Thân pháp của thanh niên nhân thành thực mà nói thì không nhanh nhưng được cái tốc độ ổn định cùng không gây sự chú ý.
Một đường vận thân pháp liên tục, thanh niên nhân kia rốt cuộc cũng trở về Bắc Thành, hắn đáp thân mình xuống một ngã tư phi thường đông người qua lại.
Dân chúng Bắc Thành nay vẫn như xưa, người vẫn đông tấp nập, già trẻ gái trai gì đều có đủ. Bất quá thời gian trôi qua, những người năm xưa cũng đã không còn như năm xưa nữa rồi.
Thanh niên nhân kia nhìn chằm chằm vào một cửa tiệm tương đối lớn ở góc ngã tư, nhưng kỳ lạ là không có ai ra vào đó cả.
Bởi nó đã bị niêm phong.
Ánh mắt hắn lướt qua một vẻ quái dị không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao lại bị niêm phong rồi?
Giữa lúc này, một giọng nói bất ngờ vang ra sau lưng:
“Là đại họa tử phải không?”.
Thanh niên nhân kia nghe xong liền vội quay lại, thần sắc vui vẻ đáp lại:
“Tứ nương, đã lâu không gặp”.
Chủ nhân giọng nói đó đương nhiên là Tứ nương, nàng nhìn thấy hắn liền cười tươi, khóe miệng thu hút ấy lại hiện ra.
“Quả nhiên là đại họa tử”.
Nguyên lai, thanh niên nhân ấy chính là Hiên Minh, sau tám năm tu hành tại Hạo Nhiên Thư Viện, rốt cuộc hắn cũng đã trở về Nguyệt Hải Thành rồi.
Hiên Minh từ tốn đi đến cười nói:
“Tứ nương, dạo gần đây người thế nào rồi?”.
Tứ nương nhìn thấy trời nắng liền kéo hắn vào trong hàng quán ngồi mà nói chuyện.
“Ta vẫn khỏe, cuộc sống vẫn bình thường, bất quá đừng nhắc đến cái thân này. Nhìn ngươi xem đại họa tử, mới tám năm không gặp thôi mà đã ra dáng thành thục không ít rồi”.
Hiên Minh cười cười đáp lại:
“Tứ nương người lại nói quá rồi”.
Tứ nương bĩu môi lắc đầu nói ra:
“Tứ nương chẳng muốn nói quá với ngươi chút nào”.
Đúng như nàng nói, không chỉ ngoại hình mà đến tâm tính của Hiên Minh cũng thành thục không ít. Hạo Nhiên Thư Viện không hổ danh là Nho Môn thánh địa, Hiên Minh chỉ tu hành cùng học tập ở đó tám năm thôi mà giờ đây hắn đã ra dáng một chính nhân quân tử rồi.
Đến những người xung quanh khi thấy hắn cũng chỉ nhìn qua một chút, nhưng chủ yếu là nhìn gương mặt điển trai cùng khí chất quân tử kia.
Thời gian tám năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, và cũng có thể khiến người ta quên đi rất nhiều sự kiện.
Nếu có người còn nhớ kỹ thì có lẽ cũng không thể tin nổi bằng vào cách nào mà một chính nhân quân tử này lại từng là đệ nhất bại hoại Nguyệt Hải Thành chứ.
Hai người trò chuyện hỏi thăm qua lại được một hồi thì Hiên Minh không nhịn được tò mò mà nói ra:
“Tứ nương, tại sao Điền y quán lại bị niêm phong vậy? Điền đại phu, Hy cùng Lân đi đâu rồi?”.
Nghe vậy, Tứ nương liền thở dài ra một hơi mà đáp:
“Nghe ngươi hỏi Tứ nương cũng hiểu ngươi chưa biết chuyện rồi”.
“Ngươi đi tám năm, tự nhiên trong khoảng thời gian này xảy ra cũng nhiều chuyện lắm. Mấy năm trước, Điền đại phu cùng lão Hoàng đã qua đời, tiểu hắc tử thì đi theo hai tiên nhân còn một mình đại nhãn tử thì chèo chống Điền y quán. Bất quá mấy tháng trước hắn cũng đã rời đi rồi”.
Hiên Minh có chút giật mình, hắn không ngờ khoảng thời gian hắn rời đi lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy, mà còn toàn là đại sự không.
