Huyền Giới Chi Môn

Chương 438: Tử địch giết đến



Dịch giả: nila32

Hắc Ma Môn, Đại Viêm quốc.

Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời rực rỡ trên cao thế nhưng mười ba đỉnh núi của Hắc Ma Môn lại bị khói đen nồng đậm bao phủ, tạo nên biển mây cực lớn giữa không trung.

Từ xa nhìn lại, mười ba ngọn Hắc Ma phong cùng mây đen trên đỉnh núi trông giống mười ba cây nấm khổng lồ.

Mây đen tạo nên bóng râm diện rộng. Từ dưới nhìn lên, đỉnh núi mơ hồ nhiễm phải một tầng hắc ám, vô cùng hung ác.

Bên dưới mười ba tòa sơn phong, đệ tử Hắc Ma Môn tấp nập hối hả. Bọn họ đã quen với cảnh tượng như vậy từ sớm, tự nhiên không thèm để ý, hối hả lo chuyện của mình.

So với năm đó, số lượng đệ tử Hắc Ma Môn có vẻ nhiều hơn không ít. Xem ra những năm gần đây phát triển khá tốt.

Tại một nơi kín đáo trên đỉnh núi thứ mười ba, có một lầu các nhiều tầng.

Chỉ là kiến trúc này có vẻ bỏ hoang đã lâu, bên trên cửa sổ bám đầy mạng nhện. Thềm đá dẫn xuống chân núi đã bị cỏ dại cao nửa thân người che lấp, hiển nhiên đã lâu không có ai đặt chân đến nơi này.

Giờ phút này, trên đỉnh lầu các có một bóng người áo xanh khoanh chân mà ngồi, đúng là Thạch Mục.

Nơi đây đúng là chỗ ở năm đó của Cúc sư thúc. Sau khi lão chết, chẳng biết vì sao Hắc Ma Môn lại không giao địa phương này cho trưởng lão khác sử dụng, dẫn đến tình trạng hoang phế hiện tại.

Hơn mười ngày trước, Thạch Mục lẳng lặng đến đây, không làm kinh động bất luận nhân thủ nào của Hắc Ma Môn, nhìn thấy cổ lâu hoang tàn vắng vẻ này của Cúc sư thúc bèn lưu lại mấy ngày.

Chỉ thấy họ Thạch giơ hai tay lên trời. Ánh nắng trên cao tụ lại sau đó dung nhập vào cơ thể của hắn.

Trong mộng cảnh, Thạch Mục hóa thành một đầu Bạch Viên nằm sấp với tư thế cổ quái trên đỉnh núi hiểm trở lượn lờ mây trắng, thoạt nhìn tựa cảnh thần tiên.

Giữa không trung, mây trắng bồng bềnh, mặt trời chói chang xua mây mà ra. Đạo đạo kim quang từ nghiêng rơi, dung nhập vào trong cơ thể Bạch Viên khiến bộ lông trên cơ thể nó như được phủ lên một tầng kim sắc, phát sáng lấp lánh.

Thời gian trôi qua, kim quang trên người Bạch Viên càng ngày càng chói mắt.

Đúng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Bầu trời vốn đang tĩnh lặng bỗng dưng phong vân biến sắc. Mảng lớn mây trắng đột nhiên phiên cổn kịch liệt, che lấp mặt trời khiến cho tinh không thình lình tối sầm lại.

Quỷ dị chính là mặt ngoài mây trắng còn có kim quang ẩn ẩn bắn ra.

Trong lúc Bạch Viên còn đang kinh ngạc, biển mây đột nhiên chấn động. Một đôi đồng tử kim sắc cực lớn theo đó hiện ra, nhìn chằm chặp vào Bạch Viên phía dưới với ánh mắt vô cùng oán độc.

Thạch Mục trong cơ thể Bạch Viên chợt cảm thấy tâm thần đại chấn.

Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy bản thân đang bị một đầu cự thú Hồng Hoang nhìn chằm chặp. Toàn thân rét run giống như bị dây thừng vô hình trói chặt, không cách nào nhúc nhích mảy may.

Cảm giác vô lực như vậy khiến nội tâm hắn dấy lên sợ hãi vô tận.

Nhưng vào lúc này, Bạch Viên bỗng nhiên đình chỉ Hấp Nhật Thức. Thân hình khổng lồ nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía đồng tử vàng kim giữa không trung, vẻ mặt nổi giận bừng bừng tựa như ngang nhiên không sợ kim đồng cực lớn đột nhiên xuất hiện.

Cặp mắt màu vàng đại phòng kim quang, từ đó bắn ra hai luồng hào quang gần như thực chất.

Rống!

Bạch Viên hai tay đấm ngực, há miệng gào lên một tiếng rung trời chuyển đất, khiến cho hư không cũng chịu rung chấn dữ dội.

“Vừa mới xảy ra chuyện gì?”

