Nghe vậy, Tang Lê nhìn vào ánh mắt của Quảng Dã, trái tim cô vì cậu mà trở nên mềm nhũn:
“Được, chúng ta cùng nhau đỗ vào Vân đại.”
Nếu cậu sẵn sàng chạy về phía cô, cô cũng hy vọng có thể sánh vai với cậu đi đến đích.
Có lẽ, có lẽ bọn họ thật sự có tương lai…
Tóm lại, sau khi thỏa thuận xong, cả hai người đều đã vạch ra mục tiêu rõ ràng hơn, Quảng Dã cũng học hành chăm chỉ hơn học kỳ trước, căn cứ vào kết quả thi cuối kỳ thì vẫn còn một khoảng cách lớn giữa cậu và Đại học Vân Lăng.
Khi Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy biết chuyện Quảng Dã muốn thi vào Vân đại, cả hai đều nghĩ rằng điều đó rất khó đạt được nhưng họ vẫn rất vui vì con trai họ quyết tâm học tập chăm chỉ.
Hai ngày sau khi học kỳ mới bắt đầu, ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch, hai anh em Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên cũng bay đến Vân Lăng theo thỏa thuận.
Cách đây vài ngày Quảng Dã đã nói với Tống Thịnh Lan rằng họ sẽ đến. Tống Thịnh Lan đã nhờ giúp việc dọn dẹp hai phòng ở nhà và cử người đến đón họ ở sân bay vào ngày hôm đó.
Buổi tối đi học về, Quảng Dã bước vào nhà, hai anh em đang ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn vặt, vừa nhìn thấy cậu liền vui vẻ chào hỏi:
“Bọn tôi mới đến thôi,” Giản Thư Niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa đông ấm áp, “A Dã, hình như cậu lại cao lên rồi, tôi sắp không bắt kịp cậu rồi.”
Giản Thư Niên cao gần 1,8 mét, dáng người mảnh khảnh, làn da màu lúa mì và đôi mắt đen như ngọc sáng long lanh. Em gái cậu là Giản Thư Nhiên thì thấp hơn, tóc ngắn dài đến sau tai, khuôn mặt bị lạnh mà đỏ bừng và bắt đầu bong tróc da, lan da cũng ngả vàng, đôi mắt sáng đến mức không trộn lẫn một tia tạp chất. Cả hai đều mặc bộ quần áo mùa đông mà Quảng Dã đã mua cho cách đây không lâu.
Quảng Dã nhìn Giản Thư Nhiên: “Nhiên Nhiên đã cao lên rồi.”
Giản Thư Nhiên mỉm cười gật đầu: “Anh A Dã, năm nay em đã cao thêm ba centimet, chẳng bao lâu nữa em sẽ cao được 1,6 mét đấy.”
Giản Thư Niên mỉm cười: “Gặp ai cũng khoe, sau này anh gọi em là 3cm nhé…”
Sau đó Tang Lê cũng bước vào nhà, Quảng Dã nói với hai anh em:
“Mọi người làm quen một chút đi. Đây là Tang Lê. Nhiên Nhiên, em phải gọi là chị Tang Lê.”
Trước khi đến, hai anh em cũng được kể Quảng Dã qua với về Tang Lê và được biết cô đang ở tại nhà họ Quảng. Họ thấy Tang Lê có nước da trắng ngần và khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như một con búp bê bằng sứ. Giản Như Niên nhìn về phía Tang Lê rồi mỉm cười: “Tôi tên là Giản Thư Niên.”
Giản Thư Nhiên nhìn Tang Lê, thu hồi vẻ hoạt bát của cô bé, nhỏ giọng nói: “Xin chào, chị Tang Lê, em tên là Giản Thư Nhiên.”
Tang Lê cong môi chào hỏi, mọi người cùng nhau đi lên phòng khách tầng bốn, Giản Thư Niên ngồi bên cạnh Quảng Dã: “A Dã, dạo này tai cậu thế nào rồi? Chứng ù tai vẫn thường xuyên chứ?”
