Huyền Lục

Chương 304: Bài tủ của Tuyết Vương



Quay trở lại với Khương Hy, sau khi nghe Hồng nữ tử thuật lại chi tiết tình hình chiến sự thì hắn liền rơi vào trầm mặc rất lâu.

Tuyết Lam ngồi đối diện hắn nói ra:

“Chả phải đã bảo không can dự chiến sự rồi sao?”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Nếu ngươi cùng ta là cá thể độc lập thì cái giao ước này vẫn còn giá trị, bất quá bây giờ đã đồng mệnh rồi nên giao ước đó cũng tự động hủy thôi, ta can thiệp vào chiến sự cũng không có đề gì phản phệ cả”.

Tuyết Lam nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:

“Cứ cho là thế nhưng ta cho rằng ngươi đã không quản đến chuyện ở bên kia, tại sao bây giờ lại đổi ý rồi?”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Ta dù gì cũng là Nhân Mạch Trúc Cơ, can thiệp thì có thể không nhưng nhìn một chút thì vẫn nên, bất quá ta cũng có giới hạn của chính mình. Ta sẽ không khiến đồng tộc của ngươi tử vong, chí ít là ở bậc Tuyết tướng trở lên”.

Nghe vậy Tuyết Lam liền gật nhẹ đầu, mặc dù nhân quả giữa hắn cùng Bắc Nguyên Vạn Dặm đã chặt đứt nhưng dù sao thì Lam Thiên Tuyết Tộc cũng là nơi xuất sinh của hắn, hắn không quan tâm là nói dối.

Khương Hy cũng chính là nhìn ở mặt mũi hắn mà nhẹ tay với Lam Thiên Tuyết Tộc.

Khương Hy có chút suy nghĩ mà nói ra:

“Nữ nhân kia cùng ngươi có một chân sao?”.

Nữ nhân kia trong miệng hắn chính là nữ tử Tuyết soái, dù sao sự kiện nàng bạo phát vẫn quá dọa người, trường tiên huyết hồng quét ngang chiến trường không phải chuyện để đùa, xem như Khương Hy thì cũng phải vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tránh né thôi.

Tuyết Lam cũng không có ý định giấu diếm, dù sao theo như Khương Hy nói, bọn hắn cơ bản đã không có bí mật gì rồi.

Hắn đáp:

“Không, ta cùng nàng vốn là đồng môn, Tuyết soái đời trước là sư phụ của bọn ta. Luận vai vế, nàng là sư tỷ của ta, và đương nhiên, ta cũng chỉ xem nàng là sư tỷ mà thôi”.

Một câu trả lời này cũng triệt để đem quan hệ yêu đương ái mộ kia của nữ tử Tuyết soái chặt đứt, Khương Hy cũng không cảm thấy tâm tình Tuyết Lam chập chờn nên hiển nhiên đây là sự thực rồi.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Trước khi đi, ngươi không tính để lại cho nàng bất cứ lời nhắn nhủ nào sao?”.

Tuyết Lam lắc đầu đáp:

“Nàng đã nhận định ta ‘chết’, vậy thì ta cứ ‘chết’ đi thôi, để nàng biết ta còn sống nhưng quãng đời sau của nàng lại một mực không thể gặp thì cũng quá ác độc với nàng rồi”.

“Không nghĩ đến ngươi còn một mặt ôn nhu như vậy đâu”, Khương Hy cười nói.

Tuyết Lam trầm mặc, sau đó lại mỉm cười đáp:

“Dù sao nàng cũng là sư tỷ”.

Khương Hy gật đầu, đột nhiên hắn có chút suy nghĩ rồi nói ra:

“Ngươi có nghĩ trong ba canh giờ đến nàng có thể đánh chết Khắc Hoàng không?”.

Tuyết Lam đáp lại:

“Hắn chết chắc, nàng rất mạnh, tốc độ tuy không bằng ta nhưng lực sát thương lại cực tối đỉnh, chỉ có bệ hạ mới hơn nàng ở lực sát thương. Nhiều khi tên Cố Phi Thiên ở cạnh đó cũng phải chịu lây cơn giận của nàng cũng nên”.

Nghe vậy, Khương Hy liền âm thầm chia buồn cho hai tên kia, bất quá hắn cũng không đem chuyện này cáo tri lại cho Hồng nữ tử biết, hắn chỉ cần đảm bảo cho nàng an toàn là được.

Còn những chuyện khác thì dựa vào bản sự của từng người đi thôi, giới hạn của hắn cũng chỉ có thể đến đây là cùng.