Hiên Minh biết tình huống sức khỏe bình thương của Điền đại phu nhưng hắn không giỏi y lý, tự nhiên không thể như Khương Hy có thể nhìn ra bệnh tình của lão.
Hắn vốn cho lão có thể sống đến trăm tuổi vẫn khỏe mạnh như thường, nhưng không ngờ lại qua đời sớm đến vậy.
Lão Hoàng thì hắn cũng không quá chắc, hắn chỉ biết lão Hoàng lớn tuổi hơn nhiều so với Điền đại phu mà thôi, vậy nên ‘chết già’ vẫn là ý nghĩ hắn dành cho lão.
Nhưng còn tình huống của Lân thì sao đây?
Tại sao lại dính dáng đến ‘tiên nhân’ rồi?
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
“Tứ nương, người có biết tiên nhân nào đã dẫn Lân đi không?”.
Tứ nương lắc đầu đáp:
“Tứ nương không rõ, chỉ biết là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ. Nhưng đại nhãn tử cũng đồng ý cho tiểu hắc tử đi theo rồi, nên chắc không sao đâu”.
Hiên Minh gật đầu, hắn vẫn rất tin tưởng phán đoán của Khương Hy lắm, Khương Hy không đời nào để Lân đi theo mấy người không rõ nguồn gốc được.
Sau đó, hai người hỏi qua hỏi lại một số chuyện diễn ra ở Bắc Thành những năm này, bao quát cả tình huống của đương đại Nguyệt Hải tam nhân.
Tứ nương thì vẫn là Thần Trù, Thần Kịch mới là tiểu Linh còn địa vị Thần Y thì đương nhiên vẫn thuộc về Khương Hy.
Khương Hy dù không còn ở Nguyệt Hải Thành nhưng cũng không có y sư nào dám đến nhận cái danh hiệu Thần Y kia.
Cái bóng của hai thế hệ Thần Y trước quá khủng khiếp, quá lớn mạnh, mạnh đến nỗi những người sau tiếp nhận nó liền chịu không nổi áp lực mất.
Dĩ nhiên, cái danh Thần Y ai mà không muốn chứ, bất quá bọn họ không muốn làm một Thần Y đoản mệnh.
Trò chuyện xong xuôi, Hiên Minh liền bàn giao lại lời hứa lúc trước của hắn đối với Tứ nương, đó chính là học tập hoàn thiện một thân trù nghệ của nàng.
Đối với chuyện này, Tứ nương đương nhiên rất vui vẻ. Điền đại phu cùng lão Hoàng đều có người nối nghiệp, chỉ có nàng là không có.
Hiên Minh mặc dù không được nàng thu đồ chính thức nhưng một thân trù nghệ của hắn là do nàng dạy ra, vậy nên giữa hai người cũng có thể xem như một nửa sư đồ.
Nàng không biết thời gian hắn trở về được bao lâu nhưng trong những ngày tới, nàng chắc chắn sẽ tận lực truyền hết một thân trù nghệ đăng đỉnh này.
Mặt trời lên cao, Hiên Minh liền chia tay Tứ nương mà trở về Thẩm gia, Tứ nương thấy vậy liền có chút thắc mắc mà nói ra:
“Đại họa tử, ngươi không thắc mắc tình huống của đại nhãn tử sao?”.
Tứ nương nhìn hai người bọn hắn nguyên một năm, tự nhiên biết quan hệ giữa bọn hắn như huynh đệ một nhà, vốn nghĩ hắn sẽ hỏi nhiều đến Khương Hy lắm.
Vậy mà một câu cũng không hỏi, nàng liền có chút hiếu kỳ không thôi. Mặc dù thi thoảng giữa hai người bọn hắn cũng có chút xô xát đến nỗi đánh sụp nguyên một bờ tường của Điền y quán nhưng nàng cũng không nghĩ vì thế mà quan hệ của bọn hắn xấu đi được.
Hiên Minh nghe vậy cũng không biết nói sao, mấy năm trước hắn cũng đã nghe Khương Hy cảnh báo trước rồi.
Lúc hắn quay lại thì Khương Hy cũng đã sớm đi.
Thật vậy, người đã sớm đi, chuyện này hắn cũng đã biết rồi, vậy còn hỏi làm gì nữa.
...
...
