Huyền Giới Chi Môn

Chương 953: Nghiền giết (2)



Ánh mắt Thạch Mục lóe lên tia cười lạnh, tâm niệm khẽ thúc giục, hắc quang trên người lóe lên, thân ngoại hóa thân bay đến chiến hạm.

Ngân sắc chiến hạm đuổi theo Thạch Mục cực kỳ nhanh, hóa thân của hắn lại trực tiếp đánh tới nó, hai bên chồng chất tốc độ lên nhau, vì thế hóa thân gần như trong nháy mắt đã đến trước chiến hạm

Huyết sắc tàn kiếm trong tay hóa thân bắn ra từng luồng kiếm quang rực rỡ, chúng ngưng tụ thành một kiếm mang màu máu cực kỳ khổng lồ, dốc sức chém vào chiến hạm.

Rắc rắc!

Đột nhiên phía trước chiến hạm bị chém bay một góc, ngân sắc quang mang được tích góp nãy giờ tiêu tán hoàn toàn.

Kiếm quang màu máu sau khi chém vào chiến hạm, khí thế vẫn không hề suy yếu, nhanh chóng chém vào Bành Sơn, tốc độ cực nhanh hóa thành một vệt hồng ảnh.

Sắc mặt Bành Sơn biến đổi cực độ, nhưng dù sao hắn cũng là tồn tại Thánh giai, nhanh chón lăn mình thoát khỏi kiếm quang.

Mặc dù vậy, cả người hắn bị hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Ngay lúc này, kim quang bỗng nhiên trải rộng phía trước, xu thế cuồn cuộn mạnh liệt, nhuộm mảnh tinh không này thành kim sắc hải dương.

Thạch Mục vốn đang chạy trốn đột nhiên ngừng lại, trường côn màu vàng xuất hiện trên tay hắn, phù văn vờn quanh trên thân côn, tản ra chấn động linh lực kinh thiên động địa, chính là Phiên Thiên Côn.

- Đó là...

Bành Sơn vô cùng hoảng hốt, nhìn xem bảo vật nằm trong tay Thạch Mục, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu hắn cũng không có.

Thạch Mục hét lớn, kim quang trên Phiên Thiên Côn tỏa sáng rực rỡ, tạo thành tấm lựa màu vàng cực kỳ to lớn bay vụt đến tấn công mạnh mẽ vào chiến hạm màu bạc.

Ngân sắc chiến hạm đang theo đà bắn về phía trước, trong khoảng thời gian ngắn như thế không thể nào ngừng được.

Phiên Thiên Côn đập dữ dội vào trước chiến hạm.

Ầm ầm!

Trong chốc lát, kim mang bắn ra vạn trượng soi rõ cả tinh không đen kịt, khiến tất cả mọi vật gần đó đều sáng lên, hư không nơi nó đi qua đều tan vỡ giống như những khối thủy tinh mỏng manh, hóa thành từng điểm sáng nhỏ, xuất hiện hư không loạn lưu.

Trong phạm vi mấy trăm trượng, quang mang đủ màu bắt đầu điên cuồng hỗn loạn.

Chiến hạm màu bạc lập tức vỡ ra khi va chạm với hư không loạn lưu, hóa thành tia sáng trắng cực lớn bị nuốt vào trong khe nứt không gian.

Sau một đợt tấn công, Phiên Thiên Côn hóa thành một vệt sáng vàng bay vào trong linh hải Thạch Mục.

Miệng Thạch Mục phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa, thân thể bị chấn động mạnh bay về phía sau.

Vô số khe nứt trong hư không sau khi run lên, liền khép lại chậm rãi.

Sắc mặt Bành Sơn tái nhợt, đáy mắt toát lên vẻ không thể tin cùng hối hận.

Hắn vốn định sử dụng chiến hạm ngân sắc đánh chết Thạch Mục, nhưng không ngờ Thạch Mục lại mạnh mẽ thái quá, đập tan cả chiến hạm, không một đệ tử nào trong đó có thể trốn thoát.

Hắn có cơ hội xuất chinh theo Ly Trần Tông, chính là muốn tìm cơ hội kiếm lời, nhưng bởi vì Thạch Mục đã hủy pháp bảo chiến hạm, nếu Ly Trần Tông biết, hắn sẽ không thể thoát khỏi tội, chắc hẳn bị phạt nặng, được không bù nổi mất.

