Khương Hy có chút nghệt mặt ra mà nhìn lấy thanh niên nhân này. Thanh niên nhân rất cao, ít nhất phải cao ngang hắn, hai mắt cực kỳ sáng, hơn nữa nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hư ảnh một tiểu tinh hải ở trong đó.
Da của hắn rất trắng, so với Khương Hy còn muốn trắng hơn, thậm chí có thể liều mạng với màu trắng của tuyết một trận.
Dẫu thế, hắn cũng không phải thuộc dạng trắng bệnh. Trên thân người hắn mang một bộ trường bào lam y rất có phong thái, họa tiết cường điệu, nhìn qua cũng biết là công tử đại thế gia nào đó.
Dáng vẻ của thanh niên nhân rất nho nhã, hữu lễ. Khương Hy có nhìn hắn thêm năm, sáu lần nữa thì cũng không nghĩ đến tiếng huýt sáo trắng trợn kia lại đến từ người này được.
Bất quá...
Đánh với ta một trận chứ?
Dạo này có nhiều người rảnh rỗi đến vậy rồi sao?
Sao đang yên đang lành tự nhiên nhảy ra đòi đánh một trận là thế nào?
Thanh niên nhân dường như cảm nhận được lời mình nói có chút không rõ, hắn liền vội nói lại:
“Các hạ đừng hiểu lầm, ý của ta là đánh cờ, không phải đánh nhau”.
Nghe vậy, Khương Hy liền híp mắt lại nhìn hắn, trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ gì đó không biết được, hắn nói ra:
“Bàn cờ đâu?”.
Thanh niên nhân nghe vậy liền quay sang nhìn phu xe mà nói:
“Bàn cờ đâu?”.
Phu xe lắc đầu, thanh niên nhân liền có chút hơi cứng người rồi quay lại mà nói:
“Thật có lỗi, ta không có bàn cờ”.
Khương Hy lạnh nhạt đáp:
“Không quan hệ”.
Vừa dứt lời, hắn liền bước sang một bên, một tay phất ra, pháp lực liền thôi động mà hóa thành ba mươi tám đạo bạch quang phân biệt mười chín ngang, mười chín dọc đan chéo vào nhau tạo thành một bàn cờ ở giữa mặt tuyết.
Khương Hy nhìn hắn nói tiếp:
“Ngươi dùng quân đen hay trắng?”.
Thanh niên nhân kia nhìn qua bàn cờ tự nhiên được dựng lên từ pháp lực kia một chút, ánh mắt lóe lên một tia tinh quang rồi mỉm cười đáp:
“Tùy các hạ”.
Khương Hy nói ra:
“Ngươi là người đến, vậy dùng đen đi”.
Nghe vậy, thanh niên nhân gật đầu, sau đó cả hai người phân biệt ngồi đối diện nhau mà bắt đầu đánh cờ.
Bàn cờ đã không có, phải dùng pháp lực để tạo nên. Vậy thì quân cờ đâu?
Đương nhiên cũng là dùng pháp lực mà tạo nên rồi.
Thanh niên nhân đưa tay ra phủi phủi lớp tuyết ở trên mặt đất rồi bốc lên một vụn đất nhỏ mà văn lại thành cục.
Sau đó hắn liền vận pháp lực lên, một đạo hỏa diễm liền xuất hiện bao quanh lấy cục đất đó mà hóa đen lại thành một dạng hỏa thạch.
Thanh niên nhân phủi nhẹ đi tàn dư ngọn lửa trên đó rồi từ tốn đặt ‘quân đen’ kia lên bàn cờ. Thấy vậy, Khương Hy liền mỉm cười.
Hắn cảm thấy người này rất thú vị, đường đường là người rủ hắn đánh cờ, vậy mà lại không có lấy bất kỳ cái bàn cờ lẫn quân cờ nào cả.
Kể cả khi Khương Hy bảo thanh niên nhân dùng quân đen thì hắn cũng không có ý kiến gì cả, kết quả quân đầu tiên lại đánh ngay vào điểm Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên là điểm chính giữa của bàn cờ, đây có thể xem là một điểm trung lập, không biểu thị tấn công, cũng không biểu thị phòng thủ, đến dò la thám thính cũng không phải.