Thân thể của hắn có chút run rẩy, há miệng hít sâu mấy hơi mới khiến nhịp tim trở lại bình thường.

Nhưng không chờ hắn phản ứng gì thêm, một tiếng thét chói tai từ xa truyền đến, tựa như kình lôi nổ mạnh bên tai, mang theo vô tận oán độc cuồng nộ.

Thạch Mục chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, đặc biệt đầu óc truyền đến từng hồi đâu đớn như bị kim châm. Điều này khiến hắn giật mình, nhìn lại phương hướng âm thanh truyền đến.

Tiếng thét tựa như thủy triều liên miên bất tận, lập tức bao phủ mười ba ngọn núi của Hắc Ma Môn.

Âm thanh lọt vào tai, đệ tử Hắc Ma Môn như gặp phải trọng kích. Những người có cảnh giới bên dưới Tiên Thiên trực tiếp ngũ quan xuất huyết, ngã lăn ra đất không rõ sống chết.

Trưởng lão tông môn có đẳng cấp Tiên Thiên hoặc Tinh giai cũng đều há mồm thổ huyết, thần sắc uể oải té trên mặt đất, thần sắc tràn đầy kinh nghi bất định, hoảng sợ vạn phần.

Một đạo hắc quang bắn ra từ đại điện bên trên ngọn núi số một. Một nam tử trung niên áo đen theo đó hiện ra, chính là đại trưởng lão Kim Tư của Hắc Ma Môn.

Giờ phút này Kim Tư hai mắt sáng ngời, trên người hắc quang cuồn cuộn.

“Đây là…”

Mang vẻ mặt kinh nghi bất định, lão đưa mắt nhìn về phía tiếng thét truyền đến.

Trên lầu các ở ngọn núi số mười ba, Thạch Mục đưa mắt ra xa. Đột nhiên, một đạo kim quang từ phía chân trời hiện ra, hơn nữa còn đang bay đến đây với tốc độ vô cùng khủng khiếp.

Người chưa đến nơi, không trung trước mặt Thạch Mục bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh một đôi đồng tử kim sắc cực lớn.

Kim đồng khẽ chuyển, nhìn về phía Thạch Mục bên dưới. Ánh mắt oán độc, sát ý nồng đậm tưởng như dốc hết nước trong năm hồ bốn biển cũng khó có thể rửa trôi, giống y như đúc đồng tử kim sắc trong mộng cảnh.

Thạch Mục đại biến sắc mặt nhưng sau một khắc cơ thể thình cứng lại như trong mông cảnh, không cách nào nhúc nhích mảy may, nội tâm không khỏi khẩn trương.

Vào thời khắc này, tinh huyết trong cơ thể bỗng nhiên sôi trào. Cảm giác nóng rực nổi khắp toàn thân tựa như kỳ kinh bát mạch dấy lên hỏa diễm hừng hực phá hủy gần như hào toàn lực lượng vô hình.

“A!”

Thạch Mục thét dài một tiếng. Tiếng huýt gió ẩn chứa lực lượng bàng bạc như biển sâu, trong khoảnh khắc truyền mười ba ngọn núi của Hắc Ma Môn, giúp mọi người tỉnh dậy từ hoảng hốt.

Tiếng thét qua đi, cơ thể Thạch Mục truyền ra từng hồi “Răng rắc” thanh thúy. Từng khối cơ bắp cuồn cuộn nhanh chóng phồng lên. Bên ngoài cơ thể nhanh chóng mọc lên từng hàng lông trắng như cương châm.

Trong chớp mắt, Thạch Mục biến thành một đầu cự viên màu trắng lớn chừng hai ba mươi trượng.

Đồng tử màu vàng bắn ra hai đạo kim quang sáng ngời. Có điều khác ới những lần biến thân trong quá khứ, Thạch Mục lúc này không hề đánh mất thần trí mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Thế nhưng hắn không có cách nào điều khiển cự viên, chỉ có thể đứng bên quan sát.

Nhưng khiếp sợ trong lòng lại giống như dời sông lấp biển, không cách nào dằn xuống.

Cự viên đưa chân giẫm mạnh, lầu các lập tức sụp đổ. Thân hình đồ sộ của Bạch Viên hóa thành bóng trắng khổng lồ phóng thẳng lên trời.

Cự viên vừa mới bay lên, Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt kim quang lóe lên. Sau một khắc, thân hình khổng lồ của bạch viên rung mạnh, bị một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ đánh văng về sau mấy trăm trượng, đâm vào một ngọn núi mới ngừng lại được.

Ầm ầm!

Ngọn núi cao hơn trăm trượng bị chấn gãy ngang. Vô số đất đá đua nhau rơi xuống. Cũng may ngọn núi không phải một trong mười ba ngọn chính phong của Hắc Ma Môn, dưới núi không có bao nhiêu đệ tử.

