Huyền Lục

Chương 214: Tam đại tộc của Thư Viện



Sảnh chính cũng là nơi nghị sự của Thẩm gia, giờ đây nơi này không biết từ lúc nào đã đầy ắp người, mà người nào người nấy đều sở hữu khí tức từ Trúc Cơ cảnh trở lên cả.

Hiên Minh bước vào, Thẩm lão tam liền rời xa hắn mà bước vào hàng ngũ kia. Thấy vậy, Hiên Minh liền ôm quyền nói ra:

“Gặp qua chư vị trưởng lão”.

Nghe vậy, mấy vị trưởng lão kia liền cười hòa ái nhìn lấy hắn mà nói thăm:

“Ừ, Minh nhi về rồi đấy à”.

“Minh nhi rời đi mấy năm mà đã thành thục thế này rồi”.

“Chậc, chậc, Minh nhi quả thực có phong độ của lão phu năm xưa”.

“...”

Nhìn biểu hiện mấy người này, Hiên Minh liền có chút co rút khóe miệng mình không thôi. Mấy lão già này thật sự không biết xấu hổ.

Hắn còn tưởng mình để mấy người này đứng đợi lâu liền đắc tội, nào ngờ hòa khí lại mười phần đến vậy.

Thấy vậy, hắn liền không biết làm gì hơn ngoại trừ việc đối đáp qua lại với nhau, ngữ khí lễ độ, thái độ hiếu kính đầy đủ không sót chút nào.

Càng nói chuyện với Hiên Minh, mấy vị trưởng lão này liền cảm khái không thôi. Thư Viện không hổ danh là Thư Viện, có thể giáo hóa cựu bại hoại này ra thành một chân chính thư sinh.

Đôi bên giao hảo không được bao lâu thì một khí tức thâm sâu như biển đột nhiên ập xuống, thần sắc mọi người liền biến đổi mà nhanh chóng đứng vào hàng ngũ, để cho một mình Hiên Minh đứng trơ trọi ở đấy giữa đại sảnh.

Không bao lâu sau, một thân ảnh lão nhân liền hiện ra mà ngồi vào ghế chủ vị. Hiên Minh thấy vậy liền nửa quỳ ôm quyền nói ra:

“Tham kiến lão tổ”.

“Tham kiến lão tổ”, mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thanh nói ra.

Thẩm Hạo tùy ý phất tay, ý bảo đứng dậy hết đi, sau đó lão hướng về phía Hiên Minh mà cười nói:

“Thế nào, tu luyện tại Hạo Nhiên Thư Viện có gì không tốt không?”.

Nghe vậy, Hiên Minh liền đứng dậy mà nói ra:

“Bẩm lão tổ, tu luyện tại Thư Viện rất tốt, ta không có vấn đề gì”.

Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.

Thẩm Hạo hỏi câu này ra mục đích cũng chỉ để xác định lại những lời mà ‘gia sư’ của Khương Hy nói năm đó mà thôi. Lão muốn xem thử Thư Viện có thật sự phù hợp với Hiên Minh không.

Bất quá khi thấy tu vi của hắn thì...

“Theo như ta thấy thì tu vi của con đã đạt đến Trúc Cơ cảnh rồi, thế nào, luyện được bao nhiêu Luân?”.

Một câu này của lão vừa ra, toàn trường liền nhanh chóng chú mục vào Hiên Minh. Đây cũng không có gì là kỳ lạ cả.

Ban nãy Hiên Minh giao thủ với Thẩm lão tam bọn hắn đương nhiên cảm ứng được, một chưởng đó của Thẩm lão tam cũng không phải hời hợt, đó là chưởng toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ cảnh đấy.

Vậy mà hắn lại có thể nhẹ nhõm phá giải như không.

Chứng tỏ thực lực của Hiên Minh mạnh hơn hẳn tu sĩ Trúc Cơ cảnh phổ thông. Đa số mấy vị trưởng lão này không biết được tình huống thân thể của Hiên Minh nên cũng chỉ có thể quy lại công lao cho tiên thiên Trúc Cơ mà thôi.

Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Nhân Mạch Trúc Cơ thì bọn hắn đương nhiên không đề cập đến, mà Thẩm Hạo cũng không đề cập đến.

Một cái có xác suất quá thấp, không phải ai cũng có cơ may có được, còn một cái thì tiêu tốn quá nhiều thời gian mà lại còn không nắm rõ được số lượng nhân mạch cụ thể.

