Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 921: Dừng khảo hạch



Huyền thú Yêu Hoàng bát giai đối với bất cứ thế lực nào cũng là nhân vật thượng tầng.

Lại cởi bỏ hơn chụ đạo chế cũng làm Kim Lân hưng phấn tột đỉnh, sau khi cảm nhận thực lực của mình thì hắn liền không hưng phấn nữa..

- Điện hạ, ngươi cũng quá keo kiệt a, mới mở ra có một chút như vậy, ngươi cũng nghe rồi đấy, Lang Hoàng điện có Huyền thú Yêu Hoàng đấy, ta một Huyền thú Yêu Vương thất giai muốn phát triển thế lực trong vô tận sơn mạch thì thực lực như vậy vẫn còn hơi yếu.

Vẻ mặt Kim Lân đầy chờ mong, nói:

- Như vậy điện hạ cởi thêm vài đạo đi!

- Muốn cởi thêm cũng không phải là không thể được, chờ ngươi có thành tích rồi nói sau.

Không phải Diệp Huyền không muốn mở cấm chế cho Kim Lân, mà là thực lực của hắn hiện tại chỉ có thể làm được bao nhiêu đó.

Gương mặt Kim Lân buồn bả, nói:

- Điện hạ...

- Nếu như ngươi không hài lòng thì ta không ngại phong ấn lại lần nữa.

Diệp Huyền trực tiếp cắt lời của Kim Lân, nhàn nhạt nói ra.

- Khục khục, thoả mãn, ta có cái gì không hài lòng chứ?

Vẻ mặt Kim Lân thay đổi hoàn toàn, nó nói:

- Điện hạ đã cởi bỏ cấm chế đủ nhiều rồi, không phải chỉ là Yêu Hoàng sao, nhớ ngày đó Kim Lân ta tung hoành thiên hạ...

Kim Lân lại bắt đầu nói chuyện quá khứ.

Diệp Huyền quả thực im lặng, dáng vẻ Kim Lân còn vô lại hơn cả nhân loại, chỉ hơn không kém.

Sau khi định ra phương thức liên lạc với nhau, Kim Lân đạt được mệnh lệnh Diệp Huyền thì hưng phấn lao ra khỏi sơn động và biến mất trong thiên địa.

Nhìn thân ảnh Kim Lân biến mất, Diệp Huyền lắc đầu, cũng không biết Kim Lân sẽ có thành quả gì.

Diệp Huyền cũng chẳng muốn đi quản, hắn tiếp tục khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu luyện hóa Ma Thiên giáp và Tù Ma Tỏa Liên.

Sau khi đánh chết Lữ Phong, Diệp Huyền đạt được không ít bảo vật, trong đó làm hắn động tâm nhất chính là Ma Thiên giáp và Tù Ma Tỏa Liên.

Hai kiện vật phẩm này đều là bảo vật thất giai, thuộc về luyện kim huyền binh, cả hai kết hợp với nhau uy lực vô cùng.

Chỉ cần luyện hóa hai loại bảo vật này, thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối tăng lên một mảng lớn.

Không nói cái khác, chỉ cần Ma Thiên giáp kết hợp Cửu Chuyển Thánh Thể và đại địa vũ hồn, như vậy cho dù Diệp Huyền còn là Võ Tông ngũ giai sẽ có lực phòng ngự không kém gì Võ Vương thất giai, hơn nữa còn có thể mạnh hơn một phần.

Về phần Tù Ma Tỏa Liên là vũ khí giam cầm, kết hợp Trấn Nguyên Thạch và Độc Tài Chi Kiếm cũng có thể giúp lực công kích của Diệp Huyền tăng lên rất lớn.

Hai kiện bảo vật này chính là luyện kim huyền binh nên dộ khó khi luyện hóa cũng lớn hơn không ít.

Sau khi luyện hóa nửa canh giờ, Diệp Huyền mới luyện hóa xong hai loại vũ khí này.

Hô!

Ma Thiên giáp kiếu dáng dữ tợn bao phủ bản thân, bản thân hắn không khác gì ma thần.

Tâm thần khẽ động, Ma Thiên giáp nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể và biến mất không thấy gì nữa.

- Tất cả đệ tử nghe lệnh, bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, khảo hạch sinh tồn sẽ kết thúc, thỉnh tất cả đệ tử bóp nát phù lục trên người, lập tức sẽ có đạo sư tới đón.

