâm.

"Người đã đưa đến rồi sao?"



"Vâng, chủ tịch, đã đưa đến rồi, tiếp theo chúng ta...."

Ánh mắt Uông Lâm khẽ thâm sâu, đặt lại ly rượu trên tay xuống bàn.

"Cho người đi mời nó đến đây, nhớ nói với nó, tại sao cần phải đến."

"Vâng."

Tên thuộc hạ vâng lời ông ta chạy đi. Uông Lâm giao lại chuyện ở đại sảnh cho quản gia, sau đó liền đi đến phòng của Uông Hựu Dương.

Vừa đến, đã thấy Giang Nguyệt vẫn còn đang đứng bên ngoài cửa không ngừng khuyên nhủ Uông Hựu Dương.

"Có chuyện gì vậy? Nó vẫn chưa...."

Giang Nguyệt chán trường.

"Tôi đã khuyên nó mấy ngày nay rồi, nó vẫn nhất quyết không chịu."

Uông Lâm lườm nguýt.

"Không chịu cũng phải chịu, nó nghĩ nó là ai chứ, bà tránh ra."

Uông Lâm đập vào cánh cửa, hét lên.

"Nghịch tử, mày định ngoan cố đến bao giờ hả, mau mở cửa ra!!!!"

Bên trong có tiếng đập phá. Uông Hựu Dương gào lên.

"Ông thích thì tự đi mà lấy, tôi không lấy!!!!"

"Mày...phản rồi, đồ mất dạy, mày không lấy cũng phải lấy!!!"

"Các người muốn lợi dụng Uông Chính Thành không được liền dùng tôi để làm quân cờ cho các người? Hừ, mơ đi!!! Có chết cũng đừng hòng!!!!"

"Hựu Dương, nghe lời mẹ, mau mở cửa ra đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng được không?"

Uông Hựu Dương cười khẩy, cái gì là thương lượng, hắn chính là rõ nhất ý đồ của hai người họ.

"Tôi vô dụng cũng không có nghĩa là tôi ngu ngốc, các người chỉ có thể lừa được con khốn Uông Thư Vỹ chứ đừng nghĩ đến cũng có thể ép buộc tôi!!!"

Uông Lâm thực sự bị chọc giận, cả mặt đỏ bừng. Chỉ tay ra lệnh cho đám thuộc hạ.

"Phá cửa! Lôi tên nghịch tử kia ra cho ta!!!"

"Vâng, chủ tịch!!!"

Bọn thuộc hạ nghe lệnh ngay lập tức đã xông lên phá cửa.

Giang Nguyệt sợ hãi níu lấy tay Uông Lâm.

"Ông làm gì vậy, làm như vậy nó càng sẽ chống trả quyết liệt, cứng rắn quá sẽ làm hỏng việc ông biết không!!!"

Nhưng Uông Lâm thì mặt vẫn lạnh lùng, khoát tay bà xuống.

"Nếu như không phải do bà nuông chiều nó, thì đâu có ra nông nỗi này, cả Uông Chính Thành nữa, con trai thì bất hiếu, đến con gái cũng là một đứa con hoang, bà nói xem, tôi còn phải nhân nhượng gì nữa. Hay là bà muốn tôi chết đi cho xong!!! Muốn Uông gia chết đi mới vừa lòng!!!!"

Giang Nguyệt lắc đầu khẩn khoản nhìn ông ta.

"Tôi...ông biết là tôi không có ý đó mà..."

Uông Lâm hừ một tiếng, không thèm nhìn Giang Nguyệt thêm một cái. Lúc này, cánh cửa kia đã được phá hủy. Tuy nhiên, tên thuộc hạ lại chạy ra mà nói với ông ta.

"Chủ tịch, không...không thấy cậu chủ đâu nữa!!!!"

"Cái gì????"

Cả Uông Lâm lẫn Giang Nguyệt khuôn mặt đều kinh ngạc. Uông Lâm vội vàng chạy vào căn phòng. Khắp căn phòng đều là một đống hỗn độn, đồ đạc bị đập phá không còn thứ gì là còn nguyên vẹn.

"Chết tiệt!!!"

Uông Lâm siết chặt nắm đấm nhìn cánh cửa sổ bị mở toang, nhìn ra ngoài, còn thấy được một sợi dây dài nối xuống dưới. Chắc hẳn hắn đã dùng cách này để chạy trốn.

"Mau đi tìm nó cho ta!!!" ông ta hét lên. "Dù có phải lật tung cả cái nhà này lên cũng phải tìm được nó!!!"

"Vâng!!!!"

"Khoan đã..."



Đột nhiên Uông Lâm gọi lại. Tuy tức giận vô cùng, song ông ta là một con người cẩn thận, nếu như chuyện này để người ngoài biết được, vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ bể hết hay sao.

"...Chuyện này...tuyệt đối không được nói với bất cứ ai, nếu như có người hỏi, cứ nói là...tìm đồ vật bị mất là được...."

"Vâng."

Sau đó, bọn thuộc hạ theo lời ông ta, chạy đi tìm kiếm Uông Hựu Dương. Uông Lâm vừa đi đến đại sảnh đã mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế...Còn Giang Nguyệt thì bồn chồn không yên đi đi lại lại, nếu như Uông Hựu Dương trốn mất, hôn lễ cũng sẽ biến thành trò cười...như vậy, mục đích của hai người họ sẽ đổ sông đổ bể....Hơn nữa...còn một chuyện đáng lo hơn nữa là....để có thể dụ Uông Chính Thành đến được đây, Uông Lâm đã cho người làm ra điều tối kị nhất, nếu như không khéo, sẽ có thể khiến Uông Chính Thành thực sự trở mặt với bọn họ.

Bọn người kia rời khỏi phòng chạy khắp nơi tìm kiếm, tưởng là Uông Hựu Dương đã chạy trốn từ cửa sổ. Nhưng bọn họ không thể ngờ được là, lúc này từ trong tủ quần áo, hắn từ từ bước ra, nhìn thấy cánh cửa mở toang toác, ung dung bước ra ngoài.

__________________________________________________

Trong phòng khám.

Uông Tịnh Lam đi đến ngồi đối diện Uông Chính Thành. Nhíu mày nhìn hắn ta.

"Anh đã gặp giáo sư rồi? Ông ấy chịu gặp anh sao?"

Uông Chính Thành nhìn xuống đứa bé đang say giấc trong lòng mình, giọng khe khẽ.

"Tôi có nhắc đến cô."

Uông Tịnh Lam chớp mắt.

"Ngày trước nếu như không phải là người ông ấy muốn gặp, nhất định sẽ không gặp được ông ấy."

"Chuyện gì thì cũng có ngoại lệ mà."

"Vậy còn chuyện của Thư Vỹ, đó cũng là ngoại lệ của anh sao?"

Uông Chính Thành nghe lời này, lời đột nhiên không biết đã biến đi đâu.

Uông Tịnh Lam cười.

"Đừng nói với tôi lý do này lý do nọ. Nếu như đã là điều anh muốn, vậy thì lý do đó tôi cũng chẳng muốn nghe, thuyết phục hay không thì cũng như vậy."

"Cô thực sự cho rằng tôi muốn như vậy sao?"

Uông Tịnh Lam bất chợt nhìn hắn.

"Ban đầu là anh không nói như thế."

Uông Chính Thành lảng tránh ánh mắt cô.

"Tôi chỉ là muốn vẹn cả đôi đường mà thôi."

"Vẹn cả đôi đường....Nếu như có việc tốt như thế, thế giới này đã sớm không còn tồn tại rồi. Tư duy phản nghịch của anh thật lạ kỳ."

Uông Chính Thành không nói gì. Cô đứng dậy, lại nhìn đứa bé, thở dài.

"Anh nên dành nhiều thời gian cho thằng bé hơn. Nó con nhỏ như vậy, không có tình thương của mẹ, lại thiếu thốn tình cha...như vậy không tốt đâu."

"Tôi biết....chỉ là công việc quá bận, nó cũng mới bốn tuổi..."

"Có những điều trẻ nhỏ không phải là không biết. Có những thứ chúng còn nhạy cảm hơn cả chúng ta...."

Uông Chính Thành vuốt mái tóc đứa bé, khuôn mặt nhỏ đang say sưa ngủ đáng yêu biết bao, một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại không tránh khỏi bất hạnh. Hạ Thụy lan chối bỏ nó, Vu Trình cũng đã chết rồi, thằng bé chỉ còn lại hắn là người duy nhất có thể nương tựa, hắn cũng không nỡ để đứa bé chịu khổ. Chỉ là có một số chuyện, hắn cần phải làm, đứa bé này, vẫn là không thể nào chu toàn.

"Thuốc lần trước anh đưa cho Thư Vỹ, con bé đã uống hết chưa?"

"Mấy ngày nữa..."

"Vậy thì để tôi lấy thêm cho con bé vài hộp chuẩn bị trước. Thể trạng con bé tuy tốt, nhưng lần này trải qua chuyện đó, cơ thể cũng đã bị tổn thương, mặc dù không tổn hại đến nội tạng, nhưng dù gì cũng cần phải bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn mới được. Thuốc có ba phần độc, nếu có thể, tốt nhất là không nên uống. Ngoài thuốc mà tôi kê. Anh có thể bảo đầu bếp nấu những món thanh mát bổ dưỡng, nhiều canxi và vitamin cho con bé."

Uông Chính Thành gật đầu.

"Tôi biết rồi...."

Nhắc đến chuyện uống thuốc, dạo gần đây Uông Thư Vỹ vì uống thuốc mà mất ngủ, hai mắt cứ thâm quầng lên, có mấy đêm, cô không ngủ được bật đèn cả đêm, đi qua đi lại suốt. Hắn nhìn mà sốt rột thay.

Uông Tịnh Lam mở tủ thuốc, đem từng loại thuốc bỏ vào hộp ngay ngắn. Nhìn về phía hắn, ngập ngừng như muốn nói chuyện gì đó. Sau cùng cũng mở miệng.

"Lần trước Mạc Nghiên có đến đây, anh ấy nói với tôi... mộ Mạc Khởi đã phủ đầy cỏ xanh rồi, không một ai thăm viếng, lạnh lẽo xác xơ, anh còn không muốn nói cho con bé biết chuyện đó sao?"

Uông Chính Thành ánh mắt ngưng lại giữa không trung, nhắc đến cái tên Mạc Khởi, nó lại giống như cái vảy ngược của hắn, chạm tới là đau.

"Chuyện của hắn ta, có liên quan gì đến Uông Thư Vỹ chứ." Hắn tự khẳng định một câu như thế, chỉ là đôi mắt, vẫn không dám nhìn thẳng. Cũng là dám nhìn vào sự thật trước mắt.

Uông Tịnh Lam biết, hắn là có khúc mắc trong lòng, thực ra hắn đối với Uông Thư Vỹ chính là có một loại chấp niệm sâu sắc, nó không phải là hận thù, không phải ghét bỏ, cũng không phải là tình thân, mà đó chính là tình yêu. Giống như cô đối với Mạc Nghiên đã từng vậy. Cô cũng không nói thêm gì nữa, con người càng cố chấp sẽ càng khó khuyên bảo. Song, cho đến cuối cùng, chắc chắn cũng sẽ biết được mà thôi.