Suy ra cũng chỉ còn lại Địa Mạch Trúc Cơ mà thôi. Chỉ có điều đứng ở góc độ của Thẩm Hạo, Đại Địa chi thể bắt buộc phải Địa Mạch Trúc Cơ rồi.

Hiên Minh suy nghĩ một chút liền truyền âm cho Thẩm Hạo. Thẩm Hạo nghe xong liền ra lệnh đuổi mấy vị trưởng lão kia ra bên ngoài.

Tâm tình mấy vị trưởng lão kia liền có chút hậm hực không thôi, bất quá cũng không thể chống đối lại lệnh của lão tổ được.

Người rời đi hết, đại sảnh chỉ còn lại mỗi một mình Hiên Minh cùng Thẩm Hạo. Lúc này, Thẩm Hạo mới nói:

“Minh nhi, có chuyện gì xảy ra sao?”.

Hiên Minh cười cười đáp lại:

“Bẩm lão tổ, cũng không có gì, bất quá lão sư của ta đã căn dặn không nên tùy tiện bày số vòng Luân ra cho người ngoài thấy”.

Nghe vậy, Thẩm Hạo liền ngạc nhiên nói ra:

“Con nhận lão sư rồi?”.

“Từ lúc tấn thăng vào nội viện, ta đã nhận sư”, Hiên Minh gật đầu xác nhận.

Các đại tông môn khác phân tầng cấp đệ tử ra hai luồng cơ bản là ngoại môn cùng nội môn nhưng tại Hạo Nhiên Thư Viện lại phân ra ngoại viện cùng nội viện.

Ngoại viện là nơi tu hành cho thư sinh Luyện Khí cảnh và cũng là nơi học tập của phàm nhân thông thường.

Nói thẳng ra, ngoại viện chính là nơi đào tạo ra đại đa số quan lại cho Tam Đại Hoàng Triều, một vài con em nhà giàu tuy không có linh căn nhưng chỉ cần tốt nghiệp được từ ngoại viện thì từ nay về sau tương lai rộng mở.

So sánh tương quan thì ngoại viện cũng tương đương với ngoại môn, vậy thì nội viện chính là nội môn.

Nội viện không có phàm nhân, tu vi thấp nhấp ở nội viện chính là Trúc Cơ cảnh. Hiên Minh từ hơn một tháng trước đã thành công tiên thiên Trúc Cơ nên hắn mới có được cơ hội trở về thăm Nguyệt Hải Thành.

Toàn bộ thế hệ trẻ Nguyệt Hải Thành đi Thư Viện năm đó hiện nay cũng chỉ có mỗi Hiên Minh cùng Mặc Hinh Nhi là thành công Trúc Cơ, còn những người khác vẫn đang tôi luyện tại Luyện Khí cảnh đỉnh phong.

Dù sao thì căn cơ của cả hai người đều cực kỳ vững chắc. Một người có thái gia gia là lão tổ Nguyên Anh cảnh, một người có lão tổ là Hóa Nguyên cảnh, chưa kể thể chất còn là Đại Địa chi thể.

Cả hai không sớm ngày đột phá Trúc Cơ mới là lạ.

Hiên Minh nói xong, một thân khí thế của hắn liền bành trướng ra, sau lưng hắn dần xuất hiện từng vòng Luân của Trúc Cơ lực.

Một, hai, ba, bốn,..., tám, chín,... mười Luân liền xuất hiện lên.

Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ.

Hiên Minh đột phá Trúc Cơ cảnh, thành tựu một loại kỳ danh giống với Khương Hy.

Đệ nhị nhân Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ.

Người đầu tiên không cần phải nói cũng biết là đệ nhất cường giả của Huyền Đô Đại Lục rồi.

Thẩm Hạo thấy vậy liền giật mình, hít thở có chút không thông, lão thật không nghĩ đến Hiên Minh lại thành công Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ.

Nên biết là lão hiện tại mặc dù là đại năng Hóa Nguyên cảnh nhưng ngày trước cũng chỉ là Lục Luân Địa Mạch Trúc Cơ mà thôi.

Nhìn thấy Hiên Minh thành tựu Thập Luân, nội tâm Thẩm Hạo liền tràn đầy hi vọng. Một đường này chỉ cần Hiên Minh không ngã, Thẩm gia chắc chắn sẽ sinh ra lão tổ Nguyên Anh cảnh.

