Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã có gần hai trăm con yêu thú chết trong tay đám người Chúc Thiên Lam.
Diệp Huyền đang âm thầm ẩn nấp bên ngoài hang động, thông qua Tiểu Tử Điêu tự nhiên biết rõ mọi chuyện xảy ra bên trong nhưng trong lòng của hắn lại kinh ngạc.
Thực lực của đám yêu thú vốn bao trùm trên võ giả nhân loại, không nghĩ tới được mấy võ giả nhân loại dẫn dắt, hai ngày qua đã chiếm được không ít ưu thế.
Mặc dù biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ở đây nhưng Diệp Huyền không có ra mặt.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đặt vào hang động, hắn đang nhớ thương thiên hỏa dưới đáy dung nham, hắn không có cùng mục tiêu với đám người Chúc Thiên Lam.
Yêu thú bên ngoài hang núi không còn bao nhiêu, ba đại Huyền thú lập tức ngồi không yên.
- Không được, lại tiếp tục như vậy thủ hạ của chúng ta sẽ chết sạch.
Không thể không nói Huyền thú có được trí khôn nhất định nhưng không thể so sánh với võ giả nhân loạik, nếu như là nhân loại đối địch, chỉ sợ bọn họ sớm mai phục chờ đám người Chúc Thiên Lam xông vào.
Hết lần này tới lần khác ba đại Huyền thú chỉ phái yêu thú cấp thấp ra ngoài, làm như thế chẳng khác gì không có đầu óc.
Tuy chúng hiểu tình cảnh của mình nhưng muốn chúng bỏ qua Thất Thải Hoa Liên đi mai phục đám người Chúc Thiên Lam thì bọn chúng không nỡ.
Cứ tiếp tục như vậy đám Huyền thú sẽ không còn bao nhiêu.
Trải qua một phen thương lượng, ba đại Huyền thú cũng phái ba con yêu thú ngũ giai dưới trướng đi đóng ở cửa động.
Yêu thú ngũ giai đã có năng lực tư duy nhất định, mặc dù chúng thập phần không nỡ Thất Thải Hoa Liên ở hồ dung nham nhưng phải nghe lệnh Huyền thú thủ lĩnh đi ra đóng ở ngoài cửa động.
Trong núi rừng.
Một chi đội ngũ nhân loại đi tìm hiểu đã quay trở lại.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, dường như Huyền thú bên trong có đề phòng, lần này phái ba đầu yêu thú ngũ giai thủ ở cửa động, trừ chúng ta còn có hơn mười con yêu thú tứ giai.
Ba đầu yêu thú ngũ giai?
Cường giả liên minh mười ba nước lúc này cau mày nhìn nhau.
Sở dĩ lúc trơớc bọn họ có thể du kích chiến hoàn toàn là thực lực yêu thú thủ ở cửa cũng không mạnh, mạnh nhất chỉ là yêu thú tứ giai.
Hiện tại xuất hiện yêu thú ngũ giai đóng ở cửa động, tình hình sẽ có phiền toái.
óố lượng cường giả ở nơi này không ít, có năm người là hội trưởng, tất cả đều là ngũ giai Võ Tông.
Trừ bọn họ ra, phó hội trưởng, trưởng lão gần hai mươi người, tất cả đều là cao thủ cấp bậc tứ giai Thiên Vũ Sư.
Cao thủ như thế đối phó yêu thú ngũ giai cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mấu chốt là một khi bọn họ chiến đấu, chỉ cần không thể lập tức đánh chết ba con yêu thú ngũ giia, đợi đến lúc yêu thú khác trong hang động lao ra trợ giúp, như vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
- Như vậy chúng ta dừng tấn công, chờ thêm một thời gian là được.
- Chẳng lẽ chúng ta buông tha bảo vật bên trong?
Có không ít võ giả lập tức bạo động.
- Ta có nói buông tha hay sao?
Chúc Thiên Lam lại nói:
- Hiện tại đám yêu thú chắc chắn có phòng bị, nếu chúng ta hiện tại ra tay, mặc dù có cơ hội nhất định đánh chết ba đầu yêu thú ngũ giai nhưng một khi bị yêu thú khác trong hang động lao ra ngoài vây quanh, đội ngũ của chúng ta xuất hiện thương vong, ta nghĩ mọi người cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy a?
- Ta có suy nghĩ, chờ thời điểm bảo vật bên trong thành thục chúng ta lại ra tay, đến lúc đó Huyền thú trong hang động khẳng định không thể chú ý bên ngoài, đến lúc đó chúng ta một đường giết vào có hi vọng càng lớn, thương vong nhỏ hơn.
Tả Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, chủ ý của ngươi rất không tệ, nhưng lúc bảo vật xuất thế chúng ta xuất thủ có phải quá muộn hay không? Rất có thể chờ thời điểm chúng ta đi vào trong, bảo vật đã là vật có chủ.
- Về phần thương vong, trong phù quang bí cảnh vốn có nguy hiểm nhất định, ta nghĩ mỗi người sau khi đi vào cũng có chuẩn bị nhất định, tranh đoạt bảo vật làm sao không có thương vong, theo ta thấy phải mau chóng tiến vào hang động mới có thể tranh đoạt quyền sở hữu bảo vật với đám yêu thú.
Đám người Tả Nhất Minh thương nghị với nhau.
Hắn xem ra chỉ chết vài tên võ giả bình thường mà thôi, vì bảo vật, cho dù võ giả ở nơi này chết sạch không còn thì có là cái gì chứ?
Trọng yếu nhất là, làm sao có thể đạt được bảo vật mới là chuyện quan trọng nhất.
- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta cảm thấy rất có đạo lý.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng đồng ý đầu tiên.
- Hừ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hừ lạnh một tiếng,
- Ta lại cảm thấy biện pháp của Chúc Thiên Lam hội trưởng mới tốt, cho tới bây giờ, chúng ta còn không biết rõ trong hang động có bật vật gì, có thể tiến vào phù quang bí cảnh đều là luyện hồn sư thiên tài của liên minh mười ba nước, là tương lai của liên minh mười ba nước, nếu vì một kiện bảo vật mà chết tổn thương thảm trọng, chỉ sợ được không bù mất ah.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ngươi có phải nói chuyện giật gân hay không? Từ số lượng và chất lượng Huyền thú, yêu thú tụ tập tại nơi này, bảo vật trong hang động tuyệt đối không tầm thường, sở dĩ liên minh mười ba nước chúng ta không thể quật khởi trên đại lục chính là vì tài nguyên rất thưa thớt. Hôm nay có được cơ hội hiếm có, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm rùa rút đâu sao? Chỉ cần có thể đạt được bảo vật bên trong, một chút chết tổn thương coi là cái gì?
- Một chút chết tổn thương, nói thật dễ nghe, chết tổn thương cũng chỉ là võ giả bình thường mà thôi, mà đạt được bảo vật lại có phần của ngươi đúng không? Nói một cách khác, cho dù võ giả bình thường đoạt được bảo vật, cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong tay ngươi đúng không?
- Đông Phương Ngôn Ngữ, ngươi có ý gì?
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống.
- Ta nói có ý gì, ngươi đường đường Tả Nhất Minh hội trưởng chẳng lẽ không biết?
Đông Phương Ngôn Ngữ trào phúng cười cười.
- Tả Nhất Minh ta đỉnh thiên lập địa, sao có thể là người như ngươi nói, mọi người tụ tập ở chỗ này đều là vì tranh đoạt công bằng, đến lúc đó tranh đoạt bảo vật đều bằng vào tài năng, cho dù là đệ tử Đông Thăng quốc đạt được bảo vật, Tả Nhất Minh ta làm sao có thể làm ra chuyện tranh đoạt bảo vật.
- Thật không?
Đông Phương Ngôn Ngữ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.
Rất nhiều võ giả ở đây sau khi nghe Tả Nhất Minh đề nghị hết sức hứng thú, hiện tại nghe Đông Phương Ngôn Ngữ nói liền rùng mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.