Huyền Giới Chi Môn

Chương 439: Viên Giao quyết đấu



Dịch giả: nila32

Nam tử kim bào thấy vậy, sắc mặt hơi đổi.

Không đợi gã phản ứng gì khác, ngọn lửa trên tay trái cự viên màu trắng đã đột ngột bùng lên, ngưng thành vài con hỏa mãng màu trắng đánh tới.

Nam tử kim bào tựa như có chút kiêng kị đối với hỏa mãng màu trắng này. Kim bào phồng lên, thân hình bay ngược về sau. Cùng lúc đó, từng sợi kim quang tụ lại bàn tay của gã, lần nữa tạo nên một thanh trường thương màu vàng.

Chỉ thấy cổ tay của gã run lên, kim thương lập tức mơ hồ. Vô số thương ảnh hiện ra giống như hoa vàng nở rộ, dễ dàng ngăn cản khí thế hung mãnh của hỏa mãng màu trắng, khiến chúng không cách nào lại gần thêm nữa.

Vô luận Bạch Viên hay là nam tử kim bào đều có tốc độ nhanh đến đáng sợ. Hơn nữa mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa uy năng lớn lao khiến Thạch Mục đang ở trong thân thể Bạch Viên càng xem càng sợ, khổ nỗi không cách nào nhúc nhích mảy may.

Thế nhưng điều này cũng xem như may mắn, dựa vào thực lực của hắn, nếu thật sự phải chống lại nam tử kim bào kia, e rằng căn bản không thể chịu nổi.

Dù tay trái của hắn có khôi phục hoàn toàn cũng chỉ có thể đánh ra một kích so với cường giả Thiên Vị mà thôi. Thế nhưng thực lực của nam tử kim bào trước mặt đã không chỉ dừng ở mức Thiên Vị sơ kỳ.

Ngay vào lúc này, hai mắt cự viên màu trắng đại phóng kim quang, miệng lớn hét to một tiếng.

Ầm!

Một ngọn lửa trắng toát từ miệng nó bắn ra.

Hỏa diễm rực rỡ sáng ngời, không chút chói mắt, thậm chí không tỏa ra bao nhiêu sức nóng.

Tốc độ của bạch diễm cực nhanh, tựa như sao băng vạch phá chân trời, lưu lại tàn ảnh thật dài trên không trung, mạnh mẽ đối chọi với thương ảnh dày đặc quanh người nam tử kim bào.

Xoẹt!

Sau khi thương ảnh màu vàng bị liệt diễm cắn nuốt, hỏa diễm bạch sắc không chút chậm trê đánh về phía nam tử kim bào, buộc gã bắt chéo hai tay trước ngược, dấy lên hai luồng kim quang, tạo nên một quang võng cùng màu.

Ầm!

Liệt diễm chạm vào quang võng liền khiến trung tâm tấm lưới lõm vào một đoạn, mặc dù chưa đến mức bị đánh thủng nhưng ngọn lửa nổ tung mang theo diễm lưu màu trắng bắn ra bốn phương tám hướng.

Nam tử kim bào trúng phải trọng kích như vậy, thân hình bay ngược về sau, há mồm phun ra một ngụm máu tươi màu vàng.

Tuy rằng đã có quang võng ngăn chặn phân nửa diễm lưu màu trắng nhưng không ít trong số đó vẫn rơi lên người nam tử kim bào khiến trường bào của gã vỡ thành mảnh nhỏ.

Cự viên màu trắng thấy vậy lập tức gầm lên hưng phấn. Thân hình lao đến như điện, tay trái cuồn cuộn bạch diễm thành hình một thanh cự kiếm, hung hăng bổ xuống không trung trước mặt đối phương.

Hai mắt nam tử kim bào bừng sáng, thân hình đột nhiên bộc phát kim quang ngút trời. Cả người được kim quang bao phủ trong nháy mắt, hóa thành mặt trời óng ánh khổng lồ.

Một tiếng rồng ngâm từ đó truyền ra, vang vọng đất trời!

Giữa kim quang chói mắt, thân hình nam tử kim bào bỗng nhiên dài ra, hóa thành một đầu giao long dài chừng hai ba mươi trượng, ngang ngửa cự viên màu trắng.

Toàn thân giao long phủ đầy lân phiến màu vàng, óng ánh rực rỡ. Long trảo dài ra những móng vuốt sắc bén dài chừng vài xích, nhìn như lợi kiếm có thể đả kim cắt ngọc, tản ra hào quang lạnh lẽo khiến cho người nhìn không rét mà run.

Đỉnh đầu giao long mọc lên độc giác màu vàng, tản mát hàn mang dày đặc. Lỗ mũi không ngừng phun ra khí diễm màu vàng.