“Cũng ok, chân của cậu khôi phục chưa? Đã bị thương trăm ngày rồi, cậu đừng coi thường.”
Cách đây một thời gian, Giản Thư Niên bị gãy chân khi đang làm ở ngoài đồng: “Không sao đâu. Chỉ cần không chạy quá sức. Nhân tiện, chú Quảng hồi phục thế nào rồi?”
“Khá tốt…..”
Tang Lê ngồi bên cạnh lắng nghe, cô cảm nhận được bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc, nắm rõ tình hình hiện tại của nhau.
Một lúc sau, cô đi vào phòng tắm, Giản Thư Nhiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tang Lê, tò mò hỏi: “Anh A Dã, sao chị gái này lại sống ở nhà anh?”
“Học kỳ này, mẹ anh đưa cậu ấy đến Vân Lăng để học năm cuối trung học.”
Quảng Dã không nói nhiều về việc riêng của Tang Lê.
“Vậy chị ấy học cùng lớp với anh ạ?”
“Ừm, em có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, cậu ấy rất dễ hòa đồng.”
Giản Thư Nhiên bối rối trả lời: “Anh A Dã, anh và chị ấy đang quen nhau ạ?”
Quảng Dã nghĩ tới điều gì đó, cong môi cười:
“Anh và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Ồ……”
Sau đó, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy từ công ty trở về. Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn tối. Cặp vợ chồng rất thích hai anh em và nói rằng mấy ngày tới cứ ở Vân Lăng chơi. Sắp xếp xong xuôi, hai anh em chỉ có thể thuận theo, miễn là được ở bên cạnh Quảng Dã.
Ăn tối xong, Tang Lê về phòng học làm bài tập.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, cô quay lại thì nhìn thấy Quảng Dã.
Cậu bước vào với một đĩa trái cây và nói: “Ăn xoài đi.”
“Cảm ơn.”
Cậu ngồi xuống bàn cạnh cô, lấy dĩa cắm một miếng xoài đưa lên miệng cô. Cô đỏ mặt muốn cầm dĩa nhưng cậu không cho nên cô đành mở miệng. Đang ăn, cậu lại bón tiếp, Tang Lê ngượng ngùng: “Quảng Dã, cậu đang làm gì vậy…”
“Cho thỏ ăn.”
Sắc mặt Tang Lê trở nên đỏ rực: “Cậu mới là thỏ á.”
Quảng Dã mỉm cười, Tang Lê ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhiên Nhiên và Giản Thư Niên đâu? Cậu không chơi cùng bọn họ sao?”
“Họ lên phòng thu dọn hành lý trước. Cậu có phiền nếu họ cùng làm bài tập không? Hãy bày một cái bàn khác trong phòng.”
“Được thôi, sao cũng được.”
Dì giúp việc dọn bàn, một lúc sau hai anh em xách cặp bước vào. Quảng Dã yêu cầu họ làm bài tập ở bàn phía sau. Hai người đồng ý, còn Quảng Dã ngồi đối diện Tang Lê.
Phòng học rất yên tĩnh, không có ai làm phiền nhau.
Khoảng chín giờ tối, Quảng Dã đi tắm, quản gia gõ cửa mang hoa quả lên.
Hai anh em nói lời cảm ơn, Giản Thư Niên cười nói với cô: “Tang Lê, quê cậu là Đài Thông đúng không? A Dã từng nói với bọn tôi.”
“Ừm, còn hai cậu ở Hưng Thái à?”
“Đúng vậy, nhà chúng tôi ở huyện xa xôi nhất ở Hưng Thái, trên một vùng núi.”
Tang Lê nói biết quê hương của cô cũng ở trên núi, hai người trò chuyện một lúc, Tang Lê chợt hỏi: “Năm nay em đang học lớp 8 phải không?”
Giản Thư Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”
“Còn cậu học cấp ba ở đâu?”
“Ở quận lỵ, anh trai em học ở trường THPT số 1, em cũng muốn thi vào đấy.”
“Chắc chắn là được rồi. Quảng Dã nói hai người học rất chăm chỉ.”
