Huyền Lục

Chương 220: Kỳ chiến bên hàn đàm (2)



Sử Quân hít vào một ngụm khí, thần sắc ngưng trọng hẳn lên, ánh mắt hắn liên tục quan sát tình huống đang diễn ra ở xung quanh, đồng thời linh thức cũng tràn ra ngoài mà cảm nhận.

Quang cảnh có thể làm giả nhưng cảm giác thì lại không.

Đó vốn là suy nghĩ của Sử Quân, bất quá sau khi vận linh thức lên thì hắn sợ thật rồi, linh thức của hắn vậy mà không cảm nhận được bất cứ một luồng hàn khí nào ở trong không trung.

Cứ như cả ván cờ này bị dịch chuyển ra khỏi Bắc Nguyên vậy.

Nhưng xe ngựa cùng nữ tỳ của hắn vẫn còn ở đây, hơn nữa bọn họ hiện nay cũng rất hoang mang với tình huống hiện tại.

Sử Quân có chút nhíu máy lại mà nhìn Khương Hy một hồi rồi thở ra một hơi, hắn bắt đầu cầm lấy một quân đen, sau lưng hắn liền hiện lên một hư ảnh tinh hải mờ mịt.

Đáy mắt lướt qua một tia dư quang, Sử Quân hạ quân xuống bàn cờ.

Dị biến phát sinh, thảo nguyên xanh tươi kia bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa mà lan ra xung quanh, bầu trời trong xanh trong chốc lát liền bị nhuộm lên một màu khói lửa mịt mù.

Hỏa khí tỏa ra liên hồi không ngớt.

Khương Hy gật nhẹ đầu mỉm cười.

“Quả nhiên có chút môn đạo”, hắn tự nhủ.

Sau đó hắn cầm lên một quân cờ rồi đánh xuống, cái hồ bên cạnh bất ngờ bành trướng ra vô tận, nước lan ra như thủy triều mà dập hết toàn bộ đống lửa, một cơn cuồng phong liền nổi lên.

Mặt đất bên dưới bọn hắn dần dần mềm đi mà hóa thành một bãi cát vàng. Từng tiếng chim hải âu liền vang lên khắp vùng không gian này.

Đối mặt với tình huống này, tinh hải sau lưng Sở Quân liền có chút lấp ló, tinh vị liền thay đổi mà tạo thành tinh trận, tinh trận luân chuyển liền tạo thành trợ lực gia trì vào quân đen ở trên tay hắn.

Hắn đặt quân cờ xuống.

Mặt biển vô tận kia liền ùng ục chuyển động không ngừng, bọt biển trắng xóa tỏa ra xung quanh liên hồi. Từng cái xúc tu bí ẩn nằm sau bên dưới bất ngờ vùng lên.

Khương Hy không biết ở trên biển có bao nhiêu xúc tu nhưng đám xúc tu này vừa ra, cuồng phong của hắn liền bị chặn lại, thêm nữa là một trong số chúng không chặn cuồng phong mà lại trực tiếp đánh về phía hắn.

Đoàn quang hỏa trong mắt vẫn cứ đại thịnh như cũ, Khương Hy cầm lên một quân rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Ngũ Hành tương sinh, Thủy sinh Mộc.

Biển biến mất, thân hình của chủ nhân đám xúc tu kia liền hiện ra, nguyên lại là một con bạch tuộc khổng lồ.

Bất quá cái xúc tu kia của nó không biến mất theo biển mà vẫn đập thẳng về phía Khương Hy. Hắn mỉm cười không để ý.

Giữa lúc này, mặt đất liền nứt ra, hàng loạt cây cối liền phá tan mặt đất mà trồi lên như vũ bão cuốn lấy hết thân người của con bạch tuộc kia.

Xúc tu không kịp đánh xuống thì đã bị từng đạo dây leo khổng lồ trói buộc lại rồi.

Thấy vậy, khóe miệng Sử Quân liền khẽ giật giật không thôi. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lại đánh ra tiếp một quân.

Tinh hải sau lưng càng ngày càng lớn lên, theo đó trên bầu trời cũng hiện ra một mảnh tinh hải khổng lồ.

Sau đó, từng đạo lưu tinh liền rời khỏi bầu trời mà trực chỉ thẳng xuống bên dưới.

Oanh!

Từng tiếng va chạm kinh khủng liền vang lên, sâm lâm vạn trượng vừa được tạo ra nay đang dần bị lưu tinh công phá liên tục.

