Ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Cố Lưu Ly như người mất hồn ngồi cứng đờ ra nước mắt cô vẫn lẳng lặng chảy dài xuống, trong lòng Cố Lưu Ly bây giờ thấp thỏm không yên từ lúc sinh Bối Bối đến bây giờ đây là lần đầu tiên con bé bị thương nặng như vậy với khả năng của cô vốn là dư sức cứu con gái mình nhưng tại sao cô lại không nghĩ đến chuyện đó cũng không biết mấy người bác sĩ bên trong có chu toàn được như cô hay không.
Người đàn ông bên cạnh cô cũng không dám thở mạnh, sau bao lâu cố kiềm nén sự tò mò cuối cùng Mộ Khiếu Thành cũng không khỏi khẩn trương mà mở miệng.
“ Bối Bối có phải là con gái của tôi không?, đừng nói dối “
Cố Lưu Ly nuốt mạnh một ngụm nước bọt, hai lòng bàn tay vì thấp thỏm mà chà xát vào nhau, trong lúc hoảng loạn cô đã buộc miệng nói gì không nên sao để bây giờ Mộ Khiếu Thành hỏi thẳng như vậy nhưng Cố Lưu Ly thật sự không muốn nói dối anh, anh là bố của Bối Bối làm sao lại không có quyền biết chuyện con bé là con gái mình chứ, cô dù không muốn cũng không thể cướp đi đặc quyền của một người bố, sự thật Bối Bối là con gái anh có giấu cũng không thể giấu mãi được.
Cố Lưu Ly ngẩng nhẹ đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Khiếu Thành, cô khẽ gật đầu sự công nhận của Cố Lưu Ly khiến Mộ Khiếu Thành hạnh phúc đến mức muốn phát điên, anh thật sự có con, Bối Bối thật sự là con gái anh.
“ Năm đó em vì biết bản thân mang thai nên mới rời đi? hay là vì hận tôi nên mới muốn rời đi,...vậy bây giờ có còn hận tôi không? “
Cố Lưu Ly trầm ngâm hồi lâu rồi đáp.
“ Lúc đó tôi không biết mình mang thai, là vì không chấp nhận được chuyện xảy ra giữa mình và anh nên mới muốn rời đi sống một cuộc sống mới, hai tuần sau khi đến Đế Đô tôi mới phát hiện bản thân đã có thai “
“ Vậy bao năm qua em và con gái sống thế nào?, có khó khăn không? có bị người ta bắt nạt không? “
Mộ Khiếu Thành sợ nhất vấn đề này, anh sợ nhiều năm không có sự che chở của anh một người phụ nữ như cô đến nơi đất khách quê người lại còn mang thai sẽ sống vất vả thế nào nhưng Cố Lưu Ly lại lắc đầu, anh có tiền tài sản, cô cũng không thua kém về mặt cơm áo gạo tiền thì cô không lo nghĩ ngợi gì, ba năm qua cũng cho con gái muốn gì được nấy để con bé có cuộc sống vẹn toàn như một nàng công chúa nhỏ trong lòng mình. Cố Lưu Ly chỉ có một nỗi bận tâm suy nhất chính là chuyện con gái cô thiếu tình thương của một người bố, con bé chỉ vì chuyện này mới buồn bã cũng chỉ có chuyện này mới khiến cô không ngừng âu lo, cô cũng muốn Bối Bối có được một người cha như những cô cậu bé khác nhưng cô lại thấy bản thân quá nhu nhược quá ích kỷ nếu như quyết định tìm về lại bên cạnh Mộ Khiếu Thành chỉ vì con gái cô muốn có bố, sự thật sẽ khiến cả hai cùng đau lòng.
Cố Lưu Ly vì không muốn con gái buồn nên mới bất đắc dĩ chấp nhận Mộ Khiếu Thành còn Mộ Khiếu Thành nhờ có sự tồn tại của Bối Bối nên mới giữ được cô ở bên cạnh, cô không muốn một cuộc sống như vậy, cô muốn cho con gái một gia đình bình thường một gia đình mà bố mẹ của con bé thật sự dành tình yêu cho nhau và yêu thương con bé.