Chia tay Tứ nương, Hiên Minh cũng không vội trở về Thẩm gia, khoảng thời gian này hắn trở lại cũng tương đối lâu, về sớm về muộn cũng không phải vấn đề quá lớn.
Chưa kể những năm này hai bên còn thiếu thư từ cho nhau sao?
Hiên Minh muốn nán lại Bắc Thành một chút, hắn muốn xem thử Bắc Thành những năm này đã thay đổi đến mức nào rồi.
Tám năm trôi qua, Bắc Thành đương nhiên có rất nhiều thay đổi, chí ít các khối kiến trúc cao tầng cũng dần dần xuất hiện. Dân cư cũng ngày một nhiều hơn trước.
Những đồng lứa của hắn thời điểm đó bây giờ đều đã sớm lập gia thất sinh con để cái hết rồi, cuộc sống cũng đã đi vào một quỹ đạo nhất định.
Nhìn những cảnh này, nội tâm Hiên Minh liền có chút cảm giác thương hải tang điền. Phàm nhân chung quy lại vẫn quá khác biệt với tu sĩ.
Tu sĩ có rất nhiều thời gian, vậy nên trừ phi đại nạn đến, năm nào rồi cũng sẽ như năm nào mà thôi, không có quá nhiều sự khác biệt.
Còn phàm nhân thì cứ qua mỗi năm là lại có điểm khác biệt, chẳng hạn như cao thêm này, già thêm này, hay thậm chí là trưởng thành hơn.
Cước bộ của hắn liên tục di chuyển, bất tri bất giác, hắn đã bước vào Thủy Vũ Lộ rồi. Không vào Thủy Vũ Lộ thì thôi, vào rồi thì hắn mới cảm thấy thật hoài niệm.
Vài năm về trước, nơi này chính là nơi hắn gặp lại Khương Hy. Sau ngày hôm đó, cuộc sống của hắn đã bị xáo trộn lên như một đám hỗn loạn.
Bất quá nếu cho hắn thời gian trở về làm lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn làm thế thôi. Quyết định ngày hôm đó tuy tạo ra sự hỗn loạn nhưng cũng chính nhờ vào hỗn loạn đó, hắn mới có được ngày hôm nay.
Đi được một đoạn đường, hắn liền tạt ngang vào một quán nước mà nghỉ ngơi xơi nước.
Hiên Minh đến tự nhiên liền kéo theo rất nhiều sự chú ý, dù sao nho bào của Hạo Nhiên Thư Viện cũng rất lóa mắt, họa tiết cũng thuộc hàng đặc biệt, vậy nên thu hút sự chú ý cũng là chuyện bình thường.
Bất quá Hiên Minh cũng không để tâm lắm, dung mạo của hắn thừa hưởng trực tiếp từ mẫu thân, tự nhiên nhan trị cực cao.
Tại Hạo Nhiên Thư Viện, danh khí của hắn cũng không hề thấp, không nói đến thực lực, chỉ cần bày bản mặt ra đó thôi cũng kéo theo rất nhiều nữ sinh theo đuổi rồi.
Nghỉ ngơi được một hồi, Hiên Minh liền rút ra một nén bạc trả cho lão bản rồi rời đi. Lão bản thấy vậy liền vội vàng nói:
“Công tử, tiền thừa của người...”.
Hiên Minh phất tay mỉm cười nói ra:
“Lão bản, ngươi cầm đi, năm đó chưa trả, hôm nay ta trả lại”.
Sau đó, hắn liền quay lưng mà đi, để lại lão bản một mặt mờ mịt không rõ chuyện gì xảy ra nhưng rất nhanh liền cho nén bạc kia vào túi mà cất đi.
Bất quá ánh mắt của hắn vẫn không ngừng dõi theo Hiên Minh mà kỳ quái.
Hắn cứ có cảm giác Hiên Minh rất quen nhưng không rõ là đã thấy ở đâu rồi.
Rốt cuộc vị công tử này là ai nhỉ?
...
Thời điểm Hiên Minh rời Bắc Thành cũng là lúc mặt trời dần dần xuống núi, hắn cũng nên trở về Thẩm gia rồi.
Mấy tên canh cổng vừa thấy hắn về liền vội vàng hành lễ cung kính nói ra:
“Gặp qua tam thiếu gia”.