Bên cạnh đó, không cần Khương Hy ra tay thì Hồng nữ tử cũng rất khó tử trận trong trận chiến này, bởi trên cái trận bàn đó đã được khắc lên ba đạo Thủ Tự Phù.

Thủ Tự Phù là tự phù văn có sức phòng thủ rất cao, chỉ cần nàng một mực cầm trận bàn trong tay thì nàng có thể tránh được ba lần công kích chí mạng của tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.

Khương Hy nói sẽ bảo vệ nàng nhưng trên thực tế thì Thủ Tự Phù sẽ bảo vệ nàng, cho đến khi toàn bộ ba đạo Thủ Tự Phù đã sử dụng hết thì hắn mới dùng chủ trận để thao túng cái trận bàn bên kia.

Lại nói về cái trận bàn, Khương Hy đưa cho Hồng nữ tử là một cái phó trận, trong đó chứa không ít phù trận liên quan đến công kích cùng hỗ trợ, hiển nhiên phòng thủ cũng không yếu.

Đáng tiếc tạo nghệ phù đạo của Hồng nữ tử không quá cao nên không thể tận dụng được số phù trận này.

Trên tay Khương Hy hiện giờ cũng là một cái trận bàn nhưng đó lại là chủ trận, chủ trận cùng phó trận khác nhau rất xa.

Chủ trận có thể thu phát phù trận dùng thoải mái nhưng phó trận thì không.

Phó trận một khi đã xuất phù trận ra thì phù trận đó sẽ dựa vào thiên địa linh khí được rót vào sẵn mà vận dụng, thiên địa linh khí hao hết thì cái trận đó cũng tiêu tán.

Đổi lại chủ trận thì coi như thiên địa linh khí hao hết, Khương Hy vẫn có thể thu trận về mà tiếp tục ôn dưỡng, lần sau không cần phải họa lại nữa.

Đương nhiên, chủ trận cùng phó trận cũng có liên kết với nhau thông qua phù văn nên Khương Hy có thể viễn trình sử dụng phó trận để thay Hồng nữ tử đối phó với tình huống được.

Chỉ là sẽ hao hụt đi không ít linh thức mà thôi.

Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên có chút suy nghĩ mà nói ra:

“Ngươi có biết Tuyết Vương lưu lại hậu thủ gì không?”.

Tuyết Lam nghe xong liền rơi vào trầm tư, vấn đề này cũng không phải dễ để nói ra. Quốc khố của Tuyết Quốc có rất nhiều bảo vật cùng trận bàn, ai biết được chuyến này Tuyết Vương mang theo bao nhiêu thứ phòng thân.

Căn nhắc một hồi, Tuyết Lam đáp:

“Không tính đến vật ngoại thân thì bệ hạ có hai Đại Thần Thông ở trên người, một là Băng Phong Tuyệt Địa, hai là Đế Ngự Thiên Quân. Bất quá hiện tại Đế Ngự Thiên Quân vô dụng rồi”.

Khương Hy cảm thấy có chút hứng thú, Tuyết Vương sở hữu hai Đại Thần Thông cũng không có gì kỳ lạ cả, thân làm cường giả Nguyên Anh cảnh mà không có Đại Thần Thông mới vô lý.

Hắn liền dành ra vài giây mà mặc niệm cho đám người Thạch Thương một chút. Đám người Thạch Thương trên thực tế cũng không tồi, thực lực thuộc về nhất lưu, chí ít cũng có một, hai người ngộ được ý cảnh đi.

Nhưng dưới góc độ của Khương Hy, đám người Thạch Thương có ngộ ra ý cảnh cùng thần thông thì cũng chỉ rơi vào nhập môn là cùng, đem so với Đại Thần Thông chẳng khác gì kiến đi so với voi cả.

Khương Hy mang theo hiếu kỳ hướng Tuyết tướng nói ra:

“Đế Ngự Thiên Quân hẳn là liên quan đến số lượng binh lính đi?”.

Tuyết Lam mỉm cười gật đầu đáp:

“Đúng vậy, có liên quan đến, quốc có quốc vận, quân tự nhiên cũng có quân hồn. Số lượng binh lính của quân đoàn chính quy càng nhiều thì tốc độ ngưng tụ quân hồn càng nhanh.

Đế Ngự Thiên Quân là Đại Thần Thông dùng quân hồn làm môi giới để gia trì lực lượng lên cho bản thân bệ hạ.