Trong nháy mắt sau khi hoàn thành biến thân, giao long màu vàng há miệng gào thét, thân hình khẽ quẫy. Một đôi kim trảo bén nhọn nghênh đón cự kiếm bạch diễm trong tay cự viên.

Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên!

Kim trảo cùng cự kiếm va vào nhau lập tức nổ tung, hóa thành vầng sáng hai màu vàng trắng bao phủ phạm vi hơn mười trượng chung quanh.

Hai thân hình to lớn gần đó cũng lần lượt tách ra. Hiên nhiên một kích vừa rồi hai bên ngang nhau.

Ngay sau đó, hai tiếng gào rền vang từ hai quái vật khổng lồ truyền ra. Cả hai lần nữa va chạm dữ dội giữa không trung.

Ầm!

Từng vòng bạch diễm cùng kim quang cuốn ra bốn phương tám hướng. Không trung lập tức tràn ngập sấm sét, tia chớp cùng tiếng rít kỳ dị do không gian bị xé rách.

Dưới ngọn núi số hai của Hắc Ma Môn, một nhóm trưởng lão tông môn tụ tập ở đây, mang vẻ mặt kinh hãi quan sát hai quái vật khổng lồ đang đánh nhau kịch liệt trên bầu trời. Thân thể bọn họ phát run. Một người trong đó chính là chưởng giáo Hắc Ma Môn.

Vô luận Bạch Viên hay Kim Giao đều tỏa ra khí tức khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Dù chỉ nhìn từ phía xa cũng khiến lòng người run sợ.

Chiến đấu cấp bực này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Nếu tới gần hơn nữa chỉ sợ lập tức thân vẫn đạo tiêu!

Vào thời khắc này, tiếng xé gió truyền đến!

Một đạo hắc quang từ ngọn núi số một bay tới, đáp xuống trước mặt bọn họ, đúng là đại trưởng lão Kim Tư.

“Đại… Đại trưởng lão!” Đám người nhìn thấy trung niên nhân áo đen vội vàng tham kiến.

Tông môn phát sinh biến cố như vậy, bọn họ sớm đã đại loạn. Đại trưởng lão xuất hiện đã khiến tất cả an tâm ơn chút.

“Tình huống đặc thù, không cần đa lễ.” Kim Tư vội vàng phất tay nói ra.

“Đại trưởng lão, đôi viên giao kia cứ đánh nhau giữa không trung như vậy, ta sợ sơn môn…” Một vị trưởng lão nhìn lên không trung sau đó chần chờ đề nghị.

“Tạ trưởng lão, Phong trưởng lão, hai người các ngươi mang theo những người còn có thể hành động, lập tức mang những đệ tử đang hôn mê đến địa phương an toàn.” Kim Tư phân phó.

“Vâng!”

Hai nam tử trung niên, một áo xanh một áo tím nghe vậy lập tức đáp ứng, quay người bay về phía xa.

“Lâm trưởng lão, Vương trưởng lão, các ngươi lập tức khai mở cấm chế các nơi, bảo hộ địa phương trọng yếu, tránh bị chiến đấu trên cao ảnh hưởng.” Kim Tư tiếp tục dặn dò.

Hai trưởng lão khác cũng lên tiếng đáp ứng sau đó bay đi.

Đại trưởng lão liên tiếp đưa ra mệnh lệnh, chư vị trưởng lão Hắc Ma Môn nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ.

Những năm này, Hắc Ma Môn tích lũy thực lực không tệ. Không mất bao lâu, đệ tử hôn mê đã được mang đi nơi khác.

Những nơi quan trọng trên mười ba ngọn núi, ví dụ như Tàng Kinh Các đều sáng lên hào quang cấm chế các màu.

Đại trưởng lão đứng trên một ngọn núi, nhìn về phái hai thân ảnh to lớn trên bầu trời, ánh mắt lập lòe bất định.

“Đại trưởng lão, hai đầu cự thú kia có lai lịch gì? Tai sao đột nhiên xuất hiện ở bổn môn?” Chưởng giáo Hắc Ma Môn đến bên cạnh lão rồi hỏi.

“Việc này ta cũng không biết. Hai đầu cự thú kia chỉ sợ đã có thực lực Thiên Vị. Dù là ta cũng không thể tiếp nổi một kích của chúng.” Kim Tư lắc đầu.

“Thiên Vị!” Chưởng môn Hắc Ma Môn cùng các trưởng lão gần đó giật mình.

Đại năng Địa giai đã khiến bọn họ phải nhìn lên rồi. Huống hồ cường giả Thiên Vị căn bản chưa từng xuất hiện ở bán đảo ba nước bảy tông này.

Kim Tư ngưng thần quan sát hai quái vật khổng lồ ở phía xa, không biết suy nghĩ điều gì.