Kim quang trên người Thạch Mục lập lòe, ổn định thân thể lần nữa, trên mặt trắng bệch, thân thể hơi run rẩy, không đứng vững nổi.

- Thạch Đầu!

Thải Nhi bay tới bên cạnh hắn, toàn thân tỏa sáng thải quang, thân hình tức khắc phóng đại, nâng Thạch Mục lên.

Trong lúc kịch chiến, nó không thể giúp gì, nhưng vẫn phản ứng khá nhanh, sớm mang liên hoa đồng tử đi trốn.

Bành Sơn thấy sắc mặt Thạch Mục trắng bệch, vô cùng suy yếu, thần tình vô cùng mừng vỡ, đáy mắt bắt đầu lóe ra tia hung ác, ánh sáng tím bắt đầu tỏa ra rực rỡ trên người hắn, nhào tới Thạch Mục.

Hào quang trên tay hắn lóe lên, một chiếc quạt lông mang theo hơi thở cổ xưa xuất hiện, lóe ra từng tia sáng hai màu tím, xanh.

- Chết đi!

Bành Sơn quát lên đầy phẫn nộ, tay thúc giục pháp quyết, quạt lông phất về phía Thạch Mục.

Tiếng gió rít vang lên!

Ngọn lửa hai màu tím xanh nhanh chóng bay ra khỏi chiếc quạt, ngưng tụ thành một con tử thanh hỏa phượng giữa không trung, thân hình được bao bọc trong ngọn lửa tím xanh, kích thước chừng hai ba mươi trượng, trên đầu đội một chiếc mũ phượng bằng lửa, hai móng vuốt khổng lồ hừng hực lửa, uy lực đạt đến Thánh giai hậu kỳ.

Thải Nhi thấy thế, thần sắc kinh hãi, hiện tại xoay người né tránh, nhưng đã không còn kịp.

Sắc mặt Thạch Mục không biến đổi dù chỉ một chút, kim quang trong đôi mắt lập lòe, hắn vung tay lên, hắc quang chợt lóe, thân ngoại hóa thân xuất hiện.

Hắc quang bao phủ toàn thân hóa thân càng ngày càng đậm, ma khí nhanh chóng rót vào tàn kiếm màu máu, hào quang trên thanh kiếm tỏa sáng, tạo thành một kiếm quang huyết sắc dài đến vài chục trượng, chém vào tử thanh hỏa phượng.

Ầm ầm!

Mặc dù khí thế tử thanh hỏa phượng vô cùng hung hăng, nhưng không phải là đối thủ của huyết sắc tàn kiếm, do đó ngay khi kiếm quang vừa lóe lên, nó đã bị chém thành hai phần.

Uy thế cực mạnh của kiếm quang hoàn toàn không suy yếu, tốc độ không ngừng lại chút nào, chém vào Bành Sơn.

Bành Sơn vẫn còn duy trì động tác phất quạt, vẻ mặt tràn ngập bất ngờ khó tin.

Bí thuật hỏa phượng của hắn có thể chống lại Thánh giai hậu kỳ bình thường được một khoảng thời gian ngắn, nhưng hiện tại vì sao lại bị một hóa thân tu vi Thánh giai trung kỳ phá vỡ quá mức đơn giản?

Không cho hắn thời gian nghi ngờ quá lâu, kiếm quang màu máu đã nuốt cả thân thể Bành Sơn vào trong nháy mắt, sau đó liền truyền ra tiếng nổ vỡ, thân thể Bành Sơn bị quấy đến nát bấy, ngay cả Thánh phôi thần hồn cũng không thể chạy ra, cũng biến mất triệt để.

Huyết sắc kiếm quang cực lớn chậm rãi biến mất, hiện ra bản thể tàn kiếm, trên đó có những ánh sáng đỏ thắm vờn quanh, tươi hơn rất nhiều so với tình trạng ban đầu.

Thân ngoại hóa thân thu lại huyết sắc tàn kiếm, thân thể bay trở về bên cạnh Thạch Mục, sau đó nhập vào thân thể hắn.

Ánh sáng đủ màu chung quanh cũng tiêu tan, cuối cùng biến mất hoàn toàn, tinh không trở về trạng thái tĩnh lặng yên ả như ban đầu.
— QUẢNG CÁO —