Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 294: [Tử Sinh Đỉnh] Quấn quít si mê đêm mưa gió



Edit: Yuu Yuu

Ở đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, Đạp Tiên Quân ôm Sở Vãn Ninh, một đường mưa sa bão táp, phút chốc trở về Vu Sơn Điện. Tiết Mông trên góc hiên đã đi mất, nghĩ tới cũng thật là, Mai Hàm Tuyết là một kẻ thông minh như vậy, cũng biết cái gì gọi là tạm thời rút lui.

Nhấc chân đạp cửa, bọn họ mang theo mưa gió ướt đẫm, đi vào đại điện ấm áp khô ráo bên trong.

Lúc trước vì chờ Sở Vãn Ninh mà giữ lại ngọn đèn đã tắt.

Đạp Tiên Quân không để ý, nếu bướm không lao đến, hắn cũng có thể miễn cưỡng làm con nhện đi săn, tám chân dày đặc, dụ con mồi vào trong sào huyệt của mình.

Hắn mạnh mẽ đẩy Sở Vãn Ninh lên giường, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống nam nhân sắc mặt xanh trắng, ánh mắt băng lãnh, không nói một lời kia.

Hắn cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói, khẽ nhếch khóe môi, sau lại phun ra một lời không mặn không nhạt, âm u tăm tối,

"Bất luận thế nào, chẳng lẽ bổn tọa cần phải trở thành người như hắn, ngươi mới nguyện ý ngẩng đầu nhìn bổn tọa thêm một lần?"

Hắn bẻ mặt Sở Vãn Ninh qua, ép buộc đôi đồng tử đen nhánh kia phải nhìn mình. Tay cảm nhận được, gương mặt này vừa ướt lại vừa lạnh.

"Sở Vãn Ninh, tốt nhất ngươi nên rõ ràng một việc." Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi, "Trên đời này đã không còn Mặc tông sư. Dù ngươi có từ bỏ hay không, hắn cũng không trở về được nữa."

Sở Vãn Ninh tựa như bị kim đâm trúng, vẻ mặt vẫn chết lặng mơ hồ có phát run. Phản ứng như thế không còn nghi ngờ gì nữa, khiến cho Đạp Tiên Quân càng ghen ghét, hắn bỗng dưng phát lửa trong lòng, dấn người lấp kín bờ môi lạnh lẽo của đối phương.

Từ hôn môi đến cởi áo đều là một đường quen thuộc, nam nhân trước mắt đúng là xương cốt cường ngạnh, nhưng hắn gặm nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết nên hạ miệng như thế nào, triệt để ăn vào trong bụng.

Chiêu thức phản kháng giống hệt kiếp trước, Đạp Tiên Quân gần như dễ dàng hóa giải thế công của y, sau đó cầm đan dược đã chuẩn bị từ lâu ở đầu giường, không nói lời nào đặt bên môi y.

"Tốt xấu gì cũng lâu ngày gặp lại, bổn tọa không muốn nhìn thấy dáng vẻ không tình không nguyện của ngươi. Nào, ăn đi."

Nhìn Sở Vãn Ninh nhíu mày giãy dụa, ánh mắt hắn rét lạnh, lực đạo trên tay lớn tới mức gần như tàn nhẫn hung bạo, khiến cho môi Sở Vãn Ninh đều chảy máu, mới miễn cưỡng nhét đan dược vào trong miệng, sau đó lập tức cúi người, ngậm mút hai cánh môi thật mỏng.

Đầu lưỡi thô ráp của hắn luồn vào trong, ngăn chặn viên thuốc tan xương mềm ruột kia, ướt át mà cường bạo đẩy vào trong yết hầu Sở Vãn Ninh.

"Ô..."

Mùi máu tanh nồng rỉ sắt tan ra giữa răng môi, đầu lưỡi mềm mại ướt át đẩy viên thuộc đến yết hầu, Sở Vãn Ninh không có khả năng thoát khỏi, rốt cuộc nuốt hết vào trong bụng.

Mặc Nhiên buông y ra, y lập tức cong người dậy ho khan kịch liệt, buồn nôn từng trận nôn khan.

