Diệp Huyền nhấn mạnh hai chữ đại sư, nụ cười trên mặt từ từ thối lui, dần dần trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Hay là nói nói, đại sư ngươi đã biết rõ đan dược này không phải là do Tú Nhất Các luyện chế, cố ý muốn vu oan giá họa, nếu như là như vậy, ý đại sư muốn như thế nào đây?
Trên người Diệp Huyền tỏa ra một luồng khí thế kinh khủng không tên, càng ép cho Hồng Đức có chút không thở được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Ngươi nói lời này là có ý gì? Lão hủ thừa nhận vừa nãy là ta sai lầm. Chỉ có điều việc này có quan hệ gì với ta chứ? Những đan dược này là do người của Thiên Lang tiểu đội đem ra, lão hủ chỉ giám định một hồi mà thôi, nhiều nhất lão hủ cũng chỉ có thể coi là trình độ không tinh a.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Được lắm, hay cho câu trình độ không tinh, các hạ thật biết đưa đẩy trách nhiệm a.
Hắn không có tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói với Tô Tú Nhất:
- Tô Các chủ, phương diện giám định ta đã làm, còn lại phải xem ngươi rồi.
Tô tú gật gật đầu, trong ánh mắt đột nhiên tuôn ra một đoàn hàn mang. Hắn đi vài bước đã tới trước mặt Tự Văn Lâm, lạnh lùng nói:
- Tự Văn Lâm, nói đi, mang đan dược giả đến Tú Nhất Các ta gây sự, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, là ai ở sau lưng sai khiến ngươi. Nhanh nói thật.
Trên người hắn thả ra một luồng sát khí kinh người, khí tức Võ hoàng khủng bố bao vây tất cả người của Thiên Lang tiểu đội, sát khí nồng đậm tới mức làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Sắc mặt Tự Văn Lâm hoàn toàn trắng bệch, hoảng loạn nói:
- Tô Tú Nhất, ngươi đừng ngậm máu phun người, coi như đan dược này không phải là do Xương Nguyên luyện chế thì cũng là do các Luyện Dược Sư khác trong Tú Nhất Các ngươi luyện chế, lẽ nào ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm!
- Ha ha ha.
Tô Tú Nhất lạnh cười lạnh nói:
- Đến lúc này mà ngươi lại còn dám nguỵ biện, tất cả Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các ta đều là do Xương Nguyên đại sư luyện chế, cũng chỉ có một người có thể luyện chế. Con số trên mặt đã nói rõ điểm này.
Tự Văn Lâm ngụy biện nói:
- Điều này cũng không thể bài trừ sự thực Chướng Nguyên Đan này là của Tú Nhất Các các ngươi a.
- Hừ.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo:
- Vậy ngươi thử nói cho ta nghe một chút, Tú Nhất Các ta thành lập nhiều năm như vậy, danh tiếng xưa nay rõ như ban ngày, chưa từng bao giờ xảy ra chuyện bán độc đan? Vì sao lần này lại bán cho các ngươi? Hơn nữa lại còn không phải là do thủ tịch đại sư Xương Nguyên của Tú Nhất Các chúng ta luyện chế? Ngươi hãy nói ta nghe một chút, mục đích mà chúng ta bán độc đan là cái gì? Lẽ nào chỉ vì muốn độc chết thành viên của Thiên Lang tiểu đội ngươi, chỉ vì một chút tiền tài thôi sao?
- Nếu như là vì một chút tiền tài, Tú Nhất Các ta cần phải làm ra loại việc ác này sao? Mấy viên Chướng Nguyên Đan thì đáng tiền gì cơ chứ.
- Nếu như là vì độc chết các ngươi.
Tô Tú Nhất không nhịn được cười xì một tiếng, giễu cợt nói:
- Nói một câu êm tai, Tô Tú Nhất ta giết ngươi như giết chót, còn cần dùng độc đan?
Trong giọng nói của Tô Tú Nhất có sát cơ sôi trào, trực tiếp nói lời trong tâm cam của mọi người, nhất thời cảm thấy quả thực như vậy. Chuyện Tú Nhất Các bán độc đan quá không hợp lý a.
Tự Văn Lâm hoảng loạn nói:
- Ta, ta làm sao biết mục đích của các ngươi là cái gì.
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng:
- Đến lúc này mà ngươi lại còn không chịu thừa nhận, thôi, ta cứ bắt lại ngươi trước. Sau đó lại chậm rãi tra hỏi a, tuy rằng Tú Nhất Các ta không phải là thế lực lớn gì. Thế nhưng cũng không phải là chỗ để mặc người ta bắt nạt.
Ầm!
Trong cơ thể Tô Tú Nhất trực tiếp thả ra một luồng uy thế khủng bố, Võ hoàng kết giới phóng thích ra, bao phủ toàn bộ đám người Tự Văn Lâm.
- Ngươi, Tô Tú Nhất, ngươi muốn làm gì? Dám ngang nhiên động thủ, chẳng lẽ không sợ phủ thành chủ giáng tội sao? Tự Văn Lâm ở dưới khí tức của Tô Tú Nhất run rẩy không ngừng, cố gắng ra vẻ tức giận nói.
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Buồn cười, vừa nãy ngươi thiếu chút nữa đã muốn hủy Tú Nhất Các ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta động thủ vwosi ngươi sao?
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên híp mắt cười nói:
- Tự Văn Lâm, nếu ngươi không muốn chết, kỳ thực rất đơn giản. Ở chỗ này ta có một viên Chân Ngôn Đan, bất luận người nào ăn vào sẽ miệng phun chân ngôn, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ăn vào, rồi để chúng ta hỏi một phen là được. Nếu quả thực Chướng Nguyên Đan này của ngươi là tới từ Tú Nhất Các, tin rằng một chút chuyện này ngươi sẽ không từ chối a.
Diệp Huyền nói, từ trên người lấy ra một viên đan dược.
- Chạy!
Tự Văn Lâm thấy vậy hoàn toàn biến sắc, đột nhiên cao giọng quát một tiếng, mang theo các anh em Thiên Lang tiểu đội của hắn chạy như bay ra ngoài.
Tô Tú Nhất nhìn bọn họ đào tẩu, trái tim cuối cùng cũng coi như triệt thả lỏng. Nếu như bọn họ không chạy, một mực ngoan cường chống đối, có khả năng hắn còn có kiêng dè. Thế nhưng hiện tại đã chạy, trên cơ bản đã chứng thực Tú Nhất Các bị oan uổng.
- Hừ, muốn đi, đi được đi sao?
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng, thân thể loáng một cái đã xuất hiện ở trước người Tự Văn Lâm, song chưởng nhẹ nhàng đẩy một cái. Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên, tất cả hơn mười người của Thiên Lang tiểu đội đều bị chấn động bay trở về, mỗi một người đều bị trọng thương thổ huyết, chật vật té ngã về trong đại sảnh.
- Chỉ là dùng một viên Chân Ngôn Đan mà thôi, cần phải phản ứng kịch liệt như thế sao? Hay là trong lòng ngươi có quỷ?
Diệp Huyền trào phúng cười nói.
Tô Tú Nhất càng không nói gì, bàn tay lớn bay thẳng đến chỗ Tự Văn Lâm rồi chộp một cái.
- Hồng Đức đại sư, cứu ta...
Sắc mặt Tự Văn Lâm tái xanh, biểu hiện kinh hoảng, vội vàng chạy tới vị trí của Hồng Đức.
- Ngươi yên tâm.
Hồng Đức hừ lạnh một tiếng, ngăn ở trước người Tự Văn Lâm, đột nhiên trong con ngươi của hắn xuất hiện một tia lạnh lùng, lật tay đánh ra một chưởng lên trên đầu của Tự Văn Lâm.
- Ngươi...
Tự Văn Lâm ngẩn ngơ, trong ánh mắt toát ra vẻ khó có thể tin được, sau một khắc, ầm, đầu của hắn ầm ầm nổ tung, thi thể không đầu ngã nhào lên trên mặt đất.
Hồng Đức vung tay lên, thi thể Tự Văn Lâm trực tiếp hóa thành tro tàn, nát tan.