Tuyết Lam đã sớm biết Khương Hy sẽ hỏi câu này nên hắn liền trực tiếp lấy từ trong giới chỉ ra cái bảo tọa ở chính điện kia rồi nói:
“Ta chỉ cần bình tâm ngồi lên đó là có thể áp chế dục vọng của bản thân, ngươi cứ yên tâm mà thi triển Sắc thế”.
Thấy vậy, Khương Hy liền gật nhẹ đầu, Tuyết Lam có cái bảo tọa này quả thực có thể mượn hàn khí để trấn áp dục vọng được thật.
Khương Hy đến bây giờ còn chưa quên cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia đâu.
Tuyết Lam nói tiếp:
“Ngươi im lặng nãy giờ sẽ không lo nàng sốt ruột sao?”.
Nàng ở đây là chỉ Hồng nữ tử, sau khi Khương Hy nghe nàng thuật lại chiến sự xong thì hắn cũng chỉ ừ một tiếng xác nhận mà thôi, về sau hắn cũng tạm thời không thôi động Thiên m Vọng Phù.
Hắn mỉm cười đáp lại:
“Nàng sẽ không sốt ruột, bên kia còn đang nghĩ ta lưỡng bại câu thương với ngươi nên tình huống thân thể vẫn được tính là trọng thương. Trước đó khi nói chuyện với Liêm Đào ta cũng đã làm yếu thanh âm của mình lại rồi, hắn cũng sẽ mặc định ta bị thương.
Nữ nhân này có thể vận trận bàn đến tận bây giờ thì cũng không phải đồ ngu, nàng sẽ nghĩ đến chuyện ta đang trị thương thôi, im lặng là điều kiện tất yếu”.
“Quả nhiên gian xảo có nghề”, Tuyết Lam cười nói.
Khương Hy cười cười đáp lại:
“Đã đóng kịch thì đóng cho trót mà”.
Tuyết Lam gật nhẹ đầu thừa nhận, đúng là đóng kịch phải đóng cho trót, đến bản thân hắn cũng phải đóng kịch tại Tuyết Quốc suốt hai trăm năm liền còn gì.
Nếu không phải sớm gặp Khương Hy thì có khi hắn còn quên mất con người thật của hắn rồi cũng nên.
Hắn đột nhiên hơi dừng lại một chút mà rơi vào trầm tư, sau đó hướng Khương Hy nói:
“Đột nhiên ta lại nghĩ đến Sắc thế của ngươi, môn tiểu thần thông này rất có môn đạo riêng biệt, ngươi đã tính toán đến phương án đưa nó thành chân chính thần thông chưa?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền hứng thú đáp lại:
“Ngươi có cao kiến gì sao?”.
Tuyết Lam gật nhẹ đầu nói ra:
“Xác thực có, Sắc Dục Thiên của ngươi rất đặc thù, mang cả đặc tính của mị công cùng dục công nhưng từ trước đến nay ngươi chỉ ngủ qua cùng với nữ nhân, đã bao giờ ngươi thử nghĩ đến chuyện ngủ qua với nam nhân chưa?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu đáp:
“Quả thực đã cân nhắc qua, bất quá ý tưởng này quá khó, nam nhân tu luyện dục công trong thiên hạ vốn không nhiều, hay nói thẳng là quá hiếm.
Kể cả có tìm được thì song tu vẫn là một vấn đề đồng lòng đôi bên, ta không có vấn đề gì nhưng đối phương thì chưa chắc. Cưỡng ép song tu thì hiệu quả lại kém, chi bằng thải bổ còn hơn.
Mặt khác, ta có mặt dày không ngại thì mặt mũi về sau vẫn phải chừa lại, phòng trừ hậu họa vạ miệng lung tung sau này thì sau khi xong chuyện, ta bắt buộc phải xử lý người kia”.
Tuyết Lam gật nhẹ đầu hiểu ý, thông qua ký ức của Khương Hy, hắn biến đến được sự tồn tại của một thứ gọi là Nho đạo nhất mạch.
