Thú vị ở đây cũng không có gì nhiều nhặn gì, đó là con đường mà hắn đang đi này nếu một mực đi tới thì sẽ gặp một cái hàn đàm.
Hàn đàm tại tu chân giới cũng không phải hiện tượng gì quá quý giá, bất quá lượng Thủy linh khí tại hàn đàm cực kỳ nhiều.
Khương Hy tu luyện tại đó tự nhiên sẽ làm ít công to.
Xác định thông tin xong, hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà đi về phía trước, trong chốc lát, thân ảnh hắn đã biến mắt khỏi tầm mắt mấy tên cướp đường rồi.
Đi được khoảng mười lăm phút thì Khương Hy rốt cuộc cũng thấy được hàn đàm, đó là một mặt hồ bán kính tầm mười mét, độ sâu tương đối sâu, hơn nữa thông qua linh thức, hắn không tìm thấy bất kỳ nguy hiểm tiềm tàng nào ở dưới đó cả.
Nhiều lắm thì chỉ có mấy con yêu ngư cấp thấp mà thôi.
Mặt hàn đàm này phẳng như mặt gương, đến một gợn sóng cũng không có, ở trên đó là một làn sương lạnh được phủ lên. Xung quanh là một cánh đồng tuyết trắng trông rất cô quạnh, bất quá cũng rất đẹp.
Khương Hy tiến lại gần đó rồi cúi thấp xuống chạm tay vào mặt hàn đàm, cái lạnh tê buốt kia rất nhanh liền truyền đến não hải của hắn.
Hắn mỉm cười mà gật đầu hài lòng, lạnh như vậy là tốt rồi.
Tiếp theo, để đề phòng bất trắc, hắn liền rút trận bàn ra mà bắt đầu bày một vài cái phù trận ở xung quanh.
Trận chiến yêu thú năm đó đã khiến cho phù trận của hắn hư hại nghiêm trọng nhưng nhờ vào tài phú kiếm lại được từ giao dịch làm ăn, hắn rốt cuộc cũng sửa lại được phù trận của bản thân.
Thậm chí lấy năng lực hiện tại của hắn, phù trận bây giờ so với năm đó còn muốn mạnh hơn nhiều lần.
Sau đó, hắn liền tháo dây lưng ra mà bắt đầu thoát y phục, xung quanh đây cũng chẳng có ai cả nên hắn cũng không lo bị người khác thấy.
Thu thập hết y phục vào bên trong giới chỉ, Khương Hy liền trầm mình xuống dưới hàn đàm này mà tắm táp một chút.
Đã tương đối lâu rồi hắn mới có thể tự do tắm rửa lại như thế này, bình thường hắn quá bận rộn nên nhiều lắm cũng chỉ dùng pháp lực tẩy rửa đi là cùng.
Nay gặp phải một cái hàn đàm này hắn sao bỏ qua cơ hội trời cho này được.
Bước xuống dưới hàn đàm, Khương Hy cũng tiện tay thu lại tấm dịch dung kia của mình lại mà để lộ chân diện mục.
Hàn đàm rất lạnh, tấm dịch dung kia của hắn chỉ cần tiếp xúc thôi là sẽ co cứng lại mà nứt vỡ, hắn đeo cũng không có tác dụng gì quá quan trọng cả, chi bằng tháo ra cho thoải mái.
Cái lạnh của hàn đàm rất nhanh liền nhập thể, Khương Hy liền tự động để cho Sắc Dục Thiên cùng Thực Dục Thiên điều hòa cơ thể mình.
Sắc Dục Thiên luân chuyển giữ ấm, Thực Dục Thiên cắn nuốt hàn khí mà chuyển hóa thành pháp lực. Quá trình này diễn ra phi thường thuần thục, cứ như là đã được vạch sẵn lộ tuyến rồi vậy.
Mấy con yêu ngư phát hiện hắn xuống hàn đàm thì đồng loạt nhe cái răng sắc lẻm ra như muốn cắn xé.
Bất quá khí tràng tỏa ra từ người hắn cực kỳ đáng sợ, đám yêu ngư kia liền hoảng hồn mà vội vàng bơi xuống đáy hồ mà ẩn núp.
Vì thế một mình Khương Hy cơ hồ liền độc chiếm cái hồ này mà bơi lội thoải mái.