“Em hơi kém môn toán. Lần nào em cũng đạt điểm kém ở môn toán.”
“Trong toán học, em cần phải nắm vững phương pháp giải toán. Chị đã biên soạn các bài toán từ cấp hai, nếu em cần thì chị sẽ về tìm cho em.”
Tang Lê tiếp tục làm bài tập trong khi Giản Thư Nhiên đi vệ sinh. Một lúc sau, Tang Lê làm xong bài tập và định đi tập nhảy, khi cô bước ra, tình cờ gặp được Giản Thư Nhiên, cô bé do dự vài giây rồi cuối cùng gọi cô:
“Chị Tang Lê…”
Tang Lê đi về phía cô bé: “Sao thế?”
“Chị có băng vệ sinh không? Em…”
Giọng cô bé ngày càng yếu đi, má đỏ bừng.
Tang Lê nhận ra, bảo cô bé vào phòng tắm đợi. Ngay sau đó Tang Lê đưa đồ cho cô. Giản Thư Nhiên đi giặt và thay quần áo, một lúc sau cô bé mới đi ra.
Thấy cô nhóc ngượng ngùng cảm ơn, Tang Lê nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, con gái chúng ta mỗi tháng đều đến ngày này, chị cho em thêm mấy cái, bỏ vào cái túi nhỏ này, nếu không đủ thì tìm chị nhé.”
“Cảm ơn chị Tang Lê.”
Giản Thư Nhiên nhận lấy bọc nhỏ, cô nhóc phát triển khá muộn, mới có kinh được vài tháng, cô xấu hổ nói: “Tháng trước em mới có kinh vào cuối tháng, không biết sẽ đến sớm vậy…”
“Không sao đâu, thỉnh thoảng thời gian không chính xác là chuyện bình thường. Em đau bụng không?”
“Em vẫn ổn.”
Tang Lê dặn dò cô nhóc trong thời kỳ kinh nguyệt cần chú ý những gì, Giản Thư Nhiên cảm thấy Tang Lê giống như một người chị gái dịu dàng, cô bé nhẹ nhàng cong môi cảm ơn.
Sau đó Giản Thư Niên ra khỏi thư phòng, thấy không còn sớm nên hai anh em đi xuống lầu trước, còn Tang Lê thì đi đến phòng tập nhảy.
Bốn mươi phút sau, Quảng Dã bước vào, cô kết thúc sớm, đi tới chỗ cậu: “Cậu làm xong bài tập về nhà chưa?”
“Rồi,” Quảng Dã nhướng mày, “Sao cậu không kiểm tra xem?”
Tang Lê ngượng ngùng nói: “Mình kiểm tra làm gì chứ?”
Cô nhấc điện thoại lên, định bước ra ngoài, nhưng Quảng Dã đã giữ tay cô lại: “Sao thế, tôi vừa đến là cậu chạy đi à?”
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Tang Lê bị cậu vây lại, lưng dựa vào tường, tim đập như trống: “Cậu định làm gì đấy…”
Quảng Dã cười nói: “Sao lại căng thẳng?”
“Ai căng thẳng chứ?”
Đang nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động, hai người đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên tình cờ đi ngang qua, ngơ ngác nhìn bọn họ.
???!
Đầu Tang Lê nóng bừng, cô nhanh chóng đẩy Quảng Dã ra.
Giang Thư Niên ngượng ngùng: “A Dã, tôi đưa Nhiên Nhiên lên làm bài tập thôi.”
Bầu không khí thật khó xử.
“Mình xuống tầng tắm rửa trước.”
Tang Lê kiếm cớ rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi Tang Lê rời đi, Giản Thư Niên hoài nghi nhìn Quảng Dã: “Các cậu… là bạn bè bình thường à??”
Giản Thư Nhiên nhịn không được hỏi: “Anh A Dã, anh thích chị Tang Lê đúng không?”
Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy cảnh Quảng Dã lôi kéo Tang Lê không cho cô đi, hai người thân mật không thể diễn tả bằng lời.
Họ chưa bao giờ thấy Quảng Dã đối xử với một cô gái như vậy.
Sau đó họ nghe thấy Quảng Dã thừa nhận: “Ừ.”
??!
Hai người đều chết lặng. Họ không ngờ Quảng Dã lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Quảng Dã: “Có cần phải kinh ngạc như vậy không?”
Giản Thư Niên cười: “Chẳng trách hôm nay tôi cứ thấy cậu thường xuyên nhìn Tang Lê.”
Quảng Dã cong môi: “Đừng trêu cậu ấy, da mặt cậu ấy mỏng.”
“Biết rồi.”
Sau đó Giản Thư Nhiên và Giản Thư Niên đi xuống tầng dưới. Giản Thư Niên cảm thán: “Anh chưa từng nghr Quảng Dã thích nữ sinh nào, Tang Lê là người đầu tiên.”
Giản Thư Nhiên nhẹ nhàng cong môi: “Anh không thấy chị Tang Lê rất tốt sao?”
Giản Thư Niên mỉm cười gật đầu: “A Dã mà thích ai thì người ấy đích thị là rất tốt rồi.”
Tang Lê lúng túng trở về phòng, cô không biết mình lại được khen nhiều như vậy.
[Họ biết cả rồi.]
Gò má đỏ bừng, Tang Lê vùi đầu vào giường, túm lấy chăn. Sau đó cô nhận được một tin nhắn khác từ Quảng Dã, như thể cậu biết rất rõ về cô:
[Trốn trong chăn cũng vô ích thôi, đừng lo, họ sẽ giả vờ như không biết.]
Tang Lê: “…”
Cô không muốn nói chuyện với cậu nữa.
–
Buổi tối nằm trong phòng đọc thêm vài cuốn sách, khoảng mười hai giờ Tang Lê mới ngủ thiếp đi.
Khi cô thức dậy vào buổi sáng, cô gặp hai anh em. Bọn họ chủ động chào cô, Tang Lê đỏ mặt mỉm cười chào lại.
Mặc dù họ không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua như Quảng Dã đã nói, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ rõ ràng là khác nhiều.
Người nào đó thực sự đã đi quá xa rồi…
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Tang Lê và Quảng Dã đến lớp, Giản Thư Nhiên và Giản Thư Niên ra ngoài chơi, buổi tối cùng nhau làm bài tập.
Theo thời gian, Tang Lê càng ngày càng thân quen với họ, Giản Thư Nhiên cũng không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, đôi lúc sẽ chủ động bắt chuyện với cô.
Tối thứ Sáu, Tang Lê viết bài tập một lúc rồi đến phòng nhảy tập nhảy. Một lúc sau, cô thấy Giản Thư Nhiên đang đứng ở bên ngoài. Tang Lê bèn gọi cô bé vào, Giản Thư Nhiên ngạc nhiên: “Chị Tang Lê, chị nhảy đẹp quá.”
Giản Thư Nhiên nói rằng cô nhóc cũng thích khiêu vũ, nhưng là tự học. Tang Lê nghe vậy bèn mời cô bé nhảy cùng.
Tang Lê hướng dẫn cô bé các động tác, Giản Thư Nhiên nhảy rất vui vẻ. Hai nam sinh đi tới, hỏi họ đang làm gì vậy, Giản Thư Nhiên cười rạng rỡ nói: “Chị Tang Lê đang dạy em nhảy. Chị ấy nhảy giỏi lắm!”
Giản Thư Niên cười: “Tang Lê, cậu dạy con bé nhảy rất tốt, cậu có thể thu nhận con bé làm đệ tử.”
Tang Lê cười: “Làm gì có, Nhiên Nhiên có năng khiếu ấy chứ.”
Khoảng 10 giờ tối, sau khi hai cô gái khiêu vũ xong, họ đi ăn khuya với hai nam sinh. Bốn người dần thân thiết, cũng nhờ có Quảng Dã mà Tang Lê cũng dần buông thành phòng ngự với hai anh em, kể cho họ nghe chuyện gia đình mình. Hai anh em giờ mới biết sự thật rằng mẹ của Tang Lê cũng đã qua đời.