Loại đạo này tôn nam nhược nữ, giáo hóa chúng sinh, củng cố hoàng quyền rất tuyệt diệu nhưng bên cạnh đó thì những chuyện trái với luân thường đạo lý của Nho đạo sẽ bị lên án chỉ trích.
Đơn cử như chuyện của Khương Hy chẳng hạn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hắn ngủ với bao nhiêu nữ nhân cũng không tạo thành vấn đề nhưng ngủ với nam nhân lại là vấn đề khác.
Chuyện này một khi truyền ra ngoài thì thanh danh của hắn liền xong, Tuyết Lam biết hắn còn có không ít dân chúng thờ phụng ở bên ngoài để xua đuổi nghiệp lực tự nhiên nên thanh danh của hắn rất quan trọng.
Thanh danh một khi đã nát thì dân chúng thờ phụng hắn khả năng cao sẽ từ bỏ thờ phụng, lúc đó nghiệp lực tự nhiên sẽ không còn thứ gì ngăn cản mà quay ra cắn tra hắn rất kịch liệt.
Hắn bị cắn trả thì Tuyết Lam cũng không ổn đâu.
Mặt khác, Tuyết Lam cũng biết Khương Hy tu luyện Dục đạo, một lòng hướng đạo của hắn cũng cực kỳ chuyên nhất, cho nên Tuyết Lam biết hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để đi được xa hơn trên con đường này đâu.
Nếu đem cái đạo đức mà Nho đạo nhất mạch dựng ra kia làm tiêu chuẩn làm người thì Khương Hy cơ hồ sẽ vì tu luyện dục vọng mà phá bỏ hết mọi giới hạn đạo đức đó thôi.
Trầm mặc một hồi, Tuyết Lam nói:
“Trong ký ức của ngươi, ta có thấy một người gọi là Sử Quân, hắn cũng tu luyện dục công. Nếu ngươi ngại thị vệ của hắn thì ta sẽ giải quyết tên đó, về phần ngươi thì hoa ngôn vài câu kéo hắn đi song tu là được rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền giương hai mắt nhìn Tuyết Lam một hồi mà cảm khái.
Ngươi không phải nhiệt tình quá rồi chứ?
Tuyết Lam xác thực là rất tích cực, Khương Hy cũng phần nào hiểu được chuyện này.
Sắc Dục Thiên nằm trong Tam Dục mà Tam Dục là công pháp sở tu của hắn nên để hắn bước vào được Nguyên Anh cảnh thì cả tam thiên bắt buộc phải viên mãn.
Sắc Dục Thiên là cửa đầu tiên và cũng là một cửa đang khiến hắn phải đau đầu. Tuyết Lam chỉ mới quen biết được với hắn thôi nên thực tế mà nói cũng sẽ chưa quá thân cận với hắn.
Tuyết Lam đang lo là hắn bị vướng một cửa Sắc Dục Thiên này mà không bước vào được Nguyên Anh cảnh.
Con đường tu hành của Tuyết Lam dài hay ngắn còn phụ thuộc rất nhiều vào việc Khương Hy sống được bao lâu.
Không vào được Nguyên Anh cảnh, Khương Hy nhiều lắm cũng chỉ sống được hơn sáu trăm năm một chút mà thôi.
Về phần Tuyết Lam thì đã chắc suất vào Nguyên Anh cảnh rồi, thậm chí hắn còn có cả hi vọng đạt đến đỉnh cao Nguyên Anh cảnh, thọ nguyên mở rộng lên đến hai ngàn năm.
Nhưng nếu vì Khương Hy không sống được lâu mà con đường tu hành của hắn bị cắt đứt thì hắn đời nào chấp nhận được.
Cho nên hắn mới phải nhiệt tình tích cực như thế này đây.
...
...
Khương Hy thở dài một hơi rồi đặt một tay lên vai Tuyết Lam mà nói ra:
“Tuyết Lam, ngươi yên chí, một đời này ta sẽ vào Nguyên Anh cảnh, đây là lời hứa danh dự của ta, cho nên đừng quá can thiệp vào con đường tu đạo của ta, thay vào đó nên tập trung con đường của ngươi đi.
Mặt khác, Sử Quân không phải người bình thường, coi như lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng không dám động đến hắn mà không có suy tính rõ ràng.
