Tại một khu rừng rậm cách hang đá không xa, một đám võ giả Nhân loại tụ tập tại nơi này.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, ngươi tới tương đối sớm, biết rõ huyệt động tình huống như thế nào không? Còn nữa, trên đường đi ta nhìn thấy dấu vết chém giết, đệ tử chúng ta chết nhiều ít?
- Trong huyệt động này có bảo vật hỏa hệ nhưng không biết là bảo vật gì, về phần võ giả chết tại đây là vì yêu thú trong huyệt động phát hiện ra tung tích của chúng ta, từ đó chúng tiến hành đồ sát.
Nói đến đây Cát Lợi Huy thở dài:
- Ta cũng có tâm cứu viện, chỉ tiếc số lượng yêu thú quá nhiều, lúc ấy chỉ có mấy người chúng ta mà thôi, có tâm không có lực.
- Ngươi có biết bên trong có bao nhiêu yêu thú hay không?
Chúc Thiên Lam ngưng trọng nói.
- Nơi này có ba bốn trăm con yêu thú, trong đó yếu nhất cũng là yêu thú tam giai, đại đa số là tứ giai, còn có chút yêu thú ngũ giai đang ở trong huyệt động, trừ đám này ra còn có không ít Huyền thú, tối thiểu có tới vài chục con.
Cát Lợi Huy nói xong liền nhìn chung quanh, Nhân loại chỉ có hai trăm người tiên vào phù quang bí cảnh, nơi này chỉ có bảy tám chục người nhưng cho dù về số lượng hay thực lực đều kém hơn yêu thú vài lần.
- Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp tiến vào trong huyệt động.
Hai mắt đám người Tả Nhất Minh tỏa sáng.
Bọn họ cân nhắc không giống với kẻ khác, người khác cân nhắc số lượng yêu thú tại nơi này đông đảo, thực lực cường hãn, mà hắn cân nhắc số lượng yêu thú và Huyền thú tụ tập tại đây đông như thế, hiển nhiên bên trong là bảo vật vô cùng kinh người.
Bọn họ đi vào phù quang bí cảnh, chẳng lẻ không phải là vì đạt được bảo vật hay sao?
- Muốn đi vào huyệt động, võ giả Nhân loại chúng ta phải liên thủ mới được, qua một hồi tất cả mọi người nghe theo lệnh ta hành động, ta nghĩ không có ai không muốn ah.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam nhìn quét qua bốn phía.
Không người từ chối.
- Rất tốt, mọi người chờ một lúc, chúng ta lập tức chế định ra kế hoạch.
Không bao lâu, một kế hoạch được đám người Chúc Thiên Lam chế định và âm thầm thi hành.
Cách vị trí đám người Chúc Thiên Lam chừng vài dặm, ba người Dạ Phồn Tinh, Chu Lương, Bạch Khởi đang ngồi uống rượu với nhau.
- Hiện tại rất nhiều cường giả liên minh mười ba nước đến đây, chúng ta có đi hội hợp hay không?
- Hừ, chuyện liên minh mười ba nước là của liên minh mười ba nước, liên quan gì tới chúng ta?
- Nói cũng phải, nếu như chúng ta ra mặt còn phải nghe lệnh của bọn chúng, nếu đã như vậy còn không bằng ở lại nơi nà làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
- Đúng thế.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai ba người.
- Loan Hồng sư huynh.
Ba người lập tức đại hỉ.
Quay đầu, Loan Hồng vẻ mặt uy nghiêm đi ra vào rừng rậm.
- TÌnh huống hiện tại như thế nào?
Loan Hồng trầm giọng hỏi.
Rất nhanh, ba người Chu Lương cũng nói tình huống xảy ra tại nơi này cho hắn biết.
- Nói như vậy? Hiện tại bảo vật kia còn chưa xuát thế?
Ba người Chu Lương gật gật đầu:
- Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không nóng nảy, ta nhìn thấy đạo hào quang kia, nếu như không có đoán sai hẳn là khí tức của linh dược, một khi linh dược cấp bậc như thế thành thục sẽ có khí tức khủng bố tỏa ra ngoài, trước hết chờ đám phế vật liên minh mười ba nước tiêu hao với đám yêu thú đi, sau khi linh dược thành thục chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Loan Hồng lạnh lùng cười cười, khoan thai tự đắc.