Tang Lê cười nhẹ: “Bây giờ mình chỉ muốn chăm chỉ học tập và đưa bà ngoại lên thành phố sống để cuộc sống của bà thoải mái hơn.”
Giản Thư Niên: “Tôi muốn thi vào Đại học Vân Nam, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ lại về núi.”
“Trở về núi?”
Giản Thư Niên mỉm cười dịu dàng: “Quê hương của chúng tôi rất nghèo, tôi muốn quay lại xây dựng và phát triển nơi ấy.”
Giản Thư Nhiên cũng gật đầu: “Từ nay về sau em cũng sẽ đi theo con đường của anh trai, để dân làng có cuộc sống ấm no êm đềm.”
Họ yêu mảnh đất cằn cỗi mà họ dựa vào để sinh tồn, và cả hai đều muốn góp phần làm cho vùng đất đó nở rộ những bông hoa đầy sức sống.
Quảng Dã: “Tang Lê và tôi cũng có mục tiêu vào Đại học Vân Nam. Trong tương lai chúng tôi có thể sẽ có cơ hội vào đại học cùng nhau.”
“Hai người cũng thích Vân Đại à? Vậy thì tuyệt rồi,” Giản Thư Niên mỉm cười và nâng ly nước uống lên, “Vậy vì tương lai có thể trở thành bạn cùng lớp, cùng nhau nâng ly nào.”
Tang Lê mỉm cười: “Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở Vân Đại.”
Giản Thư Nhiên mỉm cười: “Sau này em cũng sẽ cố gắng thi đỗ vào Vân Đại.”
Bốn người họ bật cười và cụng ly.
……
Cuối tuần, bốn người ra ngoài thư giãn một ngày. Chủ nhật, ngày 15 tháng giêng âm lịch, nhà họ Quảng muốn giữ hai anh em ở lại để ăn tết nhưng cả hai phải về vì trường học ở quê bắt đầu vào ngày 16.
Trưa chủ nhật, Quảng Dã và Tang Lê đưa bọn họ ra sân bay. Giản Thư Niên lại ôm chầm lấy Quảng Dã: “A Dã, tôi đi đây, tôi đợi tin vui của cậu.”
“Tin vui gì?”
“Tất nhiên… tin vui được nhận vào Đại học Vân Nam.”
Quảng Dã mỉm cười, Giản Thư Niên nhìn Tang Lê, cười tươi đến lộ ra hàm răng trắng nõn: “Tang Lê, sau này nếu có cơ hội thì cùng A Dã đến quê hương của tôi, tụi tôi hoan nghênh cậu.”
Tang Lê nồng nhiệt gật đầu: “Được.”
Giản Thư Nhiên tiến lên ôm lấy Tang Lê: “Chị Tang Lê, em thật sự không muốn tạm biệt chị chút nào.”
Tang Lê ôm lưng cô nhóc, nói cô cũng như vậy: “Đương nhiên em cũng phải chăm chỉ học tập, nếu có thắc mắc gì có thể nhắn tin WeChat hỏi chị.”
“Vâng.”
Giản Thư Nhiên nhón chân, nhỏ giọng bên tai Tang Lê: “Tin tốt vừa rồi anh trai em nhắc tới cũng ám chỉ tin vui của chị và anh A Dã đấy ạ.”
Tang Lê ngơ ngác ngước mắt đón ánh mắt của Quảng Dã, hai má đỏ bừng.
Hai anh em bước vào sân bay, hai người đứng tại chỗ nhìn theo, Quảng Dã nói với Tang Lê:
“Bọn họ rất thích cậu, đặc biệt là Nhiên Nhiên. Họ đã ngầm nói với tôi mấy lần rồi.”
“Thật sao?”
“Có mấy người không thích cậu sau khi chơi thân với cậu chứ?”
Cô ngượng ngùng nhướng mày, nhìn hai anh em bước đi, thở dài: “Tuy tụi mình mới quen nhau có mấy ngày nhưng mình thực sự không muốn rời xa họ.”
Quảng Dã cong môi xoa đầu cô: “Không sao đâu, sau khi tốt nghiệp chúng ta có rất nhiều thời gian, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi.”
Tang Lê ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Được.”
–
Cuối tuần qua đi, cuộc sống nghỉ đông vui vẻ của các học sinh lớp mười và lớp mười một trường trung học tư thục Giang Vọng cũng kết thúc. Mọi người trở lại trường và học kỳ mới chính thức bắt đầu.
Lễ khai giảng chính thức kết thúc vào sáng thứ Hai. Sáu người ‘Cùng nhau phát ài’ gặp nhau để mua nước trong một siêu thị nhỏ. Họ gặp một số nam sinh trong đội bóng rổ, đối phương phàn nàn rằng việc đi học lại thật khó chịu. Nhiếp Văn tấm tắc cảm thán:
“Mấy đứa than vãn cái nỗi gì, bọn cuối cấp tụi anh đây còn phải đi học trước cả một tuần mà anh có than gì không?”
Mấy người lập tức vui mừng: “Anh Văn, anh nói như vậy làm bọn em đột nhiên dễ chịu hơn rồi, hahahaha.”
“Cút đi, năm sau sẽ đến lượt mấy đứa thôi.”
Mấy người mang đồ uống đi đến quầy thu ngân. Một người trong số họ vòng tay qua vai Quảng Dã và nói: “Đội trưởng, chiều nay hẹn gặp anh trên sân vào tiết 4. Đã lâu chúng ta không thi đấu rồi.”
Dù Quảng Dã không có trong đội nên họ vẫn thường gọi cậu là đội trưởng.
Quảng Dã cầm chai nước dừa lên, bình tĩnh nói: “Không có thời gian, để hôm khác đi.”
“Hả? Anh bận gì à?”
“Làm bài tập về nhà.”
Ở kệ hàng đối diện, Tang Lê ngước mắt nhìn sang.
Đám người: Làm bài tập về nhà à? Chẳng phải người này nổi tiếng vì không đọc học hành bao giờ sao?!!
Nhiếp Văn lắc lắc lon Coca trong tay: “Chuyện này mấy đứa vẫn chưa biết phải không? A Dã đang hướng tới Vân Đại, mấy đứa đừng quấy rầy cậu ta.”
“Tới Vân Đại. Mẹ kiếp, em không nghe lầm đúng không…”
“A Dã chỉ cần tới Vân Đại là có thể tính đến chuyện yêu…” Nhiếp Văn bị Quảng Dã lườm đến câm nín, cố nén nụ cười và thay đổi cậu nói, “Đàm luận việc học thuật, mọi gian khổ đều sẵn sàng đương đầu.”
Đám người: Cái quái gì vậy??
Tính tiền xong, bước ra khỏi siêu thị, Trương Bác Dương mỉm cười: “Nhiếp Văn, cậu thật sự… thực sự cần chú ý lời ăn tiếng nói của mình, cẩn thận kẻo bị… A Dã đánh.”
Nhiếp Văn: “Tôi không tin, A Dã nhất định sẽ không nỡ đánh tôi.”
Quảng Dã vặn nắp nước dừa trong tay ra, đưa cho Tang Lê, hỏi cậu: “Chắc chắn không?”
“…”
Mấy người người vừa nói vừa cười bước vào lớp. Chuông vào học reo lên, giáo viên dạy toán Hoàng Lão Tà với vẻ mặt lạnh lùng bước vào.
Các bạn học dọn dẹp bàn học của mình và chăm chú nghe giảng.
Một lúc sau, Hoàng Lão Tà đưa ra một câu hỏi bài tập khó hơn: “Các em lấy giấy ra làm đi. Học kỳ trước thầy đã dạy loại câu hỏi này một lần rồi. Các em thử xem có làm được không. Thầy sẽ gọi hai em lên bảng làm bài.”