Tại Hoàng Thành, bệ hạ có quốc vận gia trì, ra khỏi Hoàng Thành, bệ hạ liền có Đế Ngự Thiên Quân gia trì.

Đáng tiếc, năm ngàn đại quân của Tuyết Mao quân đoàn đã bị ngươi tính kế đánh rơi khỏi tầng hai đến tám phần rồi.

Nếu không lấy khả năng của Đế Ngự Thiên Quân thì bệ hạ tạm thời sẽ nắm được lực lượng của Kim Đan cảnh, tùy tiện một chiêu quét qua cũng dư sức miểu sát các ngươi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu tại sao Tuyết Lam bảo Đế Ngự Thiên Quân vô dụng rồi, binh lính còn không có đủ thì làm sao mà thi triển được.

Tính ra thì cái thần thông này cũng có chút cồng kềnh bởi nó phụ thuộc vào bên ngoài quá nhiều. Hoàng đế rời Hoàng Thành yếu đi là chuyện đương nhiên nhưng đến độ phải dùng đến Đế Ngự Thiên Quân thì Tuyết Vương quả thực là một người rất sợ chết.

Bất quá ở điểm này Khương Hy lại rất thưởng thức hắn, vì sợ chết nên mới khó chết, trong đầu sẽ luôn tính toán trăm phương ngàn kế để bảo toàn tính mạng cho chính mình.

Khương Hy gật nhẹ đầu rồi nói tiếp:

“Vậy còn Băng Phong Tuyệt Địa thì sao?”.

Nghe đến bốn chữ này, Tuyết Lam liền có chút ngưng trọng lại mà nói:

“Băng Phong Tuyệt Địa là sát chiêu của bệ hạ, Đại Thần Thông này sẽ khiến mọi thứ bị đóng băng lại rồi rã ra thành từng mảnh băng vụ, chết không toàn thây chính là hệ quả của một chiêu này.

Bất quá tốc độ băng phong diễn ra rất từ từ và ta có thể nói rằng nê khí của ngươi không hóa giải được quá trình băng phong này đâu.

Cái lạnh của Băng Phong Tuyệt Địa là tuyệt đối, nó hoàn toàn dư sức đóng băng cả băng tuyết”.

Khương Hy ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“So với Ngự Dạ Thiên Long thì thế nào?”.

Tuyết Lam đáp:

“Ngự Dạ Thiên Long của ta là đơn kích lẫn quần công nhưng phạm vi tấn công lại không rộng, hơn nữa công kích ai là do chủ ý của ta.

Còn Băng Phong Tuyệt Địa thì không phân biệt địch ta, chỉ cần ở trong không gian của nó thì tất cả sẽ bị băng phong hết.

Tại thời điểm bệ hạ là Nguyên Anh cảnh thì Băng Phong Tuyệt Địa có thể bao phủ hết toàn bộ Hoàng Thành.

Tu vi của bệ hạ đã bị áp chết nhưng ta nghĩ toàn Băng Thần Cung này cũng không thoát khỏi một chiêu này đâu, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi thì hơn”.

Nghe vậy, Khương Hy liền ngưng trọng lại đến cực điểm, Đại Thần Thông rất đáng sợ, đừng nhìn Ngự Dạ Thiên Long vừa rồi của Tuyết Lam có chút nhỏ bé mà xem thường.

Chỉ cần Tuyết Lam lấy lại trạng thái tu vi cùng thực lực đỉnh phong thì một chiêu Ngự Dạ Thiên Long đó sẽ không thua con lôi long của Thiên Kiếp đâu.

Đại Thần Thông này rất đáng sợ đấy.

Mặt khác, Tuyết Lam cũng đã chia sẻ ký ức hai trăm năm mươi năm của hắn cho Khương Hy nên Khương Hy cũng biết được sơ bộ về hắn rồi.

Hai trăm năm mươi năm là một khoảng thời gian rất dài nên nhất thời Khương Hy cũng chưa tiêu hóa hết được, đồng nghĩa cũng sẽ có không ít sự kiện mà hắn chưa kịp biết, đơn cử như quan hệ của Tuyết Lam cùng nữ tử Tuyết soái chẳng hạn.

Trong ký ức của Tuyết Lam, Khương Hy đã thấy qua được Hoàng Thành của Lam Thiên Tuyết Tộc hay còn gọi là Hoàng Thành Tuyết Quốc.