Bất quá ánh mắt của lão có chút nghi hoặc nhìn về hư ảnh trên đầu Hiên Minh. Theo Thập Luân xuất hiện, hư ảnh đó cũng đồng dạng xuất hiện theo.

Là một tinh hải thu nhỏ nhìn rất bắt mắt.

Thẩm Hạo nhíu mày lại nói ra:

“Minh nhi, kia là thứ gì?”.

Hiên Minh mỉm cười đáp lại:

“Bẩm lão tổ, từ lúc đột phá thành công, sư thúc của ta đã đánh thứ này vào người ta rồi. Ta cũng không rõ lắm”.

“Sư thúc con?”, Thẩm Hạo có chút tự hỏi.

Lấy con mắt của Thẩm Hạo, lão đương nhiên không nắm rõ thứ này là gì, bất quá lão biết nó có liên quan đến che đậy.

Thẩm Hạo cũng từng là Địa Mạch Trúc Cơ nhưng lão lại không cảm nhận được uy lực của Thập Luân Địa Mạch, nếu lão không tận mắt chứng kiến được mười vòng Luân kia thì lão cũng không biết Hiên Minh cũng là Địa Mạch Trúc Cơ đấy.

Trầm mặc một hồi, Thẩm Hạo nói ra:

“Minh nhi, lão sư của con là ai?”.

Hiên Minh thu lại Trúc Cơ lực của mình, mười vòng Luân sau lưng liền biến mất, hư ảnh tinh hải ở trên đầu kia cũng tiêu tán theo.

Hắn ôm quyền cung kính đáp lại:

“Bẩm lão tổ, lão sư đã nói danh tự của người không tiện gọi ra, trừ phi lão tổ... thề với tâm ma không được tiết lộ ra bên ngoài”.

Nghe vậy, Thẩm Hạo liền giật mình, hai mắt lão có chút ngưng trọng lại mà nhìn lấy Hiên Minh. Tâm ma không phải là chuyện đùa, Thẩm Hạo muốn đột phá Nguyên Anh cảnh, sao lại không nghiên cứu tâm ma kiếp được cơ chứ.

Thề với tâm ma so với thề với thiên đạo còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều lần. Nếu lời thề ứng nghiệm, lão chắc chắn sẽ chết khi độ tâm ma kiếp vào Nguyên Anh.

Nói thẳng ra là một khi làm trái lời thề tâm ma thì một đời này không thể nào vào Nguyên Anh cảnh được.

Mà đừng nói là Nguyên Anh cảnh, thậm chí tu vi ở Trúc Cơ, Kim Đan cảnh cũng không thể tiến thêm được một bước nào ấy chứ.

Thẩm Hạo nghiền ngẫm từng lời của Hiên Minh nói, lão liền biết tính nghiêm trọng của vấn đề, vị lão sư kia tuyệt đối không phải người thường.

Lão liền hít vào một hơi rồi đưa ba ngón tay chỉ thiên mà thề. Một cỗ vĩ lực vô hình đột ngột xuất hiện rồi lập tức buông xuống mà tiến thẳng vào người lão.

Sống lưng Thẩm Hạo bất giác liền lạnh đi, lão thở một hơi rồi nói ra:

“Được rồi, ta đã thề, bây giờ con nói đi”.

Hiên Minh gật đầu đáp lại:

“Vâng, lão sư của con họ Chu, ngoài ra người tên gì con cũng không biết, mấy vị sư huynh sư tỷ cũng không biết”.

Chỉ một cái họ mà bắt một cường giả như Thẩm Hạo phải đi thề với tâm ma, nhìn từ góc độ nào đi nữa thì ai cũng sẽ nói lão bị thiệt thòi. Bất quá biểu hiện của lão cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Sau đó, Thẩm Hạo liền hỏi thêm một vài vấn đề liên quan khác nữa rồi mới nói ra:

“Minh nhi, con mặc dù đã vào được nội viện rồi nhưng cũng không được lười biếng tu hành, tranh thủ thời gian này vào cấm địa của gia tộc mà tu hành thôi”.

Nghe vậy, Hiên Minh liền giật mình đáp lại:

“Lão tổ, ta được phép đi cấm địa?”.

Thẩm Hạo cười hòa ái rồi nói ra:

“Thế hệ sau này của Thẩm gia chỉ có con cùng Phong nhi là có thể tu luyện, vào cấm địa của gia tộc tu hành cũng là chuyện bình thường”.

Thần sắc Hiên Minh liền kinh hỉ, hắn lập tức chắp tay đáp lại:

“Đa tạ lão tổ”.