"Yết hầu lại cạn như vậy?"

"..."

"Lúc ngươi vì hắn mà ngậm, vì sao không thấy người nôn ra?"

Sở Vãn Ninh bỗng dưng biến sắc, quay đầu mở to hai mắt, như thấy ma ban ngày, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt mang theo cười nhạo mỉa mai của Đạp Tiên Quân.

"Thế nào, ngươi cho rằng ngươi và hắn làm những chuyện kia, sẽ không có ai biết được sao." Đạp Tiên Quân nói, biểu tình vừa hả dạ vừa oán hận, "Kỳ thật các ngươi làm trò này. Bổn tọa đều rõ ràng hơn ai hết."

Hắn nói, bỏ đi áo bào bị mưa to xối ướt, lên giường. Thảm da thú mềm mại liền lún sâu, bờ vai rộng cân xứng của hắn hơi hạ thấp, chống cánh tay, nhìn xuống người nam nhân nằm dưới thân mình kia.

Tóc ướt nhẹp trên trán rũ xuống, nước mưa rơi trên mặt Sở Vãn Ninh, chiếu vào trong con ngươi Đạp Tiên Quân.

Ánh mắt Đạp Tiên Quân u ám, cúi người, vươn đầu lưỡi, liếm bọt nước trong suốt.

Hắn cảm thấy thân thể Sở Vãn Ninh bỗng dưng căng thẳng, bởi thế khẽ cười, "Ngươi làm sao còn mẫn cảm như vậy."

"..." Nếu nói, trước kia Sở Vãn Ninh còn có thể phẫn nộ, đuổi người cút đi, thì giờ phút này tâm y đã chết, chỉ cắn môi dưới, không lên tiếng cũng không mắng nhiếc.

Chỉ là đầu ngón tay cũng thế, xương cốt cả người cũng thế, vẫn nhịn không được mà hơi run. Y cực hận loại thân bất do kỷ này.

Thấy y khó chịu, Đạp Tiên Quân ngược lại bắt đầu bình tĩnh, nhìn người dưới thân bởi vì kinh ngạc ngơ ngác và dược tính mà mặt từ từ đỏ lên, thong thả từ tốn nói, "Lại nói tiếp, vì sao hắn lại không tiến vào phía sau ngươi hả?"

Tay du ngoạn xuống dưới, ghé vào tai thì thầm,

"Nói cho ta biết, nơi đó của ngươi, vẫn cứ chặt hệt như trước ư?"

Rõ ràng là một gương mặt vô cùng anh tuấn, lại nói những lời bỉ ối xấu xa như vậy. Tiếng nói của hắn càng ngày càng mê hoặc, đầu ngón tay vuốt ve ngày càng tùy ý, dược tính khi hắn âu yếm phát tác càng rõ nét, Đạp Tiên Quân nhìn dung nhan ngày đêm mong nhớ, hầu kết nhấp nhô, tiếng nói trầm thấp nóng bỏng.

"Nếu ngươi không trả lời, vậy ta tự đi vào thử một cái... Để ta xem một chút, bên trong ngươi có nhớ mong ta hay không..."

Thứ thuốc kia quả là thuốc tốt, có hiệu lực cực nhanh, lúc này, lưng Sở Vãn Ninh đã mỏi như, toàn thân không có một chút sức lực, chỉ có thể mặc cho Đạp Tiên Quân nâng người tiến đến, nắm hai chân của mình đặt ở đầu vai.

Y bỗng dưng khép mắt, lông mi rung động.

Hắn không giống Mặc Nhiên trước kia, cho tới bây giờ Đạp Tiên Quân vẫn lười làm mấy chuyện thăm dò vớ vẩn, cực ít ôn tồn. Sở Vãn Ninh nghe được tiếng hắn cởi áo báo, ngay sau đó thứ nóng rực để ngay đó, giữ sức chờ phát dục, cấp bách xâm lược.

Lúc này, bên ngoài chợt có người gõ cửa, "Bệ hạ, thánh thủ tiền bối cầu kiến____"

"Cút ra ngoài!"