Giữa không trung, cự viên màu trắng cùng giao long màu vàng giao chiến ngày càng kịch liệt. Thạch Mục trong cơ thể Bạch Viên càng thêm kinh hồn bạt vía.

Sau khi biến thân, thực lực của kim giao thình lình bạo tăng. Long trảo của nó vô cùng sắc bén, có thể so với Pháp bảo. Giao vĩ âm vang hữu lực, đủ sức đánh sập một ngọn núi to. Đặc biệt là độc giác màu vàng trên đỉnh đầu có thể bắn ra từng đạo kim quang với lực xuyên thấu mạnh mẽ, quả thật hiếm thấy.

Cự viên màu trắng tuy rằng mạnh mẽ nhưng thủ đoạn công kích lại kém rất nhiều so với đối thủ. Sau mười mấy hiệp kịch đấu đã dần rơi vào hạ phong.

Trong chốc lát, trên người cự viên đã có vô số vết thương, máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ bộ lông trắng bạc, thậm chí trên mặt cung đầy vết máu, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.

Phanh!

Cự giao màu vàng liên tiếp dồn ép đối thủ lui về phía sau. Ngay vào lúc này, một đạo giao vĩ thô to quét tới. Bạch Viên không kịp đề phòng, liền bị quật trúng. Một luồng sức mạnh ập tới đánh nó bay vụt về sau đến hơn trăm trượng.

Sau khi cuộn vòng một lúc, cự viên mới miễn cưỡng đứng vững trở lại, thân hình nhiều thêm một vết thương nhìn mà giật mình.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt kim quang chớp động. Cự giao màu vàng giương nanh múa vuốt lao đến, hai mắt tỏa sáng, trong miệng bỗng nhiên phun ra mảng lớn liệt diễm màu vàng.

Bạch Viên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tay trái cuồn cuộn hỏa diễm bạch sắc, cự kiếm bạch diễm theo đó biến thành một thanh trường côn.

Cự viên quét ngang tay, trường côn phóng ra vô số côn ảnh như núi cuốn lấy liệt diễm trước mặt. Cả hai đồng thời vỡ nát, từng đạo diễm lưu bắn ra bốn phía.

Sau một khắc, một đôi cự trả phá không lao tới, chụp vào phần ót của Bạch Viên.

Hai mắt cự viên lóe lên hung quang, hai tay giơ mạnh lên cao. Trường côn quật mạnh vào đầu giao long như định lưỡng bại câu thương.

Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên!

Trường côn bạch diễm sắp đánh lên đầu giao long lại bị long trảo đỡ lấy.

Nếu chỉ xét về sức mạnh, cự viên màu trắng có phần vượt trội đối thủ. Hỏa diễm bạch sắc tạo nên trường côn đột nhiên đại thịnh tiếp đó nổ tung!

Ầm ầm!

Thân hình to lớn của giao long bị chấn bay về sau đến hơn mười trượng.

Long trảo của nó trong nháy mắt bị đốt cháy đen. Vài đoạn móng vuốt sắc bén bị đứt đoạn, máu tươi màu vàng giàn giụa.

Trong lúc nguy cấp, kẻ có quyết tấm sẽ thắng. Một kích liều chết của Bạch viên đã dồn ép Kim giao khiến nó không thể không trở về phòng ngự!

“Hú hú!”

Cự viên màu trắng hưng phấn đấm mạnh lên ngực. Thân hình lần nữa hiện lên mảng lớn ngân quang. Cùng lúc đó, nó bỗng nhìn lên mặt trời trên cao.

Ô… ô… n… g

Một luồng ba động kỳ dị phát ra trên người Bạch Viên. Từng đạo bạch quang từ mặt trời trên cao rơi xuống như mưa, ngưng tụ thành hư ảnh kiêu dương trắng toát bay vào trong miệng của nó.

Tia sáng màu bạc trên người Bạch Viên hiện ra một tầng quang huy nhàn nhạt. Vết thương trên người lập tức ngừng đổ máu, hơn nữa nhanh chóng khôi phục, không quá vài nhịp thở lập tức khỏi hẳn.

“Cái này là… Hấp Nhật Thức!” Thạch Mục trong cơ thể Bạch Viên chứng kiến hình ảnh này lập tức rung động vô cùng.

Hắn từng nhìn thấy cảnh này vố số lần trong mộng cảnh, qua đó tu luyện Hấp Nhật Thức nên lập tức nhận ra thủ đoạn của Bạch Viên.

Chỉ là tinh hoa thái dương mà Bạch Viên ngưng tụ trong nháy mắt so với những gì hắn mượn nhờ mộng cảnh để thi triển quả thật chênh lệch quá nhiều.