Một nước đi này về cơ bản có thể hiểu là đảo chủ thành khách, nhường bước đầu tiên lại cho Khương Hy đi.
Khương Hy nhìn quân cờ đen đó một chút rồi đưa hai ngón tay ra về phía hàn đàm, một giọt nước nhỏ liền bay lên từ đó
Hắc Trúc Bút xuất hiện trong tay, hắn liền họa một đạo Băng Hóa Phù ở trên hư không, phù vừa ra, giọt nước kia liền đông kết lại thành một quân cờ băng.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp quân cờ đó lại rồi đánh xuống. Nước đi đầu này của hắn chính là tấn công.
Thanh niên nhân nhìn một chút rồi lại bốc lên một ít đất, hỏa diễm lại lên rồi lại đánh ra một nước đi. Nước này của hắn... là phòng thủ.
Vừa nhập trận đã phòng thủ, đây liệu có phải là biểu hiện của hèn nhát không thì không ai rõ nhưng Khương Hy cảm thấy thanh niên nhân này rất thú vị.
Hắn rất lâu rồi không có hứng thú với một người, nay tùy tiện lại gặp phải một người rồi.
Sau đó, đôi bên liền liên tục xuất quân ra mà đánh.
Khương Hy vẫn một mực tấn công.
Thanh niên nhân kia vẫn tiếp tục phòng thủ.
Chỉ trong ba mươi phút, gần nửa bàn cờ ở phía thanh niên nhân đã chi chít quân cờ rồi. Thế trận không trực tiếp nghiêng về bên nào, số quân ăn đôi bên cơ hồ là ngang nhau.
Thanh niên nhân không vội đánh quân tiếp theo, hắn nhìn Khương Hy mỉm cười rồi nói ra:
“Ta gọi Sử Quân, các hạ là...?”.
Khương Hy lạnh nhạt đáp lại:
“Ta gọi Vô Nhai, ngươi mệt rồi?”.
Sử Quân gật nhẹ đầu, thừa nhận hắn có chút mệt rồi. Ván cờ này nhìn đơn giản nhưng thực chất lại không. Trừ bỏ việc phải hao tổn linh lực, pháp lực cùng linh thức ra thì trí lực cũng bị hao hụt đi rất nhiều.
Sử Quân vốn dĩ đi đường có chút nhàm chán, vô tình gặp phải một người trông qua cũng tựa hồ có chút thú vị nên hắn thuận miệng muốn rủ làm một ván cờ.
Nào ngờ gặp phải kỳ thủ thực sự.
Khương Hy nghe Sử Quân thừa nhận thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm, đột nhiên, một tay hắn đưa ra, Cách Không Khiển Vật liền thi triển.
Mấy con cá đang lẩn trốn ở ở dưới hồ bất ngờ bị cầm nắm mà bay ra khỏi hàn đàm. Một tay còn lại Khương Hy đưa ta mà triệu hồi Dục Hỏa.
Dục Hỏa xuất hiện liền đem đám cá kia nướng lên. Sử Quân thấy vậy liền có chút ngạc nhiên, hắn đưa tay lên ra hiệu cho bốn nữ tỳ lại trợ giúp.
Khương Hy cũng không để ý đám nữ tỳ kia lắm, hắn lấy ra một ít gia vị đã trộn sẵn từ trước mà dùng trực tiếp lên những con cá đang nướng giữa chừng kia.
Sau đó liền vận linh thức liên tục mà khống hỏa nướng cá.
Sử Quân cười cười nói ra:
“Vô Nhai các hạ, ngươi không ích cốc sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Sợ tạp chất mới ích cốc, ta không ngại”.
Sử Quân ồ lên một tiếng ngạc nhiên, hai mắt hắn không tiếp tục nhìn vào bàn cờ nữa mà chuyển sang nhìn con cá đang nướng kia.
Một mùi thơm từ lớp da cháy kia liền lan ra xung quanh, Sử Quân hít nhẹ vào một hơi mà cười lên không tự chủ.
Rất thơm.
Một tay bất giác đưa lên xoa xoa cái bụng, không biết bao lâu rồi hắn mới có lại cảm giác... thèm ăn nhỉ?
Hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Ta ăn được chứ?”.
“Tùy tiện”, Khương Hy đáp.
Nướng xong, Khương Hy liền thu lại Dục Hỏa, đám nữ tỳ kia liền nhanh chóng mà thu lấy mấy con cá nướng rồi rút dao thớt ra chuẩn bị.
Mặc dù Khương Hy không thông trù nghệ như Hiên Minh nhưng hắn có thể nhìn ra dao pháp của các nàng rất thuần thục, so ra có chút kém hơn Lân nhưng so với đại đa số trù sư thì cao hơn hẳn.
Các nàng lóc thịt cá rất nhanh, hơn nữa thịt cá lại không bị vỡ một chút nào.
Tay nghề của các nàng rất thạo, rất nhanh, cá liền bị lóc đi hết xương chỉ còn lại phần thịt được đặt gọn gàng lên trên một lớp lá chuối ở trên đĩa.
Bên cạnh hai người Khương Hy cùng Sử Quân đều được một cái bàn nhỏ, trên cái bàn nhỏ là đĩa cá nướng kia cùng với đũa gắp và một bình rượu.
Mỗi người phân liệt ra đều sẽ có một nữ tỳ ở cạnh để hầu rượu, tác phong phải nói là vừa nhanh vừa chuyên nghiệp vô cùng. Kỹ viện đem ra so với các nàng thì thua hơn hẳn ở cái tốc độ này.
Sử Quân cầm đũa lên gắp một miếng cá cho vào miệng rồi nhai thật kỹ, hai mắt hắn nhắm nghiền lại như muốn tập trung cho vị giác cảm nhận được hương vị kia.
Hắn vừa nhai vừa liên tục khen ngợi:
“Ngon, rất ngon, quả thực rất ngon”.
Hắn liên tục nói ra ba chữ ‘ngon’, hơn nữa cấp độ cũng mỗi lúc một tăng dần, chứng tỏ món cá nướng này quả thật đã hớp hồn hắn rồi.
Sử Quân thật không rõ tại sao từ trước đến nay hắn chưa được ăn loại linh thực như thế này nhỉ.
Nhìn bộ dáng kia Sử Quân, Khương Hy liền có chút cười thầm ở trong lòng. Lần đầu khi nếm phải thức ăn của Tứ nương, biểu hiện của hắn cũng chính là như vậy.
Tu chân cần ích cốc bởi thức ăn thông thường lẫnn linh thực đều có lẫn tạp chất ở trong, ăn vào đối với cơ thể cũng không thật sự tốt.
Tứ nương thân là Thần Trù, nàng nghiên cứu qua rất kỹ cách tiêu hóa của tu sĩ nên nàng đã tự sáng tạo ra trù nghệ cho riêng mình.
Trù nghệ của nàng bao hàm lại cũng chỉ nằm ở một chữ ‘thuần’.
Hương thơm thuần túy, vị ngon thuần túy, nguyên liệu cũng thuần túy không tạp chất.
Nhân gian đồn đại trù nghệ của Tứ nương đã đăng đỉnh tự nhiên không sai. Thậm chí Khương Hy còn cảm thấy ‘đăng đỉnh’ chưa thật sự lột tả ra được năng lực của nàng.
Theo góc nhìn của hắn, trù nghệ của nàng đã không còn là nghệ nữa mà đã trực tiếp tiếp cận với đạo rồi.
Đáng tiếc Tứ nương không có linh căn, tự nhiên không thể tu hành được. Nếu không, Khương Hy thật sự muốn nhìn xem một người đi Trù Đạo có thể đánh ra phong mang như thế nào.
...
...
Sử Quân gắp cá liên tục mà ăn, ăn một hồi liền ăn hết sạch, hắn liền lắc đầu tiếc nuối.
Mà tiếc nuối thì tự có truy cầu, ánh mắt hắn thi thoảng cứ liếc liếc sang đĩa cá ở bên cạnh Khương Hy không thôi.