Thẩm Hạo gật đầu, ánh mắt hòa ái nhìn hắn một chút rồi nói ra:

“Ừ, nếu không còn gì nữa thì con lui ra đi, từ mai đến tìm gia gia của con là được”.

“Vâng, lão tổ”.

Nói xong, Hiên Minh liền lui ra bên ngoài, để lại Thẩm Hạo cùng một mảnh đại sảnh yên tĩnh. Lão nâng chén trà ở trên bàn lên mà uống, thần sắc có chút đăm chiêu.

Cánh tay cầm chén trà liền có chút run nhẹ, ánh mắt rung động mãnh liệt, khóe miệng vô thức mà kéo dài ra hai bên.

Sắc mặt của lão tựa hồ có chút hơi vặn vẹo bất quá ý tứ từ hai mắt lão lại rất rõ ràng.

Lão đang rất phấn khích.

Trong bao nhiêu chuyện, lão thật không nghĩ đến lão sư của Hiên Minh vậy mà lại là họ Chu. Trong thiên hạ này, họ Chu không phải là họ hiếm, thậm chí là có chút phổ biến, Chu gia ở Tinh Sơn Thành là một ví dụ chẳng hạn.

Nhưng tại Hạo Nhiên Thư Viện, họ Chu lại chính là đại gia tộc.

Huyền Đô Đại Lục có Tứ Đại Thế Gia thì Hạo Nhiên Thư Viện cũng có Tam Đại Thế Gia của riêng mình, phân biệt là Tuyết Giang gia, La Sơn gia và Chu gia.

Chỉ có điều ba đại tộc này khác với những đại tộc khác trên Đại Lục bởi trong suốt lịch sử của Huyền Đô Đại Lục, đây chính là ba gia tộc duy nhất có thể sinh ra... Phu Tử.

Hạo Nhiên Thư Viện thờ bái rất nhiều Thánh Nhân nhưng thờ bái nhiều nhất vẫn là ba vị Tuyết Giang Phu Tử, La Sơn Phu Tử cùng Chu Phu Tử.

Hàng vạn năm nay, chưa từng có vị Phu Tử nào nằm ngoài ba gia tộc đó cả. Và trùng hợp thay, Phu Tử của đời này... họ Chu.

Thẩm Hạo tìm hiểu Hạo Nhiên Thư Viện rất kỹ nên lão biết trừ bỏ Phu Tử ra thì Thư Viện đương nhiên còn người họ Chu, bất quá những người này không nhất thiết phải giấu tên.

Chỉ có Phu Tử mới không dùng tên của mình làm xưng danh.

Thẩm Hạo làm sao mà không phấn khích được đây.

Minh nhi nhà lão vậy mà lại là học sinh của Phu Tử đương thời.

Phải biết hiện tại Phu Tử có năm học sinh mà cả năm người này có ai không là Nguyên Anh lão tổ đâu.

“Thẩm gia muốn quật khởi rồi sao?”, Thẩm Hạo lẩm bẩm.

Trầm mặc một hồi lâu, lão liền làm ra quyết định, về sau gia tộc chắc chắn sẽ tận lực nâng đỡ Hiên Minh lên, tiền lệ đã ra, Hiên Minh chắc chắn không thể thành Phu Tử.

Nhưng đột phá Nguyên Anh cảnh khả năng cao vẫn được, nhìn vào năm vị tiên sinh kia là sẽ hiểu. Hơn nữa Hiên Minh trở thành học sinh của Phu Tử cũng là chuyện rất tốt đối với Thẩm gia.

Bởi học sinh của Phu Tử bắt buộc phải lưu tại Thư Viện làm đạo sư.

Thẩm gia đời này mặc dù chỉ có hai người có thể tu luyện nhưng ngôi vị gia chủ chỉ có một, Thẩm Hạo không biết hai đứa trẻ nhà lão có ham muốn gì với cái ghế đó không nhưng lão vẫn phải tính đến tình huống tệ nhất.

Chỉ cần Hiên Minh lưu lại Thư Viện làm đạo sư, Thẩm Phong trở về làm gia chủ thì Thẩm gia sau này mới thật sự an bình mà quật khởi được.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Thẩm Hạo liền kéo ra mà cười một tràng dài trông rất quái dị.

Đến Thẩm Lăng Chính đến sau nhìn thấy cũng hoài nghi nhân sinh của Thẩm gia không thôi.