Cái tòa thành này rất lớn, dù không so được với Hoàng Thành của Tam Đại Hoàng Triều nhưng diện tích đã không kém Nguyệt Hải Thành rồi.

Lấy căn cứ này mà quy đổi ngược ra phạm vi ảnh hưởng của Băng Phong Tuyệt Địa tại Ngưng Dịch cảnh thì đúng y như Tuyết Lam nói, phạm vi có thể lan ra hết toàn Băng Thần Cung cũng nên.

Mặc dù hiện tại không biết không gian tầng hai này rộng đến đâu nhưng khoảng cách giữa hai người Khương Hy cùng chiến trường chỉ khoảng tầm hai chục dặm trở lại mà thôi.

Tuyết Vương mà phát động Băng Phong Tuyệt Địa ngay bây giờ thì bọn hắn đúng là chạy không thoát.

Khương Hy cảm thấy có chút não nề, đã tránh xa như vậy rồi mà vẫn không thoát khỏi Tuyết Vương, cái thằng này đúng là đáng sợ không kém Tuyết Lam.

Đều là tin xấu như nhau cả.

Tuyết Lam cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của Khương Hy nhưng trên mặt hắn vẫn tồn đọng ý cười, đồng nghĩa với hắn vẫn còn giải pháp, hắn nói:

“Kỳ thực, Băng Phong Tuyết Địa cũng không phải không có cách tránh”.

Nghe vậy thần sắc Khương Hy liền vui mừng, hai mắt hắn sáng lên một điểm tinh quang mà đáp lại:

“Ngươi có sao?”.

Tuyết Lam gật nhẹ đầu rồi mỉm cười nói ra:

“Để đối phó với bệ hạ, ta đương nhiên phải tìm hiểu kỹ càng nội tình của bệ hạ rồi, cách ứng phó ta đã tìm ra, bất quá bản thân chưa dùng được”.

Khương Hy liền xạm mặt lại, uổng công hắn vui mừng.

Tuyết Lam thấy thế liền bật cười nói tiếp:

“Ta chưa được nhưng ngươi lại được”.

Khương Hy nghe xong liền có chút đảo mắt suy nghĩ, phối hợp với ngữ điệu cùng mô tả về Băng Phong Tuyệt Địa của Tuyết Lam thì trong đầu hắn liền nhảy ra một ý nghĩ, hắn vội đáp lại:

“Ý của ngươi là cần phải tạo ra một không gian độc lập với Băng Phong Tuyệt Địa?”.

Tuyết Lam gật đầu xác nhận, Khương Hy nhận ra cũng không nằm ngoài dự kiến của hắn, dù sao đây cũng từng là một kỳ phùng địch thủ, nội tình há có thể yếu nhược được.

Khương Hy thấy Tuyết Lam xác nhận liền suy nghĩ một chút, thần thông tạo ra không gian thì Khương Hy không hẳn là có nhưng nếu can thiệp không gian thì hắn có hai môn.

Thiên Địa Vô Thanh cùng Sắc thế.

Thiên Địa Vô Thanh thì tạm thời loại ra bên ngoài bởi về bản chất, Thiên Địa Vô Thanh là hòa vào không gian, tác dụng của nó cũng chỉ dùng để ẩn thân chứ không có tác dụng ngăn cách được tác động của Băng Phong Tuyệt Địa.

Và đương nhiên, người dùng được nó cũng chỉ có mỗi Khương Hy mà thôi, Tuyết Lam vô pháp trốn vào hư không cùng hắn.

Vậy thì câu trả lời sẽ nằm tại Sắc thế, bất quá Sắc thế hiện tại chỉ là tiểu thần thông, nói thẳng ra là thần thông bất nhập lưu.

Coi như có thể tạm tránh được Băng Phong Tuyệt Địa nhưng cũng chỉ tạm tránh thôi chứ không hoàn toàn ngăn cách được. Nhiều lắm thì làm chậm tác động của băng phong lại cũng tốt, còn hơn là không có tác dụng gì.

Chỉ có điều phạm vi tác động của nó cũng chỉ có hai mét xung quanh Khương Hy, vừa vặn bao phủ cả người hắn cùng Tuyết Lam.

Bất quá...

“Ngươi chịu nổi Sắc thế sao?”, Khương Hy hỏi.

...

...

PS: Diện tích của Nguyệt Hải Thành được tác lấy nguyên mẫu từ Thành Phố Đà Nẵng (trừ bỏ các huyện cùng khu vực ven núi) nên mọi người cũng biết được nó rộng đến từng nào rồi đấy.