Huyền Giới Chi Môn

Chương 788: Hỗn chiến (1)



- Chuẩn bị nhận lấy cái chết!

Triệu Tiển cười lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái. Trường kích trong tay hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xám chói lòa.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Thạch Mục mạnh mẽ thúc giục pháp quyết. Hai cánh tay bỗng nhiên chuyển thành màu trắng trong suốt và màu đen tối tăm. Từng ánh sáng màu xám hỗn độn từ trên hai tay hắn lan tràn ra.

Sau khi những sợi trong suốt màu trắng tiếp xúc với ánh sáng màu xám này, ánh sáng màu bạc mới dần dần tối lại, gãy ra.

Nhưng hai tay Thạch Mục vừa thoát khỏi sự ràng buộc, còn chưa kịp hoàn toàn thoát ra, trường kích trong tay Triệu Tiển được ánh sáng màu xám bao bọc đã cách phía trước ngực của hắn chưa đầy hai trượng.

Trong tay Thạch Mục liên tục di chuyển bấm pháp quyết. Toàn thân hắn rực rỡ ánh sáng Thủy Lam. Một tầng thủy giáp lập tức hiện ra, bảo vệ hắn.

Cùng lúc đó, trên Lam Tinh Phiên chớp động ánh sáng, cũng bay tới bên cạnh thân Thạch Mục, ở trước người hắn liên tiếp ngưng tụ ra ba tường băng thủy lam.

Mà trên da thịt ở điểm yếu hại trên ngực của Thạch Mục cũng có ánh sáng màu xanh chớp động, hiện ra từng đường vân của gỗ.

Mắt Thạch Mục nhìn chằm chằm vào Triệu Tiển. Chỉ thấy trong ánh sáng màu xám phía sau lưng hắn ngưng tụ ra ảo ảnh một con vượn lớn, hai tay nắm hờ trường kích, theo Triệu Tiển cùng đâm qua.

- Ầm ầm ầm.

Ba tiếng vỡ nát liên tiếp vang lên. Mũi nhọn của trường kích chớp động ánh sáng màu xám, trực tiếp phá vỡ tường băng thủy lam, đâm vào trong thủy giáp trước ngực của Thạch Mục.

Ánh sáng màu lam trước ngực Thạch Mục, giống như nước gợn sóng chấn động kịch liệt, phân giải từng tầng lực trùng kích cực lớn ra.

Thế nhưng lực đạo trên trường kích vô cùng cường đại. Lại có ánh sáng hỗn độn màu xám trợ giúp. Thủy giáp chung quy không chống đỡ được, cũng theo đó vỡ vụn ra.

Thạch Mục chỉ cảm thấy một lực lượng cực lớn giống như dời núi lấp biển vọt tới trước ngực. Tiếp đó, hắn cảm thấy đau đớn, trong miệng kêu lên một tiếng rên rỉ. Thân thể hắn bay ngược về phía sau, ngã văng ra.

Y phục ở trước ngực hắn bị xé rách thành mảnh nhỏ, lộ ra phần ngực đầm đìa máu tươi.

Khóe miệng Thạch Mục chảy ra một tia máu tươi. Hắn cố chống đỡ thân thể từ trên mặt đất đứng lên. Ở vị trí trước ngực, ánh sáng màu xanh không ngừng chớp động.

Sau một lúc lâu, máu ở chỗ ngực hắn rất nhanh đã ngừng chảy. Vết thương cũng dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.

- Không nghĩ tới, ngươi đã tu luyện Huyền Công tới trình độ này. Vậy thì càng không thể lưu ngươi lại được!

Triệu Tiển nhìn ánh sáng màu xanh trên ngực của Thạch Mục, lạnh lùng nói.

Thạch Mục thở ra một hơi dài, không nói gì. Trong hai mắt sáng lên một đạo tinh quang.

Sau một khắc, toàn thân hắn chợt phát ra kim quang loá mắt. Trên da thịt lật lên từng mảnh vảy màu vàng. Phía sau lưng, ảo ảnh đồ đằng cực lớn hiện ra. Tám con rắn ngẩng đầu thật cao, nhìn chằm chằm vào Triệu Tiển.

Trong cơ thể, lực đồ đằng không ngừng sôi trào. Khí tức trên người Thạch Mục liên tục tăng lên, tiếp cận rất gần với Thánh Giai.

