Mà Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp vẫn lạc, càng khiến cho hết thảy dân chúng không thể tin được trước phát sinh là thật.
Một ít cường giả dưới sự kích động, dồn dập lao ra đông thành, muốn đuổi theo đám người Trường Chu Vũ Đế, nhìn kết quả cuối cùng đến tột cùng như thế nào.
Chỉ tiếc tốc độ của đám người Trường Chu Vũ Đế nhanh chóng biết bao, toàn lực bay lượn, coi như là một ít Vũ Đế nhất trọng cũng khó đuổi theo, càng không cần phải nói là Vũ Hoàng.
Còn một ít Cửu Thiên Vũ Đế, thì trái lại không dám truy đuổi tới, ở trong Vũ Đế giao chiến, có Vũ Đế còn lại ở một bên dò xét đây tuyệt đối là tối kỵ.
Trước ở ngoài Hỗn Loạn Chi Thành còn tốt, dù sao có vô số cường giả vây xem, nhưng ở dã ngoại, rất có thể sẽ làm song phương giao thủ sản sinh địch ý.
Điều này cũng làm cho rất nhiều cường giả Vũ Đế trong Hỗn Loạn Chi Thành, ngoại trừ thổn thức không ngớt ra, vẫn không tuỳ theo tiến lên.
Bây giờ Đấu Vũ Hội đã chết tam đại Vũ Đế, rơi vào mức độ phát điên, một khi gợi ra địch ý của Đấu Vũ Hội, những thế lực bọn họ căn bản không dám gánh chịu hậu quả như thế.
- Không Thành, nếu không chúng ta đi xem a?
Trên đường chân trời, Vũ Tu Thánh Địa Duy Nhất Vũ Đế cũng chấn động nhìn tình cảnh này, quay về Không Thành Vũ Đế ở một bên ngưng giọng nói.
Không Thành Vũ Đế lắc đầu:
- Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp vẫn lạc, bọn họ cùng Diệp Huyền tiểu hữu đã là cục diện không chết không thôi, nếu như Vũ Tu Thánh Địa chúng ta vào lúc này lại lẫn vào, vậy thì là cùng Đấu Vũ Hội công nhiên tuyên chiến.
- Thật không nghĩ tới, thực lực của Diệp Huyền tiểu hữu dĩ nhiên đáng sợ đến mức độ này, ba Đại hộ pháp Vũ Đế vẫn lạc, coi như là đối với Đấu Vũ Hội mà nói cũng là một tổn thất thật lớn.
- Đám người Chu Phàm lại vẫn dám đuổi tới, quả thực là tự tìm đường chết.
- Đấu Vũ Hội gia đại nghiệp đại, nói không chắc đối với mình cực kỳ chắc chắn, huống chi Sinh Tử Điện Minh Hỏa Vũ Đế cũng nhúng tay, cộng thêm Vô Lượng Sơn Trường Phong Vũ Đế, không hẳn không thể lưu lại đám người Diệp Huyền.
Không Thành Vũ Đế lắc đầu, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Ta không lo lắng cái này, ta lo lắng duy nhất, là Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng kia sẽ xuất hiện hay không.
Trên mặt Duy Nhất Vũ Đế cả kinh, sợ hãi nói:
- Ngươi là nói Cừu Nhiễm?
Trên mặt hắn lộ ra kinh sợ, hiển nhiên đối với Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng cực kỳ kiêng kỵ.
- Ngươi và ta đều biết, mặc dù đám người Trác Nhất Phàm là Phó hội trưởng, nhưng vẻn vẹn chỉ là phụ trách vài sự vụ, bây giờ chân chính khống chế Đấu Vũ Hội, là đệ nhất Phó hội trưởng Cừu Nhiễm, chỉ là hắn đã có gần hai mươi năm không xuất hiện, cũng không biết còn ở Hỗn Loạn Chi Thành hay không, nếu người này ở đây...
Không Thành Vũ Đế nói đến đây, cùng Duy Nhất Vũ Đế liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra lo lắng.
- Không nghĩ nhiều như thế, hiện tại chúng ta vẫn là bảo vệ tốt Kỷ gia tỷ đệ mà Diệp Huyền tiểu hữu giao phó đi, Đấu Vũ Hội ở dưới cơn thịnh nộ, còn không biết bọn họ sẽ làm ra hành vi điên khùng gì.
Nói xong lời này, Không Thành Vũ Đế cùng Duy Nhất Vũ Đế song song biến mất ở đông thành.
Vèo vèo vèo!
Lúc này, trên đường chân trời, ba đạo lưu quang hăng hái bay lượn, mà ở sau bọn hắn, bốn đạo lưu quang cũng cực kỳ mau lẹ một đường theo sát.
Vài đạo khí tức kia, xuyên qua phía chân trời, mang theo đạo đạo Huyền Nguyên gợn sóng kinh người, làm thiên địa Huyền khí bạo động.
- Đáng ghét a, ba tên này tốc độ cũng quá nhanh đi.
Trong truy đuổi, Trường Chu Vũ Đế biểu hiện phẫn nộ.
- Diệp Huyền rõ ràng chỉ là Vũ Hoàng, tốc độ làm sao sẽ nhanh như thế, ngay cả ta là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong cũng không đuổi kịp?
- Then chốt không chỉ là Diệp Huyền này, Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh bên cạnh hắn, tốc độ làm sao cũng nhanh như vậy?
Đám người Trác Nhất Phàm tức đến nổ phổi, phẫn nộ nói.
- Đừng oán giận, cẩn thận đừng cho bọn họ chạy trốn, ba người bọn họ, một cái cũng đừng hòng sống rời đi.
Ánh mắt của Phách Thương Vũ Đế lạnh lùng, cả người chiến ý ngập trời, tay cầm trường thương, hắn như một chiến thần, bá đạo lăng liệt.
Tốc độ của đám người Diệp Huyền nhanh bực nào, vẻn vẹn một hai canh giờ sau, cũng đã xuyên qua tầng tầng hoang dã bình nguyên, đi tới Xích Phong sơn mạch.
Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn mấy người truy đuổi phía sau, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Xem ra mấy người Đấu Vũ Hội, là không giết chúng ta không bỏ qua, nếu như vậy, liền để Xích Phong sơn mạch này thành nghĩa địa của bọn họ đi.
Hắn quay về Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh truyền âm nói:
- Dựa theo kế hoạch làm việc, hai người các ngươi phải cẩn thận.
- Vâng Diệp thiếu.
Huyết Kiếm Vũ Đế nhếch miệng nở nụ cười, mà Hoàng Phủ Tú Minh thì thần tình lạnh lùng.
Diệp Huyền gật gù nói:
- Hành động.
Xoạt xoạt xoạt!
Theo tiếng nói của hắn hạ xuống, ba người Diệp Huyền nguyên bản đồng loạt bay lượn chạy trốn, dĩ nhiên trong nháy mắt phân ra, ngoại trừ Diệp Huyền tiếp tục bay về phía trước, Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh một về phía trái, một về phía phải, đều nhắm về phương hướng khác nhau rời đi.
Hành động này, để mấy người Trường Chu Vũ Đế ở phía sau đang truy đuổi sững sờ.
- Ba người bọn hắn làm sao tách ra hành động?
Trường Phong Vũ Đế nhíu mày.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm trầm xuống:
- Đáng chết, Diệp Huyền này hẳn biết rõ chạy trốn vô vọng, hơn nữa một khi chiến đấu với nhau, ba người bọn họ rõ ràng sẽ ở hạ phong, vì lẽ đó cố ý tách ra hành động, muốn phân tán sức chiến đấu của chúng ta.
Theo Trác Nhất Phàm, ba người Diệp Huyền chỉ lo một khi cùng bên mình phát sinh xung đột, lấy ba địch năm, tất nhiên sẽ rơi vào hạ phong, vì lẽ đó cố ý phân tán sức chiến đấu bên mình, đục nước béo cò.
- Hiện tại chúng ta nên làm gì?
Nhìn ba người Diệp Huyền tách ra rời đi, mấy người Trác Nhất Phàm liếc nhìn nhau.
- Sở dĩ ba người bọn họ tách ra, mục đích chính là vì để sức chiến đấu của chúng ta trở nên phân tán, Diệp Huyền kia chỉ sợ là muốn hấp dẫn đại đa số sức chiến đấu, để Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đào tẩu, đã như vậy, như vậy chúng ta liền không thể để cho mưu kế của hắn thực hiện được.
Trác Nhất Phàm híp mắt nói.
Phân tích của hắn, lập tức đưa tới vài tên Vũ Đế khác đồng ý.