Huyền Giới Chi Môn

Chương 952: Nghiền giết (1)



Thiếu nữ mắt xanh cảm thấy cảnh vật xung quanh hóa thành ảo ảnh sương mù, nhanh chóng lui về phía sau.

Nàng chưa bào giờ biết được độn quang có thể nhanh đến vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Sau khi bay về phía trước chừng một khắc, cách xa Thanh Lan Thánh Địa, Thạch Mục mới dừng lại, giơ tay lên thu lại ánh sáng màu lanh xung quanh nàng, hạ xuống mặt đất.

Khi nàng vừa chạm đất, ngay lập tức kéo dài khoảng cách giữa mình và Thạch Mục, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn Thạch Mục, nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao cứu ta?

Tuy rằng Thạch Mục đã cứu nàng, nhưng phục sức trên người hắn là của Trục Vân Kiếm Phái, khiến nàng cực kỳ tức giận.

- Ta không phải đệ tử Trục Vân Kiếm Phái, cũng là đệ tử Thanh Lan Thánh Địa giống ngươi. Phục sức trên người chỉ vì che giấu tai mắt người khác, lúc nãy đuổi theo ngươi cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, thật xin lỗi.

Thạch Mục cẩn thận giải thích, sau đó lấy ra Huyền Linh Bích, khẽ huơ trước mặt nàng.

Sắc mặt thiếu nữ mắt xanh hơi ngẩn ra, vẻ mặt phủ thêm một tầng đỏ ửng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bản thân nàng thiếu chút nữa đã suýt khóc vì sợ.

- Ở đây có một chút đan dược chữa thương, xem như là một chút lòng thành, khu vực này đã tương đối an toàn rồi, chúng ta tách nhau ra đi, ngươi cố gắng bảo vệ mình.

Thạch Mục lấy chiếc bình ngọc ra đưa cho thiếu nữ mắt xanh, thân thể nhanh chóng phóng lên trời bay đi, sau vài lần chớp lóe, biến mất trong tầng mây.

Thiếu nữ mắt xanh cầm bình ngọc, nhìn sững sờ hướng Thạch Mục vừa bay đi.

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lắc đầu, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh.

Vừa mở bình ngọc ra, mùi thuốc truyền ra vô cùng tươi mát, trong bình có hơn mười viên đan dược màu xanh biếc.

Nàng vô cùng mừng rỡ, biết rõ chúng là những đan dược hết sức quý giá, vội vàng lấy ra một viên rồi ăn vào, viên thuốc nhanh chóng hóa thành một dòng nước ấm, khiến những vết thương trên cơ thể ngưng chảy máu, hơn nữa bắt đầu khép lại, chân khí cũng nhanh chóng khôi phục.

Nàng đưa ánh mắt biết ơn nhìn về phương hướng Thạch Mục bay đi, thân thể cũng bay bổng lên, nhưng nàng không dám phóng lên trời cao như Thạch Mục, mà phi hành là là mặt đấy đi xa.

...

Thạch Mục bay trên không trung, ý định rời khỏi Đông Thánh Tinh.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, trận pháp truyền tống tại các tinh cầu phụ thuộc đều đã bị khống chế dưới tay của Ly Trần Tông và Trục Vân Kiếm Phái, nếu muối rời khỏi chỉ còn một cách là tự mình phi hành mà thôi.

Độn quang của hắn càng bay càng cao, lực hút từ tinh cầu cũng dần lớn hơn, phía trước lại có từng lớp tinh vân vô cùng nặng nề, ngăn cản hắn bay lên.

Đông Thánh Tinh là chủ tinh của Thanh Lan Thánh Địa, thể tích vô cùng lớn, hơn nữa nồng đậm linh khí, hiển nhiên có trọng lực cực lớn.

Thạch Mục hừ lạnh, phất tay tế ra Long Vũ Phi Xa.