Bơi được một hồi, hắn liền trồi lên mặt nước mà lưng dựa vào bờ mà hưởng thụ cảnh quan, vô tình, ánh mắt hắn di chuyển đến mặt hồ mà nhìn lấy dung mạo của mình ở trong đó rồi mỉm cười.
Trải qua mấy năm, dáng vẻ thiếu niên kia của hắn cũng đã mất dạng đi không còn dấu vết, giờ đây hắn đã thực sự trở thành một thanh niên nhân rồi.
Mày kiếm, mắt to, mũi cao, ngũ quan cân đối hài hòa, ánh mắt chứa đầy tinh quang cùng mị lực.
Càng nhìn lấy dung mạo của mình, Khương Hy lại càng thầm khen không thôi, hắn không biết cha mẹ của hắn là ai, hai người họ có thể còn sống, mà cũng có thể đã sớm chết rồi.
Nhưng hắn đảm bảo dung mạo của cả hai phải rất đẹp thì mới có thể sinh ra hắn được như dường này.
Mặc dù dung mạo của hắn có trải qua Sắc Dục Thiên gia trì nhưng tiên thiên ngũ quan là thứ vốn đã có sẵn, dung mạo của hắn trời sinh đã đẹp trai sẵn rồi, Sắc Dục Thiên chỉ gia tăng khí chất cùng mị lực cho hắn thêm mà thôi.
Trừ bỏ cha mẹ ra, thi thoảng ngơ ngẩn một mình thế này Khương Hy cũng tự hỏi liệu hắn có huynh đệ, tỷ muội gì không nữa.
Mặc dù vấn đề này rất mù mịt nhưng Khương Hy tin tưởng hắn có người thân.
Vấn đề này không phải tự nhiên mà nhảy ra trong đầu, hắn tự nhiên có cơ sở để tin chuyện người thân này.
Hơn hai năm trước khi hắn cố gắng gặng hỏi thông tin về Trác Nhiên ngày hôm đó thì Tần gia lão tổ có nói rằng lão cũng không rõ nhưng theo lời lão thì Thuần Thú Môn chủ hôm đó cũng không phải Thuần Thú Môn chủ năm xưa.
Lão nghe lại từ lời của Lục Thần Du thì mới biết Thuần Thú Môn có hai Môn chủ, hơn nữa lại còn là sinh đôi.
Mà cũng vì chính hai chữ ‘sinh đôi’ này mà con tim hắn liền có chút đập hơi mạnh. Khương Hy sống hai đời tự nhiên rất mẫn cảm với bất cứ dị động nào của cơ thể mình nên hắn phi thường để tâm đến hai chữ đó.
Trên đời này vạn vật đều tuần hoàn nhân quả, không có hành động nào xảy ra mà không có ý nghĩa cả, nếu hắn thật sự có sinh đôi thì về sau ắt sẽ gặp được thôi.
Bất quá đối với việc này Khương Hy có chút hơi hồi hộp, sống một mình bấy lâu nay tự nhiên cảm nhận được mình còn người thân thì có chút hơi lạ.
Mong đợi có lẽ hắn sẽ có nhưng hắn vẫn có rất nhiều thứ khác để thắc mắc.
Ví dụ như tại sao năm xưa hắn lại bị lưu lạc hay bọn họ đã bao giờ đi tìm hắn chưa hay đã mặc định hắn chết rồi chẳng hạn.
Ngẫm nghĩ được hồi, trong thâm tâm hắn bỗng nhiên rung động lên một cái, một cỗ đại lực từ sâu trong tâm hồn bất ngờ bức ra mà phóng thẳng lên trời.
Thần sắc hắn liền chuyển thành đại biến.
Thân người hắn liền ngồi thẳng dậy mà chấn kinh.
Tại sao Cửu nạn lại kích hoạt rồi?
Không lẽ do ta nghĩ đến người thân sao?
Cửu nạn kích hoạt không phải chuyện đơn giản, bình thường tu sĩ muốn ngộ ra đạo lộ bắt buộc phải trải qua Tam tai Cửu nạn.