Triệu Tiển nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chân mày nhíu lại càng chặt hơn. Trong tay hắn nắm chặt trường kích, ánh sáng màu xám trên toàn thân càng lúc càng sáng ngời.

Ánh mắt Thạch Mục tập trung vào Triệu Tiển, thân hình thoáng di chuyển về phía trước. Phía sau lưng tám con rắn đồng thời cũng di chuyển. Chúng từ bốn phương tám hướng lao về phía Triệu Tiển cắn xé.

Triệu Tiển thấy đường lui bị đồ đằng xà ảnh bịt kín, lại không còn đường sống lui về phía sau. Không ngờ hắn bước về phía trước, trực tiếp đón Thạch Mục.

- Tới rất hay!

Thạch Mục hét lớn một tiếng.

Leng keng.

Có tiếng động vừa vang lên. Hắn đã Như Ý Tấn Thiết Côn ra.

Trên Tấn Thiết Côn chợt phát ra ánh sáng vạn trượng. Thân thể Thạch Mục cũng bị ánh sáng che phủ.

Chỉ thấy trên Tấn Thiết Côn lưu chuyển ánh sáng. Vạn đạo kim quang chợt bạo phát, đập về phía đầu Triệu Tiển Đương.

Trong miệng Triệu Tiển không ngừng quát lớn. Ảo ảnh vượn lớn phía sau lưng càng ngưng thực. Nó ngửa mặt lên trời, nổi giận gầm lên một tiếng. Hai tay nó giơ cao lên. Trong tay hiện ra một cây trường kích bằng ánh sáng màu xám, giơ ngang cứng rắn va chạm với kim quang kia.

- Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên. Khắp núi rừng đều chấn động kịch liệt theo.

Chỉ thấy giữa không trung, một mảng ánh sáng màu vàng giống như hóa thành thực chất, bắt đầu khởi động kịch liệt, một lần nữa đè ép ảo ảnh vượn lớn thành một đoàn ánh sáng màu xám. Tiếp theo ánh sáng màu xám vỡ vụn ra.

Toàn thân Triệu Tiển điên cuồng phun ra máu tươi, ngã bay ngược ra ngoài. Sau khi đập gẫy hơn mười cây cổ thụ, hắn ngã vào trong núi rừng.

Thạch Mục từ giữa không trung hạ xuống. Lực đồ đằng chậm rãi tản đi. Thân thể hắn lắc lư một hồi.

Trong tay hắn lập tức xuất hiện hai khối linh thạch cực phẩm. Hắn nắm thật chặt, nhanh chóng khôi phục trở lại.

Đúng lúc này, trong rừng núi đột nhiên sáng lên một đoàn ánh sáng màu xanh chói lòa, bao phủ tất cả phạm vi mười trượng vào bên trong.

Thạch Mục lập tức nhìn lại về phía đó. Chỉ thấy toàn thân Triệu Tiển đầy máu tươi lơ lửng ở giữa không trung. Toàn thân hắn giống như bằng gỗ. Ở chỗ ngực hiện ra ảo ảnh một cái đỉnh màu xanh.

Vô số cây cổ thụ trong phạm vi mười trượng này đều lay động. Từng tinh khí mộc màu xanh từ trong đó lưu chuyển ra, bay vọt về phía bên trong ảo ảnh cái đỉnh màu xanh này.

Chỉ trong một lát, tinh khí mộc bắt đầu khởi động, điên cuồng chuyển động xung quanh cái đỉnh màu xanh, hình thành một vòng xoáy màu cực lớn xanh. Vòng xoáy này lại càng điên cuồng cướp lấy tinh khí mộc ở xung quanh.

Xuyên qua ánh sáng màu xanh, Thạch Mục liền thấy thương thế trên người Triệu Tiển, không ngờ đang nhanh chóng phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hiện tại đã không nhìn thấy một chút vết thương nào.

Mà cùng lúc đó, trong khu vực bị mảng ánh sáng màu xanh bao trùm, vô số cây cổ thụ che trời đều nhanh chóng chuyển thành cây khô nứt nẻ, lại không có nửa điểm sức sống.

Theo thân hình Triệu Tiển một lần nữa rơi xuống đất, cây cối trong phạm vi mười trượng này, đồng loạt biến thành tro tàn.

- Hóa ra Huyền Công tứ chuyển đại thành có thể như vậy!

Trong lòng Thạch Mục khiếp sợ không thôi, tự lẩm bẩm.
— QUẢNG CÁO —