Nếu ta cùng ngươi tính toán đến hắn thì chúng ta không sống nổi ở Bắc Nguyên đâu. Trong trường hợp đen đủi hơn thì ngay sau ngày chúng ta ‘hại’ Sử Quân, tên tuổi của chúng ta sẽ xuất hiện trong nhiệm vụ của Dạ Ma.
Đến lúc đó chạy đi Đông Vực hay Nam Vực cũng không có gì khác biệt cả”.
Nghe vậy, Tuyết Lam liền rơi vào trầm mặc, đôi mắt hoàng kim của hắn liền lay chuyển không ngừng. Sau đó hắn cũng lắc đầu thở ra một hơi mà đáp:
“Là ta nóng vội nhưng... một cửa Nguyên Anh cảnh kia ngươi nắm chắc mấy phần?”.
Khương Hy đánh ánh mắt suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Nguyên Anh cảnh khó nhìn thấu, mỗi đạo sẽ có phương hướng tu hành cùng cảm ngộ khác nhau. Ta nắm chắc việc tu luyện đến Hóa Nguyên cảnh, còn Nguyên Anh cảnh thì phải nhìn vào cơ duyên.
Chưa kể Tam tai Cửu nạn ta mới chỉ thông nhất nạn, ngươi có thể từ từ một chút được không?
Vấn đề này để hai, ba trăm năm nữa ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thích đáng”.
Tuyết Lam rơi vào trầm tư một chút gật nhẹ đầu, biểu thị đồng ý, hắn đáp:
“Được, ba trăm năm sau ta sẽ hỏi lại”.
Còn có ý định hỏi lại sao?
Đối thoại nửa ngày, nguyên lai ngươi còn sợ chết hơn ta.
...
...
Tạm thời bỏ qua Khương Hy cùng Tuyết Lam, quay trở lại với chiến trường của nhân loại cùng Lam Thiên Tuyết Tộc, chiến sự bây giờ mới thực sự bước vào thời điểm cao trào bởi Liêm Đào đã chính thức xuất thủ.
Luận chiến lực tại tầng cấp Ngưng Dịch cảnh, Liêm Đào đương nhiên không so được với hạng yêu nghiệt nhưng tại bậc nhất lưu thì hắn đã thuộc về hàng đỉnh cấp rồi.
Dù sao hắn cũng có bậc phụ mẫu tốt, hậu trường cực kỳ vững mạnh tự nhiên tài nguyên cùng công pháp cao giai không thiếu.
Liêm Đào cầm trường kiếm trong tay, hư ảnh tinh hải mỗi lúc một mở rộng mà bao trùm lấy toàn bộ ba tên Tuyết tướng kia lại.
Lấy hắn dẫn đầu cùng tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong hiệp trợ thì cả ba tên Tuyết tướng kia liền lâm vào thế nguy.
Thấy vậy, cả ba tên quay qua nhìn nhau một hồi rồi quát lên một tiếng dài, trong tay ngay lập tức liền xuất hiện thượng phẩm pháp khí, phong mang nở rộ đầy trời.
Thượng phẩm pháp khí vừa ra, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong liền biến sắc không thôi nhưng Liêm Đào đã kịp trấn an lại.
Có tu sĩ Ngưng Dịch cảnh như hắn ở đây áp trận thì uy áp của thượng phẩm pháp khí hắn liền tiếp.
Liêm Đào vung kiếm lên, kiếm khí trong không gian liền động, tinh hải bao trùm xung quanh cũng một mực sáng lên mà oanh kích về phía ba tên Tuyết tướng kia.
Bọn hắn thấy vậy liền cười lạnh một cái, thượng phẩm pháp khí liền vung ra đối ứng, tuyết chi ý cảnh liền lộng vũ mà kết hợp với phong tuyết rồi oanh tạc về phía Liêm Đào.
Uy thế rất lớn, khí tràng cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Liêm Đào cũng không ngờ bọn hắn vậy mà lại xem nhẹ phòng thủ, trực tiếp dùng công kích để đánh hắn.