Tam tai bao gồm Thiên kiếp, Địa kiếp cùng Nhân kiếp, trong đó Thiên kiếp chính là Nguyên Anh Tử Lôi kiếp. Địa kiếp liên quan đến tự nhiên còn Nhân kiếp liên quan đến con người.
Về phần Cửu nạn thì khác hẳn Tam tai bởi nó không giống nhau, tùy vào tình huống của mỗi tu sĩ mà Cửu nạn biểu hiện ra cũng sẽ khác nhau.
Chẳng hạn như vừa rồi Khương Hy đã kích hoạt một nạn ở trong Cửu nạn của hắn, cái nạn này xuất hiện khi hắn nghĩ về người thân nên đây chắc hẳn là Gia kiếp.
Gia kiếp chỉ có khi tu sĩ đó có gia đình, nếu là trẻ mồ côi chân chính thì còn lâu mới có Gia kiếp được. Khương Hy có Gia kiếp, chứng tỏ người thân của hắn vẫn còn sống.
Cửu nạn xuất hiện, Khương Hy bắt buộc phải độ nạn thôi nhưng hắn biết đi đâu tìm người thân đây bây giờ.
Truy huyết bí thuật?
Nghe cũng được nhưng chỉ có một mình máu của hắn thì làm sao mà truy?
Chí ít phải có thêm máu của người hắn cần tìm thì mới truy ra vị trí của người đó được.
Nghĩ đến đây, Khương Hy lại ỉu xìu xuống mà dựa trở lại vào bờ hàn đàm. Trong số Cửu nạn, hắn chỉ mới thành công độ qua đệ nhất nạn là Oán kiếp mà thôi.
Khó khăn lắm đệ nhị nạn mới xuất hiện, vậy mà lại trực tiếp rơi vào bế tắc rồi.
“Thôi thì cố gắng tìm kiếm vậy”, hắn tự nhủ.
Sau đó, hắn liền thở dài ra một hơi, khói trắng liền theo miệng trở ra ngoài mà hòa mình vào không trung. Thân người hắn mỗi lúc một trượt xuống bên dưới mặt nước.
Đột nhiên, hắn bất ngờ ngồi thẳng người dậy mà nhìn qua bên phải, cách hắn khoảng hơn trăm mét đột nhiên xuất hiện một cái xe ngựa.
Khương Hy thật không ngờ vậy mà có người vượt qua được ‘lãnh địa’ của hắn đấy. Phải biết hắn hiện này là tu sĩ Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Tứ Kiều chứ không phải là sơ kỳ như trước nữa.
Tại cảnh giới Trúc Cơ, linh thức sẽ mở rộng theo cơ số gấp hai và gấp ba so với lượng linh thức ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ cảnh phổ thông, cường độ linh thức tại sơ kỳ là khoảng ba mươi ba mét, trung kỳ là sáu mươi sáu mét còn hậu kỳ chính là một trăm mét.
Khương Hy từ khi đột phá Trúc Cơ cảnh hắn đã sớm đạt đến cường độ một trăm mét tròn rồi, trải qua hấp thụ máu huyết của Tử Ngân Lang, linh thức của hắn còn mở rộng được thêm mười mấy mét nữa.
Nay đã vào trung kỳ, linh thức của hắn đã sớm vượt qua hai trăm mét. Vậy mà xe ngựa kia phải tiến đến gần một trăm mét hắn mới có thể phát hiện ra.
Hắn không giật mình không được.
Xe ngựa di chuyển mỗi lúc một gần, ánh mắt Khương Hy lại càng ngưng trọng hơn. Cho đến khi xe ngựa đến trước hàn đàm mười mét thì mới dừng lại.
Lúc này Khương Hy mới có thể nhìn thấy được chân diện mục cái xe ngựa này, thân xe làm từ một loại linh thụ có tiếng của tu chân giới, độ bền rất cao, họa tiết ở trên cũng không quá bắt mắt nhưng lại rất hòa hợp với vật liệu.
Kéo xe là hai con Yêu Mã có chút hơi lớn, so với kích thước của ngựa thông thường thì khoảng gấp rưỡi, bộ lông có màu đỏ đen tương đối bắt mắt, bốn cái chân phi thường khỏe mạnh, nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy đầy cơ bắp rồi.
Cái bờm trên người nó mặc dù trời không có gió nhưng vẫn tự do tung bay như ngọn lửa vậy.
Nguyên lai, hai con ngựa này là Xích Hành Mã.
Sử dụng Xích Hành Mã làm linh thú kéo xe, chủ nhân của chiếc xe ngựa này tuyệt đối phải là người có tiền, hơn nữa còn là một người có tiền hơn bình thường.
Xung quanh xe ngựa có bốn nữ tỳ đi theo, trên người bọn họ đều mang đồng dạng một loại phục trang, bên ngoài được khoác một lớp áo lông giữ ấm.
Động tác đi đứng của bọn họ phi thường đồng đều, phi thường tiêu chuẩn. Hơn nữa một thân tu vi cũng không kém.
Bốn nữ tỳ này vậy mà đều là Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Bốn nữ tỳ đã vậy thì tên phu xe kia còn đáng sợ hơn, mặc dù bên ngoài ăn mặc bình thường, tựa hồ có hơi chút sạch sẽ, ngoại hình nhìn chung là một thanh niên nhân.
Vậy mà khí tức trên người lại rất thâm sâu.
Khương Hy mặc dù không dùng mắt nhìn nhưng hắn có thể cảm nhận được người này đem lại cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Đoàn người này không nhiều nhưng lại đem đến cho hắn một loại áp bách thật sự rất khó thở. Quan sát được một hồi, hắn phát hiện ra đoàn xe ngựa này cứ như đá vậy, bọn họ vậy mà không có chút suy chuyển nào.
Khương Hy thu mắt lại suy nghĩ một hồi, hắn liền đứng dậy mà đi ra khỏi hồ. Pháp lực trong thể nội hắn liền tự động vận hành mà hong khô cơ thể.
Lớp băng mỏng bám xung quanh người hắn dưới pháp lực tẩy rửa liền biến mất đi không còn một mảnh, để lộ ra thân hình hoàn mỹ trắng như ngọc kia.
Ẩn bên dưới da là như có như không từng đoàn hỏa xà khẽ di chuyển.
Đột nhiên, một tiếng huýt sáo liền vang ra từ trong xe ngựa. Khương Hy cảm ứng được tiếng huýt sáo này, linh thức hắn liền khẽ động tiến nhập vào sâu bên trong.
Nhưng linh thức chưa chạm vào được xe ngựa thì đã bị một đạo linh thức khác đánh gãy rồi. Khương Hy không cần nhìn cũng biết là do ai.
Sau đó hắn liền không để ý đến nữa mà lấy y phục ở trong giới chỉ ra mà mang vào.
Bốn nữ tỳ kia cũng không còn bất động như cũ, theo một tiếng huýt sáo kia thì các nàng đã có chút di chuyển ánh mắt sang nhìn hắn rồi.
Thân thể của hắn quả nhiên là liều thuốc phiện đối với nữ nhân, các nàng chỉ vừa nhìn thôi đã dứt không ra, bất quá dường như các nàng được huấn luyện rất tốt nên chỉ nhìn một chút rồi vội vàng thu ánh mắt về.
Khương Hy đang quay lưng lại nhưng nhờ vào linh thức, nhất cử nhất động của các nàng hắn vẫn có thể thấy rõ mồn một được.
Bốn nữ tỳ kia mặc dù không còn nhìn hắn nhưng thi thoảng ánh mắt vẫn như có như không mà liếc sang đây, sắc mặt cũng có đôi chút ửng hồng lên.
Khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên, thay xong y phục, hắn liền mặc kệ đầu tóc còn đang xõa dài kia mà quay lại nói ra:
“Ngươi nhìn đủ chưa?”.
Một câu này hắn nói ra không phải dành cho bốn nữ tỳ, càng không dành cho tên phu xe, mà là dành cho chủ nhân của tiếng huýt sáo kia.
“Vừa đủ”.
Thanh âm vang lên từ trong xe đáp lại. Tiếp đó, phu xe liền quay lại mà kéo rèm ra, một thanh niên nhân liền bước ra bên ngoài. Đám nữ tỳ thấy vậy liền nhanh chóng lấy ra một cái bục gỗ để chân đặt ở một bên xe ngựa.
Thanh niên nhân liền dựa vào đó bước xuống xe rồi đi tới trước mặt hắn mà mỉm cười nói ra: