Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 293: [Tử Sinh Đỉnh] Đế Quân Trường Môn oán



Edit: Bubbuble

*Trường Môn Oán: Trường Môn Cung là nơi ở của các cung phi thất sủng trong đó có nàng Trần A Kiều – Hiếu Vũ Trần hoàng hậu. Nàng là Hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán. Nàng xuất hiện trong một tích nổi tiếng là "Kim ốc tàng kiều" (Nhà vàng giấu người đẹp), sau vì không có con, mưu hại hoàng thất, bị thất sủng, giam vào Trường Môn Cung. Lòng sầu muộn, nàng mua rượu nhờ Tư Mã Tương Như làm bài "Trường Môn phú" giải mối sầu bi với lời lẽ, ý tứ tha thiết rồi tìm cách dâng lên Vũ Đế.

Trong thơ cổ điển thời nhà Hán, nỗi sầu của các cung phi trong triều thường được thể hiện dưới tựa đề "Trường Môn Oán".

Nhưng chờ đến tận nửa đêm, Sở Vãn Ninh vẫn không tới.

Đạp Tiên Quân đầu tiên là hụt hẫng, sau chuyển thành âm trầm, cuối cùng lại lo lắng.

Hoa bào màu đen lướt trên nền đất lát gạch vàng, hắn đi qua đi lại, trong đầu không kìm được suy nghĩ, Sở Vãn Ninh rốt cuộc làm sao vậy?

Thời Không Sinh Tử Môn bị xé rách, vô luận muốn hỏi chân tướng hay có ý đồ ngăn cản, hẳn đều phải tới Vu Sơn Điện tìm hắn. Theo tính tình Bắc Đẩu Tiên Tôn, kể cả thiếu tay hay thiếu chân nhất định vẫn sẽ tự tới tìm phiền toái.

Vì sao không tới?

Bị bệnh? —— Không có khả năng, người kia bị bệnh cũng nhất định sẽ đến.

Không biết? —— Lúc trước có thể không biết, nhưng bây giờ hai giới giao thoa thiên địa kinh biến, sao có thể không biết.

Vậy thì...

Bỗng dưng ngừng lại, hắc ảnh phản chiếu dưới ánh nến leo lét trở nên lởm chởm như đá lạnh, cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ là đã chết?

Chưa kịp nghĩ nhiều thêm, móng tay đã gắt gao đâm sâu vào lòng bàn tay. Đạp Tiên Quân cắn răng, bắp thịt cả người đều phát run.

Tám năm đồng hành ở Vu Sơn Điện, hai năm thi cốt gắn bó. Hắn dành phần lớn sinh mệnh của mình với Sở Vãn Ninh. Bởi vậy cho nên sau khi hắn trở lại nhân gian, nhìn Sở Vãn Ninh ngay cả tro cốt cũng không còn, hắn thế mà càng trở nên điên cuồng.

Việc Sư Muội mất đi, hắn có thể chấp nhận, đem hết toàn lực mà hy vọng có thể khiến người sống lại.

Nhưng hắn căn bản không chấp nhận được việc Sở Vãn Ninh chết.

Màn đêm càng thăm thẳm, ánh nến duy nhất mà hắn còn lưu lại kia đã sớm cháy hết, hoa đèn tắt ngóm, con thiêu thân mà hắn mong chờ vẫn còn chưa tới.

Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng sâu, tựa như giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành không ngừng loang rộng. Hắn cứ lang thang đi tới đi lui, lặp đi lặp lại mà du tẩu.

Cuối cùng, hắn vô lực ngã xuống giường.

Đúng lúc này, hắn nghe được một thanh âm nhỏ đến khó phát hiện vang lên trên nóc điện.

Đạp Tiên Quân đứng bật dậy, ánh sáng và hơi ấm tựa hồ trong khoảnh khắc quay trở về với thân thể hắn. Ánh mắt hắn sáng ngời, lại mang theo cừu hận.

Nếu lúc này cho hắn một chiếc gương, hắn sẽ phát hiện biểu tình của chính mình với Trần A Kiều Trường Môn oán cũng chẳng sai biệt lắm —— đều là cái dạng này, ngồi chờ mòn mỏi mà quân không tới, bộ dáng oán phụ cáu giận mãnh liệt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, thậm chí không đợi đối phương động thủ trước, liền một chân đá văng cửa điện, nhảy lên nóc nhà giữa màn mưa lớn ào ạt.