Đúng lúc này trên bầu trời có tiếng nói vang vọng thiên địa, nó từ xa tới gần.

- Xem ra khảo hạch đã kết thúc.

Diệp Huyền đã sớm đoán được cho nên lập tức bóp nát phù lục trên người.

Qua chừng một phút sau, một khung luyện kim phi chu xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Không chờ đạo sư xuống đưa đón, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng Diệp Huyền mở ra và hắn bay vào trong phi chu.

Trong luyện kim phu chu đã tụ tập không ít đệ tử, ước chừng có hai mươi, bọn họ đang bàn tán với nhau.

- Phát sinh chuyện gì?

- Tại sao khảo hạch kết thúc?

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mỗi đệ tử chỉ có ngạc nhiên và ngạc nhiên, hiện tại không ngừng nói chuyện với nhau.

- Vừa rồi ta cảm nhận được có Yêu Vương cường đại xuất hiện và chiến đấu với đạo sư.

- Ta cũng cảm nhận được, có lẽ chính là nguyên nhân này.

- Hiện tại khảo hạch tính toán như thế nào? Hiện tại ta không tìm được một khối tinh thạch, còn chuẩn bị phát lực vào hậu kỳ, hiện tại náo như vậy, thật sự là...

Có đệ tử nhìn thấy đạo sư đại chiến với Yêu Vương cũng mang việc này ra nói với mọi người.

Không ít đệ tử không đạt được tinh thạch nên tâm thần bất định.

- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?

Diệp Huyền không có tham dự vào trong thảo luận, đang chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống, chợt nghe có giọng nói ân cần vang lên, là Đông Phương Tử Ti.

- Ta không sao.

Diệp Huyền cười cười, ng Phương Tử Ti ngồi xuống bên người và hai người nói chuyện với nhau.

Luyện kim phi chu bay đi lần nữa, Diệp Huyền gia nhập cũng không có làm các học viên chú ý, bởi vì tất cả mọi người, đều chú ý khảo hạch sẽ tính như thế nào?

Chỉ có một học viên nhìn thấy Diệp Huyền liền trợn mắt há hốc mồm.

- Huyền Diệp, hắn... Tại sao hắn không chết? Không có khả năng, Lữ Phong sư huynh có huyết thạch truy tung, thời gian dài như vậ khẳng định tìm được Huyền Diệp, nhưng Huyền Diệp còn sống...

Người này chínhlà thủ hạ Lữ Phong, Trần Kim.

Hôm nay Diệp Huyền không có việc gì, khảo hạch sinh tồn kết thúc, điều này hiển nhiên nói rõ nhiệm vụ của bọn họ thất bại, nếu như trong tông biết rõ thì hắn chắc chắn không may.

- Đáng chết, tại sao có thể như vậy.

Trần Kim xiết chặt hai dấm, hắn cắn răng nói một câu.

Hắn cũng chỉ là người truyền tin tức, chính thức đánh chết Diệp Huyền chính là nhiệm vụ của Lữ Phong, cho nên hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp khác.

- Ân?

Diệp Huyền đang nói chuyện với Đông Phương Tử Ti nhưng lại cảm giác được có chấn động ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lại và chạm mắt với Trần Kim.

Trần Kim lập tức giật mình, không tốt, nội tâm hắn vô cùng bối rối nhưng sau đó lại giả vờ trấn định cười với Diệp Huyền, nhưng nụ cười của hắn vẫn mang theo bối rối.

Diệp Huyền cũng chỉ cười và gật đầu với hắn sau đó quay đầu đi, trong mắt của hắn lại bắn ra hàn quang lạnh buốt.

- Xem ra Huyền Cơ Tông có không ít ám tử gài vào trong Lam Quang học viện.

Một tia sát cơ xuất hiện trong mắt Diệp Huyền.

Trần Kim bối rối bị Diệp Huyền nhìn rõ vào trong mắt, trong nháy mắt hắn đoán được thân phận của Trần KIm.

Diệp Huyền không thể hành động vào lúc này.

- Diệp Huyền, ngươi như thế nào?

Đông Phương Tử Ti bên cạnh khó hiểu hỏi thăm.

- Không có việc gì.

Diệp Huyền cười cười, lại tiếp tục nói huyện với Đông Phương Tử Ti.

Nơi hẻo lánh tại luyện kim phi chu, Trần Kim cũng không có bình tĩnh như Diệp Huyền.