Con bạch tuộc khổng lồ kia cũng không thể sống tốt hơn được, nó liền bị đánh chết bởi đám ‘đạn lạc’ khổng lồ kia.

Khương Hy nhìn về phía Sử Quân một chút, xác nhận gương mặt của hắn đã có chút trắng ra rồi, bất quá lại không rõ đó thật sự là trắng bệch do mất sức hay do tiên thiên nữa.

Hắn quay đầu nhìn về phía sâm lâm bị tàn phá kia của mình một chút rồi mỉm cười, một tay cầm quân lại nâng lên rồi hạ xuống.

Sâm lâm liền phát sáng lên một đoàn hào quang tráng lệ.

Ngũ Hành tương sinh, Mộc sinh Hỏa.

Một đoàn hỏa diễm khổng lồ liền bùng lên mạnh mẽ, mặt đất đã nứt kia liền có chút đỏ lên, theo từng khe hở trước đó mà chảy ra từng đoàn dung nham.

Dung nham chảy ra được một lúc, mặt đất liền trồi lên một khoảng rất cao rồi bùng nổ ra.

Dung nham phun trào.

Mây mù sấm sét liền hiện ra mà đánh ầm ầm xung quanh, tinh hải kia liền vặn vẹo mà biến mất đi.

Mây mù lan ra như vô tận, sấm sét như mưa liền rơi thẳng xuống nhân gian. Quang cảnh tựa như tận thế đến nơi vậy.

Sử Quân nhíu mày lại, một đạo máu tươi liền chảy ra từ mũi hắn, hắn nhanh chóng đưa tay lên chùi một lát, thần sắc liền ngưng trọng không thôi.

Hắn nhìn thế trận bàn cờ lại một chút thì mới phát hiện ra thế công trước đó của mình vậy mà đã triệt để bị phá sau vài quân cờ rồi.

Từ lúc thảo nguyên xanh mát kia hiện ra, Sử Quân đã sớm biết những quân tiếp theo sẽ đáng sợ đến mức nào rồi.

Hắn không thể dùng kỹ năng đánh cờ như bình thường để phá nữa mà phải toàn lực vận pháp lực cùng linh thức lên chống đỡ.

Tình thế này so với đánh cờ bình thường còn muốn khó hơn rất nhiều, nếu chỉ đơn thuần đánh cờ bình thường thôi thì hắn có thể nhanh chóng phá nát hàng phòng thủ kia của Khương Hy.

Bất quá xem như phá được thì đám ảo cảnh kia vẫn không thể bị phá, hắn liền vĩnh viễn bị giam trong không gian này.

Vậy nên trọng tâm nhất vẫn là phá đi cái ảo cảnh này, và cũng vì thế nên nước cờ của hắn đã trực tiếp rơi vào bẫy mà Khương Hy đã chuẩn bị sẵn.

...

Đôi bên đánh ra thêm vài quân nữa, số quân ăn của Khương Hy một lúc một nhiều, trong khi đó số quân ăn của Sử Quân thì vẫn giậm chân như cũ.

Không được bao lâu thì số quân ăn của đôi bên đã trở nên cân bằng với nhau rồi.

Máu mũi của Sử Quân chảy ra một lúc một nhiều, nhãn lực mỗi lúc một kém đi, từng hơi thở của hắn càng ngày càng trở nên nặng nhọc hơn. Thân người cũng đã có chút ngồi không thẳng rồi.

Tên phu xe kia thấy vậy liền bước xuống xe ngựa mà đi tới. Sử Quân thấy vậy liền đưa tay lên ngăn lại.

Cước bộ của phu xe cũng ngừng lại, ánh mắt có chút âm trầm mà nhìn về phía Khương Hy.

Khương Hy đương nhiên cảm nhận được cái ánh mắt bất thiện đó, nhưng hắn không quan tâm lắm. Phu xe mạnh thì mạnh nhưng vẫn rất nghe lời Sử Quân.

Sử Quân chỉ cần đưa lên một tay mà hắn đã dừng cước bộ lại rồi, chứng tỏ địa vị của Sử Quân phải cực kỳ dọa người mới có thể dùng hành động đơn thuần như vậy để ngăn một tu sĩ như hắn.

Sử Quân dùng vạt áo chùi đi số máu mũi kia mà nhìn về phía Khương Hy nói ra:

“Vô Nhai các hạ thật thâm tàng bất lộ, vậy mà có thể thành thục toán mệnh kỳ thiên”.