"Sở Vãn Ninh!"

Kẻ điên không thể nói lý.

"Hắn chết khiến ngươi đau khổ tới mức không gượng dậy nổi? Hắn chết rồi có phải ngươi liền tâm tâm niệm niệm không muốn quản nhân gian nữa sao?"

Người còn chưa thấy rõ, đao đã vung tới. Trong màn mưa, ba bốn chiêu leng keng chống đỡ, tiếng vũ khí kim loại va vào nhau vang lên cứng cáp sắc lạnh.

"Không phải từng nói quên mình hết lòng vì chúng sinh sao?! Tinh thần sa sút đến tận bây giờ mới đến cùng bổn tọa phân thắng bại, cái gì mà Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn, tiền đồ cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Đối phương lên tiếng, thanh âm trong mưa có vẻ rất mơ hồ: "Cái gì lung tung vớ vẩn... "

Đạp Tiên Quân nheo mắt.

Hắn lập tức nghe ra thanh âm đó không phải là Sở Vãn Ninh. Điều này khiến cho hắn giữa lửa hận đột nhiên hiện lên một tia minh bạch. Đến khi đối phương lại một lần nữa đem lưỡi đao sắc bén chém về phía mình, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Bất Quy lóe lên tia sáng xanh, giơ tay chém xuống.

Chỉ nghe được "Keng" một tiếng, vũ khí của đối phương từ đầu đến cuối không hề sáng lên thần võ quang hoa, dưới thế công bạo ngược của Bất Quy liền gãy làm hai mảnh, rơi xuống mái ngói.

"... Hỗn trướng nhà ai?" Sau khi nhận sai người, Đạp Tiên Quân càng thêm cáu kỉnh, "Đến binh khí đàng hoàng cũng không có lại dám tới ám sát bổn tọa."

Đem mạch đao chỉ hướng đỉnh đầu người nọ, từng chữ âm u lạnh lẽo: "Ngẩng mặt."

"..."

Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sấm sét trong nháy mắt xé tan bầu trời, ánh sáng hắt lên một gương mặt tái nhợt.

Đạp Tiên Quân nhăn mũi, biểu tình cực kỳ nguy hiểm: "Lại là ngươi?"

Tiết Mông đứng dậy, tay cậu run lên khe khẽ. Đạp Tiên Quân nhìn theo ánh mắt cậu, thấy trên nóc điện ướt sũng là hai đoạn Long Thành đã gãy, trong lòng chậm rãi minh bạch.

Hắn nheo mắt, qua hàng lông mi nhìn đến thanh niên bị mưa xối ướt đẫm.

"Xem ra không nên nói "lại" là ngươi." Đạp Tiên Quân ngạo nghễ nói, "Mà phải nói... Là ngươi à, đệ đệ tốt của bổn tọa."

Sấm dội vang trời, màng nhĩ như thể bị nghiền nát.

Tiết Mông nhắm mắt lại.

"Lần đầu tiên cùng bổn tọa so chiêu đi." Đạp Tiên Quân cất tiếng, "Thật là tuổi trẻ non nớt lại ngây thơ. So với ngươi sau này thì đáng yêu hơn một chút."

"... Ngươi trả ta..." Tiết Mông vừa mở miệng, thanh âm lập tức nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn nói, "Ngươi trả tính mạng cha mẹ cho ta."

"Lời này ngươi kiếp trước đã nói với bổn tọa một lần."

Bỗng dưng trợn mắt, phẫn nộ cùng đau đớn bộc phát cùng một lúc: "Ngươi trả ta tính mạng của ca ca!"

Lúc này Đạp Tiên Quân không hé răng, một lát sau mới cười lạnh nói: "Làm tông sư thật tốt, một người hai người, đều nhớ đến hắn."

"..."

"Nhưng hắn có từng nói với các ngươi, hắn chính là ta chuyển sang kiếp khác? Tội nghiệt cùng hận thù kiếp trước tất thảy hắn đều nhớ rõ." Trong mắt lộ ra hàn quang, răng nanh sắc bén, "Hắn chính là kẻ lừa đảo!"

Tiết Mông và Đạp Tiên Quân đối diện giằng co trên nóc điện, tựa như hai con thú đen thẫm giương cặp sừng hướng vào nhau.