Cùng vang lên với tiếng quát chính là âm thanh của ngọn đèn vỡ nát, người hầu không biết nặng nhẹ vừa tiến vào cửa, hắn liền nhặt chén trà bên cạnh phóng tới vỡ toang.

Cửa điện lập tức đóng lại, không còn người nào dám đi vào quấy nhiễu nữa.

Ngón tay thô ráp của Đạp Tiên Quân vuốt ve môi Sở Vãn Ninh, "Ngươi xem, ở đây còn lại ngươi với ta. Cũng chỉ có thể còn ngươi và ta."

Bên ngoài mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh trong phòng từ từ lắng xuống.

Dưới màn rèm trùng điệp buông thả lộ ra áo ngủ bằng gấm mất trật tự chảy xuống, bị ánh chớp đáng sợ ngoài cửa sổ chiếu lên phân rõ sáng tối. Trận mưa dữ này vẫn không dừng, ngược lại càng về sau càng lớn.

Trong đêm tối Sở Vãn Ninh mở mắt, nam nhân bên cạnh đã ngủ. Có lẽ nhiều năm như vậy làm bạn đã thành thói quen, cũng có lẽ vì Đạp Tiên Quân cho rằng y ăn nhuyễn cân tán cũng rất an toàn, nói tóm lại, nam nhân này ngủ rất an ổn, không hề có chút phòng bị. Thân thể khỏe đẹp cân xứng đè lên người y, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

Sở Vãn Ninh nghiêng đầu, nhìn mặt nam nhân.

Lúc Thời Không Sinh Tử Môn vừa mở, y cũng từng va chạm Đạp Tiên Quân, vẫn nhớ rõ cảm xúc lạnh như băng và tĩnh mịch trong ngực.

Thế nhưng lúc này người kề sát y có tim đập.

Viên linh hạch bị đào lên kia, một lần nữa tụ trong cơ thể Đạp Tiên Quân thành thứ đồ vật giống trái tim.

______ Không nên suy nghĩ nhiều, Mặc Nhiên đã chết, dù ở trần thế nào đi nữa, đều đã chết.

Sở Vãn Ninh ở trong tiếng tim đập thong thả mà mạnh mẽ, tự nói với mình như vậy.

Mặc Nhiên đã chết. Đây chỉ là một bộ thể xác không hồn không phách.

Ngươi nên biết mình phải làm gì.

Vững tâm như sắt, trong bàn tay tụ lại ánh sáng, thế nhưng tia sáng kia lúc tỏ lúc mờ, cuối cùng thì dập tắt.

Sở Vãn Ninh ngưng mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc này.

Tia sáng rất ảm đạm, lúc Đạp Tiên Quân khép mắt rũ lông mi, thì càng thêm khó nhận ra kiếp trước hay kiếp này.

Sở Vãn Ninh đột nhiên cảm giác được, kỳ thực lúc này cực kỳ giống đêm mưa kia bọn họ lần đầu tiên ngủ cùng nhau ở Vô Thường trấn. Một đêm đó, thật ra y cũng từng tỉnh lại, y cũng từng dựa sát người qua, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ngủ say của Mặc Nhiên.

Không... Không không không.

Mặc Nhiên đã chết... Dù cho tim có đập, cũng là một bộ thi thể, dù cho có thể nói, cũng đã không còn hồn.

Đã chết.

Nhưng vì cái gì hắn còn có thể nhớ kỹ chuyện sau này ở kiếp khác như vậy, vì sao tình cảm trong mắt hắn chân thành phong phú như vậy, vì sao...

Dáng vẻ Sở Vãn Ninh sợ run, không thể nghĩ tiếp được nữa.

Cắn răng, ánh sáng trong tay thay nhau nổi lên, gọi ra Hoài Sa, ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm sắc bén. Xoay người chỉ trong tích tắc, y đóng mắt lại không quan tâm dùng hết khí lực quyết liệt đâm tới ngực Đạp Tiên Quân!!

"Soạt" một tiếng, chuôi kiếm hướng thẳng!