“ A Ly cùng tôi trở về được không?, vẫn là câu hỏi đó có thể cho tôi cơ hội không?, tôi thật sự không muốn phải xa em nữa cũng không nỡ xa con gái “
Cố Lưu Ly nhướng cao mày nhìn anh không có một biểu hiện cụ thể nào, chỉ chăm chú nhìn anh thật lâu thật lâu như vậy, cô không tin lại còn có người thâm tình đến vậy, cô cũng đã rời đi ba năm còn gì nếu muốn Mộ Khiếu Thành bây giờ cũng đã có một người phụ nữ khác thậm chí còn có một gia đình nhỏ cho riêng mình, anh vốn đã hơn ba mươi tuổi vậy mà lại lựa chọn chờ đợi cô, Cố Lưu ly nghi ngờ nếu cả đời này hai người không gặp lại nhau có phải Mộ Khiếu Thành vẫn sẽ chờ cô như vậy hay là một ngày nào đó sẽ quyết định buông bỏ.
Cô cười tà, làm gì có một người đàn ông nào tốt đến mức sẽ chờ cô cả đời nếu hôm nay hai người không gặp lại nhau thì cũng tầm vài ba năm nữa Mộ Khiếu Thành cũng sẽ thật sự quên đi cô mà thôi.
Cố Lưu Ly không biết được cảm giác được một người thật sự yêu mình mặc kệ mọi thứ chờ đợi mình là thế nào vì trước đây cô chỉ toàn chờ người ta mà thôi chỉ có cô nuôi hy vọng vào tình yêu của mình mà thôi lần này cô đã thật sự gặp được người yêu mình thì lại chần chừ không chịu chấp nhận, cô cũng rất muốn biết mùi vị được yêu là thế nào nhưng cũng rất sợ ết thương cũ lại một lần nữa bị sát muối, trái tim này của cô không thể đỡ nổi thêm một nỗi đau nào nữa.
“ Mộ Khiếu Thành, anh có thật lòng không? “
“ Tôi đợi em ba năm rồi em nói xem tôi có thật lòng không? “
Không chỉ ba năm anh nguyện đợi cô cả đời vì đời này Mộ Khiêu Thành đã nhận định cô rồi, anh nguyện trao cuộc đời mình cho cô rồi, trái tim anh cũng chật lối vì hình ảnh của Cố Lưu Ly cô rồi sẽ không thể chứa được thêm một ai nữa, anh biêt nếu trực tiếp nói ra lời này cô sẽ không tin vậy nên chỉ cần Cố Lưu Ly cho anh cơ hội anh sẽ dùng chính hành động của mình để chứng thực tình têu của mình dành cho cô.
“ Tôi đã nói chỉ cần em cho tôi cơ hội, tôi sẽ chứng minh tình yêu của mình dành cho em đến lúc đó em muốn rời đi tôi nhất định sẽ không cản,...được không? “
Cố Lưu Ly vậy mà lại cảm động trước lời nói này của anh rồi, cô không hiểu vì sao nhưng lại có cảm giác lời nói của anh rất thật, cô lại phần nào tin vào nó, Mộ Khiếu Thành là người đầu tiên nói với cô những lời này, bất giác cô lại rơi nước mắt và cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“ Được, cho anh cơ hội...mong anh đừng làm em và con gái thất vọng “
“ Sẽ không khiến em và con thất vọng “
Hai người nhìn nhau cười nhẹ, Cố Lưu Ly muốn đặt cược bản thân một lần nữa, cô không biết vì lí do gì nhưng lần này cô không nỡ từ chối Mộ Khiếu Thành nữa.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Cố Lưu Ly nhanh chóng đứng dậy đi đến
“ Con gái tôi thế nào? con bé có vấn đề gì nặng không? “
“ Con bé tuy đầu có chấn thương nhưng không quá nghiêm trọng trong vòng một tiếng nữa sẽ tỉnh lại thôi “