Toán mệnh kỳ thiên kỳ thực cũng chỉ là một loại khác của đánh cờ mà thôi nhưng loại đánh cờ này về cơ bản chính là đánh nhau.

Bất quá chiến trường lại không quá lớn nhưng độ hung hiểm lại mạnh hơn bình thường quá nhiều.

Mỗi quân cờ đánh ra đều được gia trị bằng một lượng pháp lực cùng linh thức nhất định, chưa kể bên trong mỗi quân cờ còn ẩn chứa năng lượng thiên cơ nữa.

Khương Hy có thể bói toán xem quẻ, tự nhiên có thể tự nhiên sử dụng năng lượng thiên cơ đưa vào trong bàn cờ.

Còn Sử Quân thì không hẳn, gọi là không hẳn vì hắn biết toán thuật nhưng không thường xuyên dùng, thậm chí là chưa từng dùng bao giờ.

Cho nên khi hắn dùng thì lực phản phệ tự nhiên mạnh hơn tình huống bình thường rất nhiều.

Tình trạng hiện tại của hắn chính là hệ quả kia.

Về phía Khương Hy thì an nhàn hơn hẳn, hắn bây giờ còn đang từ tốn rót rượu ra chén mà thưởng thức nữa kia, tiện thể còn ngắm nhìn ban mai.

Ảo cảnh hiện giờ chính là một bãi biển bình lặng cùng với từng ánh ban mai sau giông bão do Khương Hy tạo ra.

Sử Quân định thần một chút rồi thở nhẹ ra một hơi bằng miệng, hắn cầm lấy quân đen rồi đánh xuống.

Theo đó, ban mai liền biến mất, mây liền tản ra, màn đêm tinh hải khổng lồ liền kéo đến nhưng sau đó thì không có thêm bất cứ diễn biến nào diễn ra nữa cả.

Trên có tinh hải, dưới có hải dương, giữa thiên địa chính là vị trí mà hai người đang đánh.

Khương Hy gật đầu nói ra:

“Vô công tất vô thủ”.

Từ nãy đến giờ chính là ngươi sống ta chết, không phân ai công ai thủ cả. Khương Hy tấn công thì Sử Quân cũng sẽ tấn công ngược lại, ý muốn lưỡng bại câu thương.

Bất quá cái ý nghĩ đó liền vô dụng đi.

Đôi bên tấn công cơ hồ đều phụ thuộc vào tình huống ảo cảnh đôi bên tạo ra. Như Khương Hy mượn yếu tố Ngũ Hành để thay đổi, còn Sử Quân thì mượn tinh vị cùng tinh trận để luân chuyển.

Nay Sử Quân không còn phá nát ảo cảnh của hắn nữa mà thay vào đó chính là đồng hóa, đưa ảo cảnh tinh hải kia của hắn vào mà đối ứng với hải dương bên dưới của hắn.

Một bên không tấn công thì bên còn lại cũng không biết nên tấn công như thế nào.

Nghĩ nghĩ một hồi, đoàn quang hỏa trong mắt Khương Hy liền đại thịnh vô lường, hai con ngươi màu đen kia nay đã chuyển thẳng thành một màu tím huyền diệu.

Màu tím này chính là vì hắn đã hấp thụ tinh huyết của đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú Tử Ngân Lang, tự nhiên thu về một đạo thần thông Tử Đồng của nó.

Tử Đồng vừa ra, Khương Hy liền đặt xuống một quân cờ.

Hải dương bên dưới liền dạt dào qua lại rồi biến mất, theo đó, một bồi đất liền trồi lên nâng đỡ vị trí của bọn hắn.

Một mặt hồ nước yên tĩnh liền xuất hiện mà bao lấy xung quanh không một gợn sóng. Chỗ bồi đất có chút nứt nhẹ ra mà trồi lên một cây anh đào lớn.

Tán anh đào nở rộ ra từng chùm hoa mà che lấp tầm mắt của Sử Quân về phía bầu trời. Tinh hải trong mắt hắn vẫn chưa bị hủy diệt, nhưng cũng không thể nào thấy được nữa rồi.

Một chiêu này cũng không phải tấn công nhưng còn hơn là tấn công, nó khóa đi mất căn cốt toán mệnh của Sử Quân.