Bất quá một màn này bị đại trưởng lão Kim Tư cùng một vài Thiên trưởng lão của Hắc Ma Môn nhìn thấy, ánh mắt chấn động vô cùng.

Hiển nhiên bọn họ không rõ, ngọn núi số mười chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một quái vật như vậy.



Vùng ngực cự viên màu trắng bị kéo lê vết thương thật dài và sâu, máu tươi tuôn ra ồ ạt, trong nháy mắt nhuộm đỏ bộ lông màu trắng trước ngực.

Bạch Viên giận dữ há miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Xung quanh miệng vết thương lập tức sáng lên một tầng bạch quang. Máu tươi nhanh chóng ngừng chảy, miệng vết thương cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sau vài nhịp thở, vết thương đáng sợ đã biến thành vệt đỏ lờ mờ.

Thạch Mục trong cơ thể Bạch Viên nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía trước, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Chỉ thấy giữa không trung phía trước, một nam tử trung niên áo bào vàng hiên ngang đứng thẳng, tóc vàng râu vàng, lông mi kim sắc, thần tình lạnh lùng như sắt.

So với cự viên màu trắng, người này cực kỳ nhỏ bé nhưng thân thể tản ra khí tức cao ngạo vượt lên cự viên.

Hai tay của gã rõ ràng là hai long trảo ánh kim thô to, bề mặt kim lân rậm rạp, lóe sáng như kim loại.

Vết thương trên người Bạch Viên rõ ràng là do long trảo kia tạo thành.

Thạch Mục bắt đầu nghĩ đến vô số ý niệm.

Trên người nam tử áo bào vàng, hắn mơ hồ nhìn thấy thân ảnh giao long kim sắc khổng lồ, lại thêm hai lần nhìn thấy kim đồng cực lớn.

“Đây là Cửu Thủ Kim Giao! Không đúng, hẳn không phải là bản thể đích thân tìm đến…” Nội tâm Thạch Mục chấn động mãnh liệt, lập tức suy đoán thân phận của đối phương.

Tuy rằng nam tử áo vàng tản ra khí tức vô cùng cường đại nhưng vẫn ở cấp độ Thiên Vị. Nếu đúng như lời Thương Viên Vương kể lại, bản thể tuyệt đối không thể chỉ có cảnh giới như vậy.

Trong lúc Thạch Mục suy tính, đồng tử màu vàng của Bạch Viên co rụt lại, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ. Cánh tay tráng kiện vỗ xuống nửa ngọn núi còn lại sau lưng. Thân hình mượn lực bay lên, nhào tới nam tử áo bào vàng.

Thân hình cực lớn như ngọn tuyết sơn, phóng ra vô số bóng mờ, bao phủ nam tử áo vàng vào giữa.

“Bổn tọa đoán trước ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy!” Nam tử áo vàng ngưng tụ kim quang trong mắt, hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy thân hình như núi nhào đến nhưng không có vẻ gì biến sắc.

Gã duỗi tay phải ra. Lượng lớn kim quang theo đó bắn ra, như sóng nước cuồn cuộn tạo nên vòi rồng ánh kim trong nháy mắt, quấn lấy thân thể cự viên khiến nó không cách nào rơi xuống.

Bạch Viên giận dữ, thân thể sáng lên mảng lớn tia sáng gai bạc trắng. Tay chân vung vẩy, vô số chưởng bàng bạc tựa như cuồng phong bạo vũ rơi xuống, tấn công vòng xoáy kim sắc.

Lốc xoáy run rẩy không thôi nhưng không tán loạn thậm chí còn lớn dần lên như muốn vây khốn cự viên vào giữa.

Nam tử áo vàng lộ vẻ tươi cười. Tay trái chộp vào hư không. Quang mang kim sắc tụ lại, tạo thành một thanh chiến thương cùng màu.

“Giết!” Nam tử áo vàng hét lớn một tiếng, cánh tay vung lên.

Chiến thương hóa thành một đao kim tuyến, lóe lên rồi biến mất đâm về phía ngực Bạch Viên. Những nơi mà nó đi qua, hư không nổi lên đạo đạo hắc tuyến.

Trong mắt cự viên lóe lên kim quang. Nó gầm nhẹ một tiếng, tay trái “Phần phật” một thoáng, dấy lên hỏa diễm bạch sắc hừng hực.

Hỏa diễm cuồn cuộn, ngưng tụ thành bàn tay màu trắng khổng lồ, khí thế như cầu vồng vỗ mạnh bên trên lốc xoáy kim sắc.

Ầm!

Lốc xoáy bị hỏa diễm thiêu đốt, trở nên yếu ớt đến khó tin, bị cắt thành hai đoạn, tiêu tán.

Bạch Viên vung tay chộp lấy trường thương ánh kim trước mặt. Tay còn lại nắm lấy chỗ khác. Hai tay dùng lực, bóp nát trường thương, phát ra âm thanh răng rắc.