Sở Vãn Ninh bỗng mở mắt, người bên cạnh đã biến mất vô tung. Hoài Sa hóa thành lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng giường, thần võ chém sắt như chém bùn cuối cùng cũng không đâm trúng đế quân có xác không hồn kia.

Mưa chảy rất xiết, một cánh cửa phía động lâu năm không sửa, trong ban đêm mưa gió bị văng mạnh ra, mưa to gió lớn rót vào, từng đợt lạnh run.

Tia chớp trắng bệch xé trời tiến vào trong phòng, ánh sáng lạnh lẽo như tuyết chiếu ra gương mặt khiếp sợ của người bên giường.

"Bổn tọa còn khờ dại cho rằng, có lẽ ngươi sẽ không động thủ nữa."

"..." Sở Vãn Ninh chậm rãi quay đầu lại.

Đạp Tiên Quân dựa vào bên giường, trên ngực trần đỏ nhạt có một vết xước nhợt nhạt, đó là vết trầy da vừa rồi lánh được, hắn không thèm để ý thứ này chỉ nào, chỉ lãnh đạm nhìn Sở Vãn Ninh, "Nghĩ không được ngươi vẫn muốn giết ta."

Hắn lướt người qua, tốc độ nhanh kinh người, trong chớp mắt đã bắt được cổ tay Sở Vãn Ninh, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn tan, hắn đã trực tiếp bẻ trật khớp cánh tay của Sở Vãn Ninh.

"Rất bất ngờ phải không, ta hình như còn lợi hại hơn so với bất cứ lúc nào trước đây?" Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt đau đến tái nhợt, nhưng vẫn không nói lời nào như trước của Sở Vãn Ninh, nhàn nhạt lên tiếng, "Những chiêu thức triệt phá này, ngươi đều chưa từng thấy qua."

Hắn dừng lại một chút, tựa như có chút chế giễu, "Kỳ thực cũng không có gì ngoài ý muốn. Nếu để cho một mình ngươi ở chỗ này. Người nào ngươi cũng không quen, lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác. Mỗi ngày chuyện thú vị nhất cũng chỉ có thể là luyện công. Như vậy qua bảy tám năm, ngươi cũng sẽ rất tiến bộ."

Ánh sáng rực rỡ của Hoài Sa mất đi, tan thành một cái bóng nhỏ vụn, một lần nữa nhập vào người Sở Vãn Ninh.

Đạp Tiên Quân nhìn y mỉm cười, "Sư tôn, trước đây, chiêu thức của ta đều là do ngươi dạy. Nhưng bây giờ không phải như thế nữa."

"..."

"Hắn sống lại bao lâu, ta cũng ở thế giới này dày vò chừng ấy thời gian, hôm nay nay ta còn thu được linh hạch của hắn." Hắn nói, ngón cái sinh ra vết chai thô ráp xoa nhẹ mi tâm Sở Vãn Ninh, "Bằng khả năng của sư tôn lại muốn giết ta, không thể nào."

Một lát sau, hắn như nhớ ra cái gì đó, vì vậy nói, "Có lẽ sư tôn vẫn chưa biết, mấy năm nay, ta đã làm những gì ở hồng trần rách nát không chịu nổi này đâu?"

Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết, trước sau cũng không tự xưng bổn tọa nữa.

"Ta tiện thể dẫn ngươi đi nhìn."

Nơi hắn muốn dẫn Sở Vãn Ninh đi cũng không xa, ngay phía sau núi Tử Sinh Đỉnh, nơi kết giới yếu ớt mỏng nhanh nhất của Hạ tu giới.

Trước kia vừa đánh nhau, áo của hắn đều đã ướt đẫm, quần áo Sở Vãn Ninh thì càng bị hắn xé đến không thể mặc nữa. Có điều Đạp Tiên Quân cũng không lo lắng việc này, hai ngón tay nhón lên, dùng linh diệp truyền lệnh, sau một lát Lưu công liền cầm một xấp quần áo giặt giũ hong khô sạch sẽ tiến vào trong điện.

Sở Vãn Ninh ở sau rèm màn xuyên qua khe hở nhìn thấy lão bộc nhiều năm không gặp, trong lòng cũng không biết có tư vị gì.

"Bệ hạ, xiêm y đã mang tới."

"Những thứ y phục cũ này, cũng chỉ có ông biết để ở chỗ nào, thu xếp rất nhanh chóng." Đạp Tiên Quân nhàn nhạt, "Đặt đó. Ông lui ra."

Biết lúc này Sở Vãn Ninh đang ở ngày trong rèm, vậy nên tay của lão bộc có chút run, lão mặc dù rất muốn nhìn chủ cũ một lần, nhưng bởi vì không hợp lễ tiết, vì thế vẫn cúi thấp đầu như trước, dập đầu trên mặt đất, tập tễnh đi ra khỏi điện.

Y phục rất vừa người, chúng nó không có khả năng không vừa người, bởi vì đó chính là vật cũ kiếp trước của Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên gác chân thon dài ngồi ở bên cạnh, không lên tiếng nhìn Sở Vãn Ninh thay y phục ở sau trướng, ánh mắt của hắn có chút mơ hồ, không có ai biết hắn suy nghĩ cái gì, tựa như cũng không ai biết được vì sao Sở tông sư đã chết nhiều năm như vậy, Đạp Tiên Đế Quân cực hận y vẫn không chịu đốt chỗ y phục đó.

Rõ ràng là thứ ai cũng không cần.

Mưa vẫn còn rất lớn, mây đen trên trời đêm cuồn cuộn, hiện tượng kỳ quái cùng lúc bộc phát, nhưng Đạp Tiên Quân lười biếng tạo ra kết giới chắn mưa, để mình và Sở Vãn Ninh được bao phủ bên trong. Một đường đi qua đình đài lầu các, những chỗ xem đều mù mịt u ám dưới trời mưa xối xả, cảnh trí và dung mạo con người đều mơ hồ như vậy.

"Bệ hạ, tông sư."

"Tham kiến bệ hạ, tông sư."

Đi qua Tam Sinh điện, ở trên cầu Nại Hà cũng đã có thể thấy ánh sáng đỏ bất thường nổi lên sau ngọn núi. Đạp Tiên Quân đi phía trước, lúc này quay đầu lại cười như không cười liếc mắt nhìn Sở Vãn Ninh, "Tử Sinh Đỉnh lập phái ở nơi âm dương rót vào, kết giới yếu ớt nhất, trước đây ngươi thường xuyên đến tu bổ, chẳng qua, ngươi có cảm thấy ngoại trừ quỷ khí ra còn khí tức khác không?"

Sở Vãn Ninh không đáp, nhưng ngón tay dưới ống tay áo cuộn lại.

Y ít nhiều đã biết mình sẽ thấy cái gì – Sư Minh Tinh xé rách Thời Không Sinh Tử Môn, nắm Trân Lung Kỳ Cục trong tay, hai trần thế tung hoành ngang dọc, chuyện cần làm sau cùng tất nhiên sẽ không thể nào đơn giản.

"..."

"Nếu ngươi đến một nơi nào đó trong hồng trần này, như vậy đã đi qua không ít thôn xóm thành trấn." Bước chân của Đạp Tiên Quân chậm lại, cùng y sóng vai bước đi, giọng nói bình thản như nói việc trong nhà, "Có phải là thấy làng cũng thế, trấn cũng thế, đều yên tĩnh đến đáng sợ không?"

Hai người cùng nhau đi qua con đường chật hẹp phía sau núi, lướt qua những cành hoa tươi tốt rũ xuống.

Phía trước lại có một lối rẽ, chính là vách núi sau núi.

Đạp Tiên Quân bỗng nhiên dừng bước, đứng ở khúc rẽ, phía sau vách đá dường như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, phản chiếu núi đá đỏ đậm. Hắn nghiêng nửa gương mặt, sắc đỏ biến hóa kỳ lạ lan tràn đến đáy mắt hắn, hắn kéo khóe môi, cho Sở Vãn Ninh một nụ cười tanh ngọt xán lạn.

"Thành tựu nhiều năm của bổn tọa mở ra ở đây. Sư tôn, xin mời."