Sử Quân có chút khó khăn mà nâng lên một quân cờ. Tay cầm cờ của hắn liền có chút run nhẹ rồi quân cờ liền trật đi mà rơi xuống đất.

Hắn liền phun mà một ngụm máu tươi vấy lên bàn cờ.

Sau đó, không gian liền có chút vặn vẹo rồi nứt vỡ ra mà hóa thành quang vụ tan đi.

Vô luận là tinh hải, mặt hồ hay anh đào thì giờ đây đã hòa làm một với quang vụ mà tiêu biến đi rồi.

Quang vụ trôi đi, một mảnh cánh đồng tuyết trắng cùng hàn đàm liền hiện ra như cũ.

Khương Hy nhìn Sử Quân một chút rồi phất tay, bàn cờ kia liền biến mất đi, quân đen thì hóa trở lại thành đất mà ẩn xuống bên dưới mặt tuyết.

Còn quân trắng thì hóa ngược trở lại hàn thủy mà đóng băng trên mặt tuyết.

Phu xe thấy Sử Quân hộc máu liền nhanh chóng chạy lại mà rút ra đan dược cho vào miệng hắn. Ánh mắt của phu xe liền híp lại nhìn về phía Khương Hy.

Trong đó ẩn chứa như có như không một đạo sát ý cực thịnh.

Sử Quân dường như cảm nhận được liền đưa tay lên nắm lấy vạt áo hắn mà nói:

“Không được thất lễ”.

“Chủ tử, người...”, phu xe nói ra.

“Im miệng”, Sử Quân nhỏ tiếng mắng.

Nghe vậy, phu xe liền im lại mà lùi ra sau lưng Sử Quân, hỗ trợ hắn ngồi thẳng người lên, ánh mắt vẫn cứ như cũ mà gắt gao nhìn lấy Khương Hy.

Khương Hy liền mỉm cười ở trong lòng, tên phu xe này mạnh thì rất mạnh, bất quá vẫn là hạng võ phu. Đối với những người này, Khương Hy tự nhiên có nhiều cách để ứng phó.

Bây giờ có lẽ đánh không lại nhưng về sau thì dư sức.

Ngược lại, kẻ nguy hiểm nhất là Khương Hy cảm thấy cần lưu tâm là Sử Quân này. Toán mệnh kỳ thiên không phải ai cũng biết, mà thông thường đối với thế hệ trẻ như Khương Hy thì lại càng không biết được.

Bình thường tu luyện đã không có thời gian, hơi đâu mà đi nghiên cứu toán mệnh kỳ thiên gì gì đó cho phí phạm.

Chưa kể toán mệnh kỳ thiên còn đòi hỏi một lượng linh thức khổng lồ để toán mệnh chứ chẳng đùa.

Khương Hy là thiên sinh linh thức, linh thức ở cảnh giới của hắn đã đạt đến giới hạn hai trăm hai mươi mét, tự nhiên không ngại dùng toán mệnh kỳ thiên.

Còn tình huống của Sử Quân thì sao?

Tuổi tác thì không lớn, nhiều lắm cũng mới chớm ba mươi, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Ngũ Kiều rồi. Bản thân hắn mặc dù không phải thiên sinh linh thức nhưng linh thức cũng cường hoành hơn rất nhiều so với đồng giai.

Theo ước tính của Khương Hy qua trận kỳ chiến vừa rồi thì giới hạn có lẽ cũng vào tầm một trăm mười đến một trăm hai mươi mét.

Luận về cường độ thì đã mạnh hơn hẳn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ phổ thông rồi.

Chưa kể, đừng nhìn vào tu vi mà phán đoán sai lầm năng lực của Sử Quân, Khương Hy nhờ vào lịch duyệt, kinh nghiệm của đời trước kèm với Nguyên Anh công pháp nên mới tiến cảnh nhanh.

Sử Quân không có những thứ đó mà lại đi nhanh hơn hắn một bước, trừ bỏ chênh lệch tuổi tác ra thì tốc độ tiến cảnh của bọn hắn cơ hồ là ngang nhau.

Điều này nói lên được cái gì?

Đó là Sử Quân rất có tiền, trên con đường tu hành, hắn không hề thiếu tài nguyên cung ứng.

Ngoài ra, từ lúc đánh với Sử Quân cho đến giờ, Khương Hy mơ hồ đã sớm nhận ra thân phận của hắn rồi.

Thật không ngờ, tùy tiện tắm một chút mà lại gặp được đại nhân vật.