Bối Bối cuối cùng cũng tỉnh lại, con bé dù đang rất đau nhưng vẫn luôn giữ nụ cười trên môi vì sợ làm Cố Lưu Ly lo lắng, con gái cô chính là hiểu chuyện như vậy cũng khiến cô đau lòng nhiều như vậy.
“ Bối Bối, có đau không? đau phải nói mẹ biết nhớ chưa?, Bối Bối mẹ đau lòng lắm có biết không?, mẹ không muốn thấy con bị thương nữa đâu “
“ Mẹ đừng lo, Bối Bối không đau, mẹ đừng khóc mà, mẹ khóc Bối Bối sẽ đau “
Cố Lưu Ly ôm lấy con gái thật chặt đến tận bây giờ cơ thể cô vẫn còn run rẩy, cô không dám tưởng tượng nếu Bối Bối thật sự xảy ra chuyện gì cô sẽ trở nên thế nào, cô con gái cô yêu thương nuông chiều bao bọc mấy năm trời không nỡ nhìn con bé nhíu mày dù chỉ một chút vậy mà hôm nay lại trơ mắt nhìn con gái bị người ta hại đến mức này.
Mộ Khiếu Thành không tưởng tượng được Cố Lưu Ly có thể yêu thương con gái đến mức nào nữa, lúc nãy cô khóc nhiều như thể không thở nổi khiến anh cũng không khỏi xót xa, anh đứng ngay bên giường khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Bối Bối, mái tóc này chắc chắn được hưởng từ gen của Cố Lưu Ly rồi, anh khẽ nhếch môi. Bối Bối cảm nhận được sự đụng chạm con bé lập tức ngẩng cao đầu.
“ Chú phù thủy sao lại ở đây ạ, chú sẽ không ăn thịt Bối Bối chứ, Bối Bối đang bị đau hay là chú đi tìm người khác ăn thịt đi được không? “
Bối Bối nói xong liền nép mặt vào ngực Cố Lưu Ly khẽ sợ, hai cánh tay nhỏ nhắn siết chặt lấy eo cô, không dám nhìn thẳng vào Mộ Khiếu Thành.
“ Làm sao bố nỡ ăn thịt con gái bố chứ, Bối Bối đừng sợ, bố là bố của con sẽ không làm hại con “
“ Bố? “
Bối Bối chớp chớp mắt kinh ngạc người mà cô bé còn đang né tránh không muốn nhìn lại là bố của mình, không phải chứ mấy tiếng trước người đàn ông này còn không hề quen biết con bé làm sao bây giờ lại thành bố rồi, Bối Bối ngước nhìn Cố Lưu Ly như muốn cô giải thích thắc mắc, đột nhiên lại có bố dù có rất vui Bối Bối cũng không thích ứng kịp.
“ Mẹ ơi, chú phù thủy là bố của con sao?, mẹ nói gì đi mẹ “
“ ừm...là bố của con, chẳng phải con luôn muốn có một người bố hay sao, bây giờ có rồi đấy “
Bối Bối không tin vào tai mình lẽ nào vì con bé muốn có bố quá nên Cố Lưu Ly mới tìm đại một người đàn ông về làm bố cô, người này trong mắt con bé còn là một phù thủy, Bối Bối liều mạng lắc đầu không muốn đồng ý, cô bé muốn có một người bố thật sự kia không phải là một người tùy tiện trở thành bố của mình.
“ Con sao vậy...đây thật sự là bố của con đó...Bối Bối không vui sao? “
Cố Lưu Ly cũng không tài nào phối hợp ăn ý được với thái độ bất thường, lúc lên lúc xuống của con gái mình, lúc muốn lúc lại không muốn cũng không biết là con bé đang sợ hãi điều gì.
“ Mẹ ơi Bối Bối muốn bố ruột cơ nếu mẹ tìm đại một người để làm bố của con thì không được đâu ạ...không phải bố ruột của con thì chú ấy sẽ không yêu thương con đâu “
Con bé đã đọc rất nhiều truyện tranh trong đó có vài nội dung nói về mẹ kế và bố dượng nếu không phải con ruột của mình bọn họ sẽ không yêu thương thậm chí còn đánh đập những đứa trẻ đó, Bối Bối rất sợ chuyện đó sẽ xảy ra với mình con bé thà không có bố chứ không chấp nhận chuyện một người lạ trở thành bố mình.
Cố Lưu Ly bất lực cười một tiếng, cô đương nhiên sẽ không bao giờ tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó về nhà rồi, sẽ không có ai có khả năng thay thế được vị trí của Mộ Khiếu Thành, sẽ không có ai thay anh trở thành bố của con gái mình được.
“ Đây là bố ruột của con...Bối Bối mẹ không lừa con đâu “
“ Bố...bố sẽ không đánh Bối Bối chứ ạ “
“ Sao bố có thể đánh con gái của bố được chứ, bố còn muốn nuông chiều, yêu thương con thật nhiều nữa là “
Mộ Khiếu Thành ngồi đối diện, hạ giọng nhẹ nhàng vừa nói vừa xoa lấy hai bên má của Bối Bối, anh có thể có một đứa con anh còn sợ bản thân mình không đủ yêu thương con bé thì làm gì có chuyện sẽ mắng nhiết càng không có chuyện dùng bạo lực với con gái mình. Mộ Khiếu Thành thật ra rất thích con gái, từ đêm xảy ra chuyện đó với Cố Lưu Ly anh đã có khoảng thời gian nghĩ đến chuyện hai người sẽ có một đứa con của riêng mình con trai thì tốt mà nếu là con gái anh sẽ vui mừng hơn nhiều, cuối cùng ước muốn cũng thành hiện thực rồi.
Bối Bối cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, con bé thật sự có bố rồi, rồi sẽ có người cùng chơi đùa với mình, có bố rồi bố sẽ yêu thương con bé thật nhiều, Bối Bối ngồi thẳng người nhìn Mộ Khiếu Thành thật lâu, không những có bố mà bố của con bé còn là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, bố con bé còn có phép thuật nữa cứ như trong truyện tranh vậy nhưng đôi mắt đỏ của Mộ Khiếu Thành có phần nào đó khiến con bé sợ mỗi khi nhìn thẳng vào đó.
“ Bố có thể ôm Bối Bối không ạ? “
“ Nào để bố ôm, mỗi ngày bố đều ôm Bối Bối chịu không? “
Bối Bối vui vẻ gật gật đầu nhào vào lòng anh, lần đầu con bé cảm nhận được hơi ấm từ một người bố, từ trước đến nay cô bé có vô vàn tình thương từ mẹ dù Cố Lưu ly có cố gắng thế nào cũng không thể cho con bé được cảm giác như bây giờ.
Mộ Khiếu Thành một khi đã ôm con gái rồi anh chỉ muốn ôm mãi, con bé rất nhỏ nhắn cũng rất mềm mại hệt như một con thú nhồi bông, Cố Lưu Ly nhìn hai bố con hạnh phúc cô bất giác rơi nước mắt thì ra cảm giác có một gia đình hạnh phúc là như vậy không cần nhiều người chỉ cần vui vẻ cùng nhau là đủ nếu cứ mãi như bây giờ thì thật tốt nhưng cô lại không dám đặt hoàn toàn hy vọng vào Mộ Khiếu Thành vì cô không muốn mình ôm mộng rồi té đau.
“ Ôm bố thật thích...mẹ ơi Bối Bối thật sự có bố rồi, bố ơi sau này bố phải thương Bối Bối thật nhiều nhé ạ “
“ Đương nhiên là sẽ thương con thật nhiều, chỉ cần là chuyện con gái bố thích bố đều sẽ làm cho con, chỉ cần là thứ con muốn bố sẽ mua cho con, Bối Bối càng ngoan bố sẽ càng thương Bối Bối hơn “
“ Bối Bối chắc chắn sẽ ngoan ạ, bố ơi Bối Bối rất thương bố “