Đương nhiên, Liêm Đào cũng không điên mà tiếp một chiêu hợp kích này. Trường kiếm trong tay liền động, linh lực trong thể nội liền tràn ra ngoài như nước lũ rồi nhanh chóng tụ hợp hết lên trên lưỡi kiếm.
Không bao lâu sau, một tiếng kiếm minh liền vang lên, kiếm quang kinh người liền quét ra mà đối ứng với chiêu hợp kích của ba tên Tuyết tướng.
Đồng dạng, tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cũng phân liệt ra mà vừa hỗ trợ Liêm Đào đối ứng hợp kích, vừa công kích đánh thẳng về phía ba tên Tuyết tướng.
Oanh!
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, xung lực tỏa ra liền hóa cương phong mà đối ngược lại với một trời phong tuyết.
Dư lực tỏa ra rất mạnh, song phương liền bị oanh kích mà văng ngược ra sau, một cỗ ngòn ngọt liền dâng lên tận cổ Liêm Đào nhưng lại bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.
Còn tám tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì chịu không nổi mà trực tiếp thổ huyết ra. Về phần ba tên Tuyết tướng thì tình huống cũng tệ không kém.
Bọn hắn cũng chịu dư lực như Liêm Đào nhưng nhờ vào tố chất thân thể trời sinh mà may mắn có thể kháng cự được chấn động thể nội.
Chân chính kích thương bọn hắn là chiêu thức trước đó Liêm Đào đánh ra. Liêm Đào có xuất thân từ hoàng thất Đại Tinh cho nên công pháp của hắn tu luyện có liên quan rất nhiều đến các vì sao.
Một chiêu ban đầu hắn đánh xuống liền không khác gì tinh vẫn hạ phạm oanh thẳng vào người đám Tuyết tướng này.
Liêm Đào cũng không phải thuần kiếm tu cho nên kiếm khí của hắn cũng không thực sự mạnh, chí ít công kích của tinh vẫn còn mạnh hơn kiếm khí của hắn.
Kiếm có thể là đoản kiếm, có thể là trường kiếm nhưng chung quy lại thì vẫn là vũ khí quen thuộc nhất thường thấy ở tu chân giới.
Trừ phi tu luyện đến Kim Đan cảnh, còn không thì rất khó để xác định được đâu là kiếm tu, đâu là không phải.
Ba tên Tuyết tướng đúng là tu sĩ Kim Đan cảnh, ánh mắt của bọn hắn đúng là có thể nhìn ra được Liêm Đào có phải thuần kiếm tu hay không.
Cho nên bọn hắn mới lựa chọn hợp kích đánh thẳng về phía Liêm Đào thay vì đánh vào đám tinh vẫn kia.
Kinh nghiệm sa trường của bọn hắn rất nhiều cho nên bọn hắn không lựa chọn chiêu đối chiêu mất thời gian như vậy, càng kéo dài đối với ai cũng không có lợi.
Bọn hắn liền tuyển phương pháp đáng sợ hơn, lấy thương đổi thương, dù sao tố chất thân thể gốc của bọn hắn còn mạnh hơn nhân loại, há sẽ sợ gục trước sao?
Chưa kể trong ba Tuyết tướng này còn có một người luyện thể đấy, sức chống chịu cao đến dọa người.
Bất quá Liêm Đào xuất thân từ hoàng cung, đối mặt với cả ba người cường hãn thế này, hắn há sẽ thuần đối cứng?
Đương nhiên là không, Liêm Đào sẽ lựa chọn chơi bẩn, hắn quyết định xuất sử cả hai chiêu cùng lúc bởi hắn hiểu rõ đặc tính công pháp của mình.
Tinh vẫn có công kích mạnh hơn là chính xác nhưng đó là một trong hai tác dụng mà thôi, tác dụng còn lại của tinh vẫn chính là định vị.
Ba tên Tuyết tướng có thể tránh né tinh vẫn nhưng một khi đã trúng thì tất cả các chiêu tinh vẫn kế tiếp sẽ không bao giờ trật.
Độ chính xác trong mỗi đòn tấn công sẽ cao đến dọa người.
Chỉ có điều một chiêu này sẽ rất hao pháp lực cùng linh lực nhưng như thế thì sao chứ?