Hiên Minh phất phất tay cho bọn hắn thôi hành lễ, từ lúc rời Thẩm gia đến giờ, hắn thật sự cũng đã quên đi cái cảm giác được người khác hành lễ rồi.
Bây giờ nhìn lại quả thực liền có chút cảm giác không quen.
Đột nhiên, một tiếng quát cực kỳ lớn phát ra từ trong phủ:
“Ranh con, ngươi còn biết đường về nhà?”.
Vừa dứt lời, một đại chưởng hỏa diễm khủng khiếp liền ập đến, không khí xung quanh liền chấn động liên hồi. Mấy tên lính canh thấy vậy tiền tái nhợt lại hết cả mặt mày không thôi, dư lực thật khủng khiếp.
Thấy vậy, Hiên Minh liền cười lớn một tiếng rồi một tay tùy ý đưa ra đối chưởng. Chưởng lực va chạm nhau liền tạo thành một luồng kình phong tản ra.
Hiên Minh bất ngờ xoay cổ tay lại một chút, kình phong liền bị xoáy ngược lại mà tiêu biến đi, mấy tên lính canh cổng kia dù không chịu lực kình phong nhưng phần dư tạo thành cơn gió cũng đẩy bọn hắn ra phía sau vài bước.
Bọn hắn liền hít vào một ngụm khí lạnh không thôi, tình huống vừa rồi thật nguy hiểm, bọn hắn liền vội vàng ôm quyền thành kính nói ra:
“Đa tạ tam thiếu gia đã tay”.
Hiên Minh phất phất tay, hắn hướng vào bên trong phủ mà than thở:
“Phụ thân, sao lần nào ta về người cũng dùng làm một màn chào hỏi kinh hãi thế tục vậy?”.
Đáp lại hắn là một tràng cười thống khoái:
“Ha ha ha, tốt, tốt lắm. Mấy năm không gặp, thực lực của con quả nhiên đã bước vào Trúc Cơ cảnh rồi”.
Người vừa xuất một chưởng kia đương nhiên là thân sinh phụ thân của Hiên Minh, Thẩm lão tam.
Nhiều năm trôi qua, ngoại hình của hắn vẫn cứ một mực như vậy, thậm chí khí tức tựa hồ cũng muốn mạnh hơn đôi chút.
Hiên Minh nhìn phụ thân hắn một hồi rồi mỉm cười đưa hai tay ra hành lễ mà nói:
“Phụ thân, ta về rồi”.
Thẩm lão tam mỉm cười, hắn đưa tay lên vỗ vai Hiên Minh một chút mà nói:
“Về là tốt, về là tốt rồi”.
Sau đó, cả hai người liền đi dạo một vòng ở trong Thẩm phủ mà trò chuyện. Hiên Minh cũng đem chuyện của Điền y quán lên để hỏi tại sao trong thư không nhắc đến cho hắn biết.
Thẩm lão tam từ sớm sẽ biết hắn sẽ hỏi câu này, dù sao khi Linh Hạc đáp xuống Nguyệt Hải Thành, Thẩm gia đã sớm nhận được tin Hiên Minh trở về rồi.
Nhưng Hiên Minh lại chạy đi Bắc Thành trước làm cho mấy tên trưởng lão trong gia tộc không biết nên nói sao cho phải.
Thẩm lão tam liền thở dài ra mà nói:
“Còn không phải vì muốn để cho con an tâm tu hành. Dù sao Điền đại phu cũng đã lớn tuổi, qua đời là lẽ tự nhiên, cảnh giới của tiểu Hy tử cũng không thua con, đi lại trong tu chân giới tự nhiên khó gặp chuyện gì bất trắc được.
Hơn nữa lão tổ cũng đã nói tiểu Hy tử khó chết lắm, con không cần thiết phải để tâm đến như vậy”.
Hiên Minh cũng không phải hài tử năm đó, năm nay hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, tại Hạo Nhiên Thư Viện đọc qua được rất nhiều sách cùng Nho Thư, học qua được rất nhiều cách đối nhân xử thế.
Tâm tính từ sớm cũng đã ổn trọng lên nhiều lần, tự nhiên sẽ hiểu được những lời mà Thẩm lão tam nói.
Hắn cũng đồng dạng thở dài không thôi.
Tiếp theo, cả hai cũng không nói được thêm gì hơn nữa bởi bọn hắn đã đến được sảnh chính rồi.