Tiếng ầm ầm vang lên, Long Vũ Phi Xa tỏa sáng hào quang, chở Thạch Mục xuyên qua mọi trở ngại, tốc độ nhanh hơn nhiều, dần dần thoát khỏi trọng lực của tinh cầu.

Tầm nhìn phía trước đột nhiên sáng lên, cuối cùng thoát khỏi khu vực tinh vân.

Sắc mặt Thạch Mục hiện lên vẻ vui mừng, muốn tăng tốc độ, nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn chợt thay đổi.

Bên ngoài tinh vân, cách nơi đây không xa, một chiến hạm màu bạc cực lớn đang bay đến, trên đó có dấu hiệu của Ly Trần Tông.

Chiến hạm đã chú ý đến Thạch Mục, lập tức ngừng lại.

- Thạch Mục!

Thanh âm tức giận truyền ra từ trong chiến hạm, lão giả mặc hoa phục bay ra, vẻ mặt phẫn nộ, không ai khác chính là Bành Sơn.

Hắn vung tay lên, đỉnh chiến hạm màu bạc lập tức phát ra từng tia sáng trắng chói mắt, tản mát ra chấn động linh lực vô cùng mạnh mẽ, kịch liệt.

Trong lòng Thạch Mục khẽ run lên, phất tay đánh ra một cái pháp quyết, hào quang trên Long Vũ Phi Xa tỏa sáng, bay lướt ngang bên cạnh đó.

Thế nhưng, ngân sắc chiến hạm mặc dù có hình thể khổng lồ nhưng vô cùng linh hoạt, mặc cho Thạch Mục thay đổi bao nhiêu phương hướng, nó đều có thể tập trung tia sáng trắng kia vào hắn.

Một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên!

Một cột ngân sắc quang điện bắn ra, đánh về phía Thạch Mục!

Thạch Mục biết mình không thể tránh né, miệng hét lớn, kim quang quanh thân tỏa sáng rực rỡ, tức khắc hoàn thành biến thân đồ đằng, động thời tế ra Cửu Long Tỏa Kim Giáp.

Hoa văn cửu long trên Tỏa Kim Giáp đồng thời sáng lên, màn hào quang màu vàng sáng chói xuất hiện, hư ảnh chín con giao long uốn lượn trên quang tráo.

Kim sắc quang tráo vừa mới thành hình, cột sáng màu bạc đã đập tới, đánh mạnh mẽ vào màn hào quang màu vàng kia.

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, kim sắc quang tráo lẫn Thạch Mục đều bị đánh bay, sắc mặt hắn trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, màn sáng màu vàng chỉ chớp lóe vài lần, sau đó hoàn toàn vỡ vụn.

Phương hướng hắn bị đánh bay lại vừa đúng là rời xa Đông Thánh Tinh, triệt để thoát khỏi trọng lực tinh cầu, bay vào trong tinh không.

Bành Sơn hừ lạnh, vung tay lên, ngân sắc chiến hạm tiếp tục ngưng tụ quang mang màu bạc, đuổi theo Thạch Mục.

Thân hình Thạch Mục lăn vài vòng trên không trung, nhưng nhanh chóng đứng vững, lật tay lấy ra đan dược chữa thương rồi ăn vào, cưỡng ép áp chế máu huyết đang cuộn trào lên cổ hộng, khống chế Long Vũ Phi Xa, không thèm nói nhảm nhanh chóng bay vào tinh không, liên tục xê dịch vị trí.

Trong tinh không, hoàn toàn không còn trọng lực, tốc độ của hắn tăng mạnh, hầu như biến thành một vệt sáng màu xanh.

Nhưng cho dù Thạch Mục có tăng tốc độ đến đâu vẫn không thể kéo dài khoảng cách với chiếm hạm bạc ở phía sau, trái lại nó càng kéo gần hắn.

- Giết! Đập tên này thành mảnh vụn đi!

Bành Sơn rống to, ánh mắt bắn ra vẻ hung ác.

Tia sáng trắng ngưng tụ càng ngày càng nóng bỏng, bắt đầu bắn ra!
— QUẢNG CÁO —