Đạp Tiên Quân càng nói càng khó chịu, biểu tình bởi vậy cũng càng thêm vặn vẹo: "Hắn tên hỗn trướng, lừa hiện thế an ổn, lừa huynh hữu đệ cung, lừa thân bằng chung quanh, lừa cái thanh danh tốt đẹp Mặc tông sư —— Hắn sớm đáng chết. Hắn với bổn tọa có cái gì bất đồng?"

Tiết Mông nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi căn bản không giống nhau."

"Ha! Nực cười!"

Nước mưa ào ạt dội xuống theo mái ngói thành dòng nước chảy xiết mãnh liệt dưới chân bọn họ: "Cái gì không giống nhau? Có cái gì không giống nhau? Ngươi cho rằng hắn sạch sẽ hơn ta? Ngâm trong nước mưa một trăm năm cũng không rửa sạch dơ bẩn của hắn!"

Hàng mi dài của Tiết Mông đều bị nước mưa thấm ướt: "Hắn với ngươi là hai người!!"

"Con mẹ ngươi mới là hai người." Đạp Tiên Quân nhẹ nhàng bâng quơ lại vô cùng ác độc, "Ngươi giả mù sao!"

Vương phu nhân tân tang, nghe những câu như vậy tất nhiên là cực kỳ chói tai. Tiết Mông gầm lên, lửa bùng cháy trong lòng bàn tay, hướng pháp chú đánh về phía Đế quân.

Mười năm sau Tiết Mông cũng không phải đối thủ của Đạp Tiên Quân, huống chi trước mắt chỉ là một nhãi con.

Đạp Tiên Quân mặt không biểu tình mà né qua, linh hỏa kia đến tóc của hắn cũng không chạm được. Ngược lại, hắn giơ tay, đem cánh tay chưa kịp thu hồi của Tiết Mông bóp chặt, tròng mắt đen tím chậm rãi hạ xuống.

"Hai vị dưới mái hiên, lập tức lăn ra đây cho bổn tọa. Nếu các ngươi không nhúc nhích, coi chừng bổn tọa bóp nát móng vuốt của chim non nhỏ này."

Huynh đệ Mai Hàm Tuyết hai người nhảy lên mái hiên, một người ôm đàn, một người cầm kiếm.

Đạp Tiên Quân cũng không ngoài ý muốn liếc mắt quét qua hai người bọn họ một cái, cười lạnh nói: "Nhân sinh các ngươi thật đúng là thú vị. Bất luận trần thế nào, đều vô điều kiện mà cùng Tiết Mông đứng chung một chỗ."

Đại ca không lên tiếng, đệ đệ Mai Hàm Tuyết bật cười: "Không thì sao? Đế quân Bệ hạ chẳng lẽ cho rằng ai cũng giống ngài, lấy oán trả ơn, máu lạnh bạc tình?"

Những lời này ít nhiều chạm đúng chỗ đau của Đạp Tiên Quân, gương mặt Sở Vãn Ninh, gương mặt Tiết Chính Ung, gương mặt Vương Sơ Tình ở trước mắt hắn nhất loạt hiện lên.

Lấy oán trả ơn... Máu lạnh bạc tình...

Hắn trầm mặc một lát, trong màn mưa lớn bật lên một tiếng cười lạnh lẽo: "Hai vị thật đúng là không sợ chết."

Cánh tay nổi gân xanh hung bạo, túm lấy búi tóc Tiết Mông, Đạp Tiên Quân nói tiếp: "Tiết Mông tốt xấu cũng là sư đệ của bổn tọa mà Bắc Đẩu Tiên Tôn dốc hết sức thân bảo. Nhị vị các ngươi cùng bổn tọa không hề liên quan, không sợ bổn tọa đem các ngươi băm thành trăm mảnh sao."

Nhắc tới Sở Vãn Ninh, Tiết Mông càng thêm bạo nộ: "Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sư tôn? Ngươi loại nghiệt súc! Cầm thú!"

"Bổn tọa sao lại không thể nhắc đến y?"

Đạp Tiên Quân hỏi, một tay đem Tiết Mông nhấc tới, nhìn gần sát gương mặt bị xối ướt đẫm của Tiết Mông.

Hắn bỗng dưng nhớ tới những ký ức vụn vặt linh tinh thuộc về Mặc Tông sư. Nhớ tới ánh trăng Phi Hoa đảo, mưa đêm trấn Vô Thường, thậm chí nhớ tới hơi nước Diệu Âm trì... Bỗng nhiên ghen ghét như cỏ dại mọc lan tràn.

Hắn u hàn lạnh lẽo nói: "Ngươi nói thử xem, bổn tọa có cái gì mà không thể nhắc đến y."

"..."

"Hắn là người nào của bổn tọa, chẳng lẽ vị ca ca đoan chính trong sạch kia của ngươi chưa từng nói với ngươi sao?"

Tiết Mông đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt bỗng dưng mở to: "Ngươi, ngươi nói bậy gì đó..."

"Ngươi kỳ thật vẫn luôn có chút cảm giác phải không?" Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm vào mắt cậu, mang theo loại khoái cảm bức con mồi đến chết, "Từ những lần ngươi cùng hai bọn họ ở chung, từ những toái ngữ nhàn ngôn của người khác."

Tiết Mông đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó kịch liệt run rẩy.

Cậu run rẩy khiến Đạp Tiên Quân cực kỳ hưng phấn.

Đúng, chính là như vậy. Làm dơ Sở Vãn Ninh, làm bẩn Sở Vãn Ninh, Gặp Quỷ Mặc Tông sư kia chẳng phải luôn thận trọng, lo lắng quan hệ của mình cùng Sở Vãn Ninh bị thông cáo thiên hạ sao?

Hắn cố tình không cho loại ngụy quân tử kia được như ý.

"Sao vậy, ngươi còn chưa biết?"

"Không... Không không không, đừng nói."

"Là biết một chút ư?"

Tiết Mông cơ hồ là run rẩy, da đầu tê dại: "Đừng nói!"

Đạp Tiên Quân phá lên cười ha hả, ánh mắt vừa hung ác lại điên cuồng: "Xem ra ngươi trong lòng sáng như tuyết, ngươi rất rõ ràng."

"Mặc Nhiên ——!"

"Sở Vãn Ninh là người trên giường của bổn tọa."

Đột nhiên thất thần, phảng phất như mưa rền gió dữ đều cứ như vậy mà tắt hết thanh âm.

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm hai hốc mắt trống rỗng chưa hết run rẩy của Tiết Mông, chỉ cảm thấy khắp người thống khoái, vì thế hắn càng thêm giương nanh múa vuốt mà cào xé trái tim của thanh niên này. Hắn cười lạnh nói: "Đời này, đời trước, sư tôn ngươi đều bị bổn tọa lăn lộn trên giường qua. Khách điếm Phong Nhai trấn Vô Thường, Diệu Âm trì Tử Sinh Đỉnh, sương phòng Đào Bao sơn trang, phiên vân phúc vũ* vô số lần, ngươi không thể tưởng được đi."

*Phiên vân phúc vũ: Nghiêng tay làm mây, úp tay tạo mưa, ý chỉ sự đảo điên.

Tiết Mông cả người đông cứng thành băng, ánh mắt tối đen một mảnh.

"Đúng rồi." Bỗng nhiên hồi tưởng lại một đoạn ký ức thuộc về Mặc tông sư, mắt hắn lóe lên ánh sáng u lãnh mà nham hiểm, môi mỏng khép mở, "Huynh trưởng mà ngươi dốc lòng che chở kia, còn từng làm trò với sư tôn ngay trước mặt ngươi."

"..."

"Trước lúc các ngươi lên Giao Sơn, ngươi đến phòng Sở Vãn Ninh tìm y. Khi ấy, ngươi còn vươn tay, sờ trán Sở Vãn Ninh, hỏi hắn có phải phát sốt hay không."

Sắc mặt Tiết Mông càng lúc càng trắng bệch.

Đạp Tiên Quân cười nói: "Ngươi có thể tưởng tượng Sở Vãn Ninh lúc ấy vì cái gì mà gương mặt phiếm hồng, đáy mắt dậy sóng không?"

"Đừng nói nữa!!"

Gầm lên tất nhiên là chẳng có ích lợi gì, chỉ làm Đạp Tiên Quân càng thêm tàn bạo: "Bởi vì chỉ cách ngươi một tấm mành, dưới lớp chăn. Vị ca ca tốt của ngươi, đang ngậm lấy sư tôn ngươi, đang làm y đó!"

Tiết Mông sắc mặt hết trắng lại hồng, hết đỏ lại xanh, tới tới lui lui mấy lượt biểu tình thay đổi, đột nhiên xoay đầu, chịu đựng không nổi ghê tởm, co rút nôn khan một trận, cả người đều nổi da gà.