Khương Hy cũng chỉ ăn một vài miếng rồi nhường lại đĩa cá cho Sử Quân. Thấy vậy, Sử Quân liền cười cười cảm tạ ngay tắp lự.
Khẩu vị của Khương Hy quá cao, đám cá nướng này chung quy lại cũng chỉ ở cái tầm khai vị mà thôi, để trở thành món chính của hắn thì xa xa không thể.
Ăn uống xong xuôi, đám nữ tỳ liền dọn dẹp hết tàn dư rồi lui trở lại vị trí cũ mà an tĩnh đứng. Sử Quân tựa hồ đã lấy lại tinh thần mà tiếp tục đánh cờ với Khương Hy.
Hắn nâng một quân đen lên mà suy nghĩ một đoạn tương đối lâu rồi mới hạ tay đặt quân.
Lần này, hắn không phòng thủ nữa mà chuyển sang thế tấn công.
Khương Hy phất tay lên, một giọt nước từ hàn đàm bay lên mà, dưới tác dụng của Băng Hóa Phù, nó liền đông cứng lại mà đánh xuống.
Sử Quân đã công, vậy thì hắn liền thủ.
Lại qua mấy phút, thế công của Sử Quân càng lúc càng hùng dũng, so với Khương Hy trước đó còn muốn ác liệt hơn mấy phần.
Khương Hy làm người vốn bình bình đạm đạm không hiếu chiến nên thế công của hắn cũng rất hòa khí nhẹ nhàng.
So ra thì Sử Quân mạnh hơn hắn ở điểm này nên rất nhanh số quân ăn của Sử Quân một lúc một tăng lên.
Nếu dùng hình tượng để miêu tả thì Khương Hy cùng Sử Quân có thể xem như là hai vị tướng quân ở hai chiến tuyến khác nhau.
Quân cờ xem như quân linh, bọn hắn đành cờ liền như tướng quân hạ lệnh bày quân.
Khương Hy bình đạm, ổn trọng tự nhiên thiên về chiến thuật cũng xảo thủ. Còn Sử Quân cường ngạnh bá liệt, dùng sự dũng mãnh của quân lính mà đàn áp về phía trước.
Hai người khác nhau, phong cách cũng khác nhau, thế trận đánh cờ tự nhiên cũng khác nhau.
Mắt thấy Khương Hy dần dần bại lui, Sử Quân liền cười nói ra:
“Vô Nhai các hạ, đã nhường rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười đáp lại:
“Sử Quân huynh đệ, trận thế chưa đến, ngươi chớ vội mừng”.
Sử Quân có chút ngạc nhiên, hai mắt đảo qua đảo lại một chút tựa hồ không tin tưởng những lời này nhưng cũng không trực tiếp nói ra.
Hắn nhìn bàn cờ một chút, xác nhận lại mình vẫn đang ở thế đại thắng nên liền nói:
“Ý của Vô Nhai các hạ là thế nào?”.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, phối hợp với dung mạo nguyên gốc của hắn cùng với mái tóc thả tùy ý ở trên vai kia liền có chút yêu dị.
Bất quá nhìn rất có soái khí.
Khương Hy đưa một quân cờ băng lên, nhân tức bất ngờ hiển hóa thành tia mà dung nhập vào trong đó, hai mắt hắn liền nổi lên một đoàn quang hỏa đại thịnh.
Hắn hạ tay đặt quân xuống bàn cờ.
Lấy vị trí quân đó làm trung tâm, cảnh vật xung quanh liền bắt đầu thay đổi.
Một cảnh tuyết trắng thiên địa trong chốc lát đã biến mất đi, thay vào đó mà một vùng thảo nguyên với thảm cỏ xanh tươi hoa lá.
Cái hàn đàm kia cũng triệt để hóa thành một cái hồ nước bình thường.
Một cơn gió nhẹ liền thổi qua, mái tóc của Khương Hy liền khẽ lay động ở bên vai. Hắn đưa một tay ra phía trước mà mỉm cười nói: