Uống một hơi hết hơn nửa chai nước khoáng, Tần Dực Trì siết chặt nắp chai, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra chút ý cười.
Khi anh ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Hiến, hai người không kịp chuẩn bị mà nhìn thẳng vào nhau.
Nụ cười trên môi Tần Dực Trì thoáng chốc biến mất.
Không khí như đang ủ dột một cơn bão mạnh, tỏa ra hơi lạnh, khiến người ta ngay lập tức cảm thấy cảnh giác.
Cả hai không ai nhường ai, bầu không khí căng thẳng không ngừng lan tỏa, tựa như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sau một lát, cả hai dời ánh mắt đi, trở lại vẻ bình tĩnh.
Kỷ Hiến giữ vẻ mặt lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trong tay anh, ánh mắt lạnh như băng, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Tần Dực Trì khẽ nheo mắt, ánh mắt đen nhánh toát ra một luồng khí nguy hiểm.
Là đàn ông, cả hai đều hiểu rõ ánh nhìn sâu lắng của đối phương có ý nghĩa gì:
Khinh thường.
Chán ghét.
Và cả ghen tị.
......
Trận bóng rổ kết thúc đã đến giờ ăn tối, mọi người đều đói đến cồn cào, nhanh chóng kéo nhau vào nhà ăn.
Sau khi Kỷ Hiến rời đi, hầu hết mọi người trong nhà thi đấu cũng đã giải tán, chỉ còn lại không gian trống trải.
Kiều Trân đi rửa tay xong, không đợi được Thịnh Lộ Lộ, liền một mình bước đến nhà ăn.
Thịnh Lộ Lộ gửi tới một loạt tin nhắn: 【Trời ơi, bụng tớ đau kinh khủng, chắc cái quán gà rán mới mở hôm qua có độc mất rồi!!!】
【Trân Trân, cậu về trước đi, tớ phải chiến đấu rồi huhuhu… [khóc]】
Kiều Trân lập tức trả lời: 【Ừm ừm, lần sau đừng đặt ở đó nữa, uống chút nước nóng sẽ đỡ hơn】
【[mèo nhỏ xoa mặt]】
Cô nghiêm túc trả lời tin nhắn, lúc bước xuống bậc thang, đột nhiên có một tiếng "phịch" vang lên, đầu cô như bị búa tạ đập mạnh, một cú va chạm dữ dội ập đến.
Kiều Trân chưa kịp phản ứng, cả người như muốn bay ra khỏi chỗ đứng.
"Á!"
Cô bất ngờ mất thăng bằng, chân phải bị lật mạnh, ngã nhào xuống bậc thang, kêu lên đau đớn.
Đau quá...
Tai cô ù đi, trán đau nhói, theo phản xạ cô ôm lấy trán, mắt đỏ hoe vì phản ứng sinh lý.
Kiều Trân cố gắng mở mắt, nhìn thấy quả bóng rổ trên mặt đất, và—
Người đang bước tới trước mặt cô.
Vũ Văn Kiếm, bạn của Kỷ Hiến, cũng là người từng tặng quà cho cô hồi lớp 10 nhưng bị từ chối, sau đó đi khắp nơi nói xấu cô.
Anh ta nhặt quả bóng rổ lên, liếc nhìn cô, nhướng mày cười nhạt: "Ồ, xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu~"
Dù lời xin lỗi được thốt ra, nhưng ánh mắt anh ta đầy khinh bỉ và chế giễu, không hề che giấu sự coi thường.
Kiều Trân bỗng ngẩn ra, ôm đầu đứng yên, đôi môi dần trở nên tái nhợt.
Rõ ràng là cố ý, cố ý ném bóng vào cô.
Những người này, chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt tử tế, lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo...
Kiều Trân mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nước mắt, vừa định nói gì đó thì đột nhiên—
Một quả bóng rổ từ bên cạnh cô bay tới, chính xác đập vào mặt Vũ Văn Kiếm.
"Chát" một tiếng, anh ta ngã ngồi xuống đất, mắt trợn trừng tức giận hét lên: "Đứa nào đánh lén ông?!"
Kiều Trân sững sờ nhìn cảnh tượng kịch tính trước mắt.
Giây tiếp theo, một hơi thở quen thuộc vây quanh cô, trước n.g.ự.c cô xuất hiện một cánh tay vững chãi, dễ dàng nâng cô dậy từ dưới đất.
Giống như nhấc một chú thỏ nhỏ lên vậy.
Tần Dực Trì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hơi nghiêng đầu, nhìn Vũ Văn Kiếm cười lạnh, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo:
"Trượt tay thôi, xin lỗi nhé~"
Kiều Trân quay đầu ngơ ngác nhìn anh, tim bỗng chốc lỡ một nhịp.
Người đàn ông kiên định đứng bên cạnh cô, đón ánh mặt trời, như ngọn lửa rực rỡ và chói chang, cháy lên cuồng nhiệt, nhiệt độ bùng cháy.
Giữa lông mày anh toát lên vẻ hung hãn, trên cằm có một vết sẹo mờ, trông vừa dữ dằn vừa hoang dã, thật sự chẳng dễ dây vào chút nào.