Ác ma nhân gian đối với phản ứng của cậu vừa lòng đến cực điểm, hắn phá lên cười, mắt lóe tia cuồng nhiệt: "Thế nào, còn cảm thấy ca ngươi với bổn tọa bất đồng sao? Hắn làm ra những chuyện phong lưu bỉ ổi đó, chỉ là không nói cho ngươi mà thôi, ngươi cho rằng hắn có bao nhiêu ——"

"Đoàng" một tiếng bạo vang, đánh gãy lời hắn.

Đạp Tiên Quân đột ngột quay mặt đi, chỉ thấy phía tây Thông Thiên Tháp ánh lửa nổi lên bốn phía, vô số yêu vật biến thành tia sáng vàng rực bay lên giữa mưa rền gió dữ.

"... Chuyện gì xảy ra?"

Lời này mới vừa hỏi, liền nghe được nơi xa lanh lảnh tiếng đàn vang lên như phượng hoàng quần khóc, tiên âm như lũ. Những yêu vật đó trong tiếng đàn lần lượt hóa hình, dường như bị thao túng bởi thanh âm, vun vút lao về hướng mặt đất mà tham chiến, trong đó có một mộc hệ yêu vật dũng cảm nhất không hề tỏ ra sợ hãi.

Đạp Tiên Quân tròng mắt trong khoảnh khắc co lại, hắn lẩm bẩm: "Cửu Ca...?"

Mặc kệ Tiết Mông, thậm chí không rảnh liếc mắt nhìn Tiết Mông một cái, Đạp Tiên Quân xé tan màn mưa lao lên không trung, hai ngón tay vừa nhấc triệu Bất Quy tới đã lập tức hướng về phía Thông Thiên Tháp bay đi.

Thông Thiên Tháp lúc này đã thành một đại dương lửa mênh mông, vô số quân cờ Trân Lung tu vi tạm được đang cùng bầy yêu đối kháng, mà ở trung tâm chiến cuộc là hai nam tử đều mặc y quan trắng như tuyết.

Một người khoanh tay mà đứng, thao túng Trân Lung Hoa Bích Nam.

Người còn lại ánh mắt sát phạt, tay gảy đàn thúc chiến Sở Vãn Ninh.

Nhìn thấy Vãn Dạ Ngọc Hành vạt áo tung bay giữa biển lửa, trong lòng Đạp Tiên Quân vậy mà đầu tiên là buông lỏng —— Bởi vì Sở Vãn Ninh rốt cuộc cũng tới. Rồi sau đó lại phẫn nộ —— Bởi vì tuy rằng Sở Vãn Ninh tới, nhưng không tới tìm hắn đối kháng trước, mà lại trực tiếp đi tìm Hoa Bích Nam.

Uổng công hắn mòn mắt trông mong, chờ đợi lâu như vậy!

"Ngươi chần chừ ở bên đó làm gì?" Hoa Bích Nam trời sinh linh lực thấp kém, lúc này giao chiến cùng Sở Vãn Ninh hoàn toàn dựa vào những quân cờ Trân Lung. Hắn liếc mắt thấy Đạp Tiên Quân, cắn răng nói, "Còn không mau tới giúp ta?"

Đạp Tiên Quân trong lòng có nỗi khổ riêng, lại vẫn lập tức đáp ứng.

Hắn từ không trung nhảy xuống, che trước mặt Hoa Bích Nam, u quang lập loè, đã đem mạch đao nắm chặt trong tay.

"Ngươi đi trước, nơi này để bổn tọa ngăn cản."

Hoa Bích Nam sớm đã bị Sở Vãn Ninh đánh đến chật vật bất kham, không cửa chạy trốn. Lúc này thấy Đạp Tiên Quân ra tay, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Ngươi chính mình cẩn thận một chút." Hắn phân phó, "Đánh xong khóa y lại, tuyệt không để y làm hỏng đại sự của chúng ta."

Dứt lời liền hóa thành hư ảnh, ẩn vào màn đêm, không còn thấy bóng dáng.

Đạp Tiên Quân một lần nữa quay đầu: "Sở Vãn Ninh, bổn tọa hiểu rõ ngươi sẽ không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại biết phải tìm hắn trước, xuống tay với hắn."

"..."

