Nhưng trong mắt Kiều Trân, anh ấy tràn đầy cảm giác an toàn.
"Tần Dực Trì, mày đúng là con ch.ó điên." Vũ Văn Kiếm nắm chặt tay, ngồi trên đất giận dữ chửi rủa.
Chỉ một lát sau, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật cười nhạo một cách chói tai, giọng điệu đầy kiêu ngạo và khinh bỉ:
"Ồ~ tao hiểu rồi, mày không phải là thích con nhỏ này sao?! Một đôi giày rách bị người khác vứt đi, ai biết nó ở sau lưng—"
Bốp!
Chưa nói hết câu, Tần Dực Trì đã lao tới, giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào mặt Vũ Văn Kiếm.
Tai Vũ Văn Kiếm ù lên, cả khuôn mặt bị đánh lệch đi, m.á.u nóng từ mũi bắt đầu chảy ra.
Anh ta vừa rút con d.a.o nhỏ ra, đã bị Tần Dực Trì túm lấy cổ áo, đầu bị đập mạnh xuống đất.
Tần Dực Trì dùng một tay bóp chặt cổ anh ta, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói lạnh lùng và đáng sợ, từng từ từng chữ:
"Mày dám nói lại thử xem."
Mỗi cú đ.ấ.m đều là sự trút giận, mang theo sức mạnh c.h.ế.t người.
"Á—" Vũ Văn Kiếm như bị búa tạ giáng xuống, kêu la thảm thiết.
Anh ta vung vẩy con d.a.o sắc nhọn, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, xung quanh chẳng có ai, chỉ còn không gian trống rỗng.
Tần Dực Trì cười lạnh, nắm chặt cổ Vũ Văn Kiếm, kéo anh ta đến trước mặt Kiều Trân, giọng trầm đe dọa: "Lo mà giữ cái miệng của mày."
"Á!" Vũ Văn Kiếm mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất, sau gáy bị Tần Dực Trì ấn chặt, đầu lại đập mạnh xuống đất, bị ép phải cúi đầu xin lỗi Kiều Trân.
Kiều Trân sợ hãi lùi lại một bước, mím môi lo lắng, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Chỉ đến khi Vũ Văn Kiếm lảo đảo chạy đi, Kiều Trân mới bừng tỉnh khỏi cú sốc.
Cô chạy đến nắm lấy cánh tay của Tần Dực Trì, giọng nói khẽ run:
"Tần Dực Trì, cậu… cậu có bị thương không?"
Tần Dực Trì để yên cho cô nắm tay mình, đôi mắt đen khẽ hạ xuống, nhìn sâu vào cô: "Không sao."
Trán cô gái để lại một vết đỏ, trên làn da trắng mịn nổi bật vô cùng.
Đôi mắt cô đỏ hoe, trong đôi mắt như nai con ấy, có một lớp nước mờ ảo dâng lên, trông cô thật đáng thương, đầy sự quan tâm và lo lắng.
Ngoan quá.
Thật muốn ôm cô ấy.
Tần Dực Trì kìm nén cơn giận, khẽ cúi người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ trán cô bị va đập, hỏi: "Đau không?"
Khuôn mặt điển trai của anh từ từ tiến lại gần, mang theo hơi thở nóng bỏng của đàn ông, cùng với mùi hương nhẹ nhàng của cỏ xanh.
Tần Dực Trì rõ ràng là có gương mặt dữ dằn, sắc sảo và ngạo mạn, nhưng vào khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh như một tia sáng dịu dàng của ánh trăng, ấm áp và say đắm.
Kiều Trân ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, có một khoảnh khắc cô như lạc lối, sống mũi cay cay, nghẹn ngào nói:
"Không đau… tớ không đau…"
Thực ra cổ chân cô đau muốn chết.
Nhưng cô không muốn Tần Dực Trì lo lắng, theo bản năng chọn cách che giấu.
Tần Dực Trì từ từ hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cổ chân cô, im lặng một lát, rồi bất ngờ bế cô lên, đi đến bên cầu thang: "Ngồi xuống."
Kiều Trân không hỏi lý do, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ngồi xuống bậc thang thứ ba.
Ngay sau đó, Tần Dực Trì ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngược sáng, bóng anh phủ lên người cô một lớp bóng tối.
Đôi mắt Kiều Trân hiện lên chút bối rối: "Hử?"
Thân hình người đàn ông cao lớn, ngay cả khi ngồi xuống vẫn rất bệ vệ.
Anh khẽ cúi đầu, tóc đen trước trán hơi lay động, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.
Đột nhiên, Tần Dực Trì đưa tay nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô, nhẹ thở dài:
"Bị trật chân mạnh như vậy, sao có thể không đau."
Tần Dực Trì ngước mắt lên, giọng nói mang theo sự nghiêm túc: "Đau thì nói với tớ, đừng giữ trong lòng một mình, biết không?"
Anh hạ giọng, khiến âm thanh càng trở nên mê hoặc, như tiếng đàn cello, theo gió thổi từng chút từng chút vào tai.
Sau khi bị nắm lấy cổ chân, Kiều Trân mở to mắt ngạc nhiên, má cô bắt đầu ửng đỏ, vành tai cũng dần nhuốm màu hồng phấn: "Cậu…"
Cô theo phản xạ rụt chân phải lại, như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Tần Dực Trì cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nhẫn nại dỗ dành:
"Ngoan, duỗi chân ra, tớ xoa cho."