- Đúng thế, các ngươi có phát hiện tung tích Lưu Vân quốc Diệp Huyền hay không?
Đột nhiên Loan Hồng hỏi.
Mấy người đều lắc đầu.
Loan Hồng nhướng mày, nói:
- Tiểu tử kia đi nơi nào? Chẳng lẻ không ở bên này? Hay hắn vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, với biểu hiện của hắn trên phù quang đại hội sẽ không dến mức vẫn lạc tại nơi này đâu. Nếu hắn phát hiện động tĩnh tại nơi này chắc chắn hắn sẽ đến.
Nghĩ vậ Loan Hồng nhắc nhở:
- Mấy người các ngươi nhìn chằm chằm vào nơi này, nếu như phát hiện tung tích Diệp Huyền phải nói cho ta biết.
Bị sỉ nhục trên phù quang đại hội, Loan Hồng vẫn ghi nhớ trong nội tâm, trên người Diệp Huyền còn có cách điều chế Lam Tinh thảo vũ hồn cách càng làm hắn nhớ thương Diệp Huyền không quên.
Mấy người bên kia đang thương lượng đối sách với nhau, sau đó Chúc Thiên Lam suất lĩnh võ giả nhân loại tấn công vào huyệt động yêu thú.
Bởi vì bị bất ngờ cho nên đám yêu thú bị đám người Chúc Thiên Lam đánh chết rất nhiều.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Trong sơn động, mấy con Huyền thú ngũ giai cảm ứng được động tĩnh bên ngoài nên quát hỏi.
- Đại nhân, không tốt, có đại lượng võ giả Nhân loại tiến công huyệt động chúng ta, thủ hạ dưới trướng chúng ta chết tổn thương thảm trọng..
Vài đầu Huyền thú cấp thấp lo lắng chạy vào.
- Cái gì, đám nhân loại đáng chết.
Mấy Huyền thú ngũ giai nghe xong giận tím mặt.
- Đám người các ngươi dẫn theo bọn chúng đi ra bên ngoài, những người kia chẳng những làm xằng làm bậy trong lãnh địa của chúng ta, hiện tại lại ngấp nghé bảo vật của chúng ta.
Ầm ầm!
Nhận được mệnh lệnh, một đoàn Huyền thú lúc này xông ra ngoài như hồng thủy, chúng không ngừng lao ra khỏi hang động.
Thời điểm đám Huyền thú chạy tới bên ngoài huyệt động, đám người Chúc Thiên Lam cũng rút lui ra bên ngoài.
Mấy con Huyền thú lao ra cũng bất đắc dĩ lui trở lại.
- Đám nhân loại kia đâu?
Ba đại Huyền thú lạnh giọng hỏi.
- Đại nhân, những nhân loại kia phát hiện chúng ta cường đại, đột nhiên lui lại, thuộc hạ không kịp đuổi theo.
- Hừ, tính toán bọn chúng thức thời.
Ba đại Huyền thú quát lớn.
Vào lúc bọn chúng vừa ổn định lại, cửa động lại có tiếng nổ lớn vang lên.
- Báo, đại nhân, đám nhân loại kia trở lại.
- Đáng chết, đi giết bọn chúng cho ta.
Vào lúc đám yêu thú ngũ giai lao ra bên ngoài, Chúc Thiên Lam suất lĩnh đội ngũ nhân loại chay ra bên ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại thi thể vài chục yêu thú.
- Đại nhân, những nhân loại kia chạy thoát.
- Cái gì?
Ba đại Huyền thú nổi trận lôi đình.
Trong hai ngày kế tiếp võ giả Nhân tộc nghe theo Chúc Thiên Lam hành động, thỉnh thoảng lại phat động tấn công vào trong hang động, mỗi một lần tiến công đều đánh xong chạy đi, chỉ cần đánh chết vài con hoặc chục con yêu thú là đủ.
- Đám nhân loại đáng chết.
Ba đại Huyền thú tức giận toàn thân run rẩy, hận không thể lao ra đại sát tứ phương, đáng tiếc nơi này có Thất Thải Hoa Liên cho nên chúng không dám rời đi nửa bước.