Sở Vãn Ninh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự, khiến người nhìn không thể thấu rõ cảm xúc của y.

"Vì cái gì không tới tìm bổn tọa trước. Hửm?"

Sở Vãn Ninh không đáp lại, trên thực tế y và Đạp Tiên Quân hai người, giờ phút này nếu nói ai càng giống một cỗ thi thể hơn thì chính là y. Bắc Đẩu Tiên Tôn toàn bộ thân thể hồn phách đều như chết đi, chỉ có một tầng bản năng gắn chặt với y, khiến y vì trần thế này làm chút sự tình cuối cùng.

Đạp Tiên Quân nhảy lên, cùng Sở Vãn Ninh tiếp chiêu. Động tác tung ra cực nhanh, giữa màn mưa và lửa nheo mắt nhìn y: "Bởi vì cảm thấy đánh không lại bổn tọa?"

"..."

Trên tay ánh đao lóe sáng, cùng linh lực từ tiếng đàn va chạm vào nhau: "Bởi vì không biết nên đối mặt với Tiết Mông như thế nào?"

"..."

Càng lúc càng đau đớn, cho nên càng lúc càng ác độc. Đao pháp hắn cực nhanh, thế hung mãnh kinh người, bởi vì kết hợp linh hạch Mặc tông sư, cho nên so với lúc trước càng thêm sắc bén, trong khoảnh khắc đã tới gần phía trước đàn của Sở Vãn Ninh.

"Vẫn là bởi vì..."

Ghen ghét lan tràn ướt đẫm hai hàm răng.

Kim sắc quang hoa cùng bích sắc quang huy vào giờ phút này giao hội, mạch đao vung xuống, Cửu Ca vang lên, Sở Vãn Ninh đầu ngón tay khẽ động, hạ xuống một đạo kết giới bảo hộ kiên cố không phá vỡ nổi.

Trong phút chốc linh lưu ào ạt phun trào, đao hắn đặt ngay trên kết giới của y.

Cách một tầng cánh hoa hải đường mỏng manh lưu chuyển, bốn mắt nhìn nhau.

"Vẫn là bởi vì..." Bỗng nhiên Đạp Tiên Quân thu lại quang diễm trong tay, khoảnh khắc bùng lên trở lại đã không phải bích sắc của mộc thuộc tính mà là hỏa thuộc tính đỏ rực.

Đó là màu sắc linh lưu mà Mặc tông sư thường dùng.

Sở Vãn Ninh ngẩn ra.

Ánh lửa cùng kim quang vẫn tiếp tục giằng co, bắn lên lấp lánh giữa màn mưa to như trút nước. Một lúc lâu sau, gương mặt anh tuấn của Đạp Tiên Quân đột nhiên trở nên ôn nhu.

"Vẫn là bởi vì, sư tôn..." Dưới hàng mi dày, ánh mắt hắn vừa thâm tình lại vừa bi thương, "Người không đành lòng nhìn ta chết lần thứ hai?"

Tranh một tiếng, vậy mà đàn sai một nốt. Vầng sáng kết giới của Sở Vãn Ninh đột ngột yếu đi. Bất Quy chớp lấy khoảnh khắc này, mãnh lực hạ xuống, trong phút chốc kim quang chia năm xẻ bảy, tiêu tán thành vô vàn cánh hải đường bay lả tả.

Cường đại linh lực đánh văng y xuống mặt đất, mắt thấy chuẩn bị ngã vào vũng bùn lầy lội, một bàn tay vươn đến ôm lấy eo y. Sở Vãn Ninh tự biết đã rơi vào bẫy của hắn, không khỏi quát khẽ: "Mặc Vi Vũ ——!"

Mưa giăng khắp trời, Đạp Tiên Quân vì quỷ kế thành công mà phá lên cười ha hả, rốt cuộc cũng được như ước nguyện, khóe miệng nhếch lên đầy thỏa mãn cùng tàn nhẫn.

Ôn nhu không còn nữa, vừa mở miệng, đã là mặt mũi hung tợn: "Thật tốt. Cuối cùng ngươi cũng chịu phản ứng lại."

"..."

Đạp Tiên Quân một phen bóp chặt gương mặt y, cơ hồ là chóp mũi dán chóp mũi, môi chạm vào môi. Hắn lành lạnh nói: "Nếu ngươi vẫn không hé răng, bổn tọa sợ rằng ngươi bị câm rồi đi."