Các bạn trong lớp căng hết cả da đầu, hoảng sợ cúi đầu như chuột túi, sau đó nghe thấy Hoàng Lão Tà thản nhiên nói: “Số 13, số 42.”
Mọi người đều nhận ra hai con số đặc biệt này——
Đó không phải là Lư Hạ Dương và Quảng Dã sao?!
Khi Hoàng Lão Tà biết được một người trong số họ là ai, thầy nhìn Quảng Dã đang ngồi ở hàng sau của nhóm thứ hai và hỏi: “Em có thể lên làm được không?”
Sau khi Hoàng Lão Tà hỏi xong, Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã, nam sinh bắt gặp ánh mắt của Tang Lê, uể oải đáp lại, đôi chân dài sải bước đi về phía bục giảng.
Mọi người xôn xao khi nhìn thấy Quảng Dã bước lên. Lư Hạ Dương liếc nhìn Quảng Dã, đôi mắt tối sầm, trong đầu cậu ta cũng đã nghĩ ra cách giải đề nên cũng nhàn nhã bước lên.
Sau khi đi lên, Lư Hạ Dương cầm phấn lên, trực tiếp viết lên phía bên phải bảng đen, Thù Hạo ngồi cạnh Lư Hạ Dương nhìn Quảng Dã vẫn đang đứng bất động bèn chọc ngoáy:
“Cậu không biết làm thì đi lên đứng ngốc ở đó làm gì, cậu nghĩ gì vậy?”
Nữ sinh ngồi phía trước nghe được: “Cậu cho rằng ai cũng như lớp trưởng chắc? Câu hỏi này khó mà.”
“Về phần Quảng Dã, kể cả đề dễ đến mấy cậu ta cũng không làm nổi đâu.”
“Haha, tôi nhớ kỳ thi học kỳ trước tôi làm tốt hơn cậu ta hay sao ấy?”
“…Cậu ta chỉ gặp may thôi.”
Thù Hạo vừa dứt lời thì nhìn thấy Quảng Dã bắt đầu viết lên bảng, từng bước viết ra cách giải khác với Lư Hạ Dương một cách nhanh chóng và trơn tru.
Thù Hạo đột nhiên giật mình.
Cậu ta biết làm??!
Những học sinh khác cũng choáng váng không kém khi chứng kiến cảnh tượng này.
Cuối cùng, Lư Hạ Dương giải xong, hai giây sau, Quảng Dã cũng ném viên phấn vào khe bảng, quay người bước xuống khỏi bục, Nhiếp Văn vỗ tay la ó: “Mẹ kiếp, A Dã đỉnh của chóp!!!”
Mọi người hưng phấn vỗ tay. Lư Hạ Dương ngồi xuống, nhìn về phía bên kia bảng đen, sắc mặt cứng đờ.
Hoàng Lão Tà cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy câu trả lời của Quảng Dã, không khỏi mỉm cười: “Lớp trưởng làm được thì thầy không lạ lẫm gì, nhưng thầy không ngờ Quảng Dã lại làm theo hướng ít gặp kia, rất đơn giản và rõ ràng, có thể thấy gần đây Quảng Dã thực sự đã bắt đầu học tập chăm chỉ, rất tốt!”
Hoàng Lão Tà hưng phấn khen ngợi. Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã ở hàng sau, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Quảng Dã thật lợi hại.”
Quảng Dã miễn cưỡng dời mắt đi, xoay bút, xoa xoa vành tai đỏ bừng của mình.
Thành tích ở lớp của Quảng Dã được chứng minh bằng kết quả thi cuối kỳ của cậu. Mọi người đều thấy rằng quả thực cậu đã tiến bộ, nhưng tại sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy thì người ngoài không ai hay biết.
Sau một ngày dài học nặng nề, buổi chiều tiết thứ tư, Quảng Giã và Nhiếp Văn vẫn đi chơi bóng.
Dù học tập chăm chỉ nhưng Quảng Dã vẫn rèn luyện thể dục thể thao.
Sau khi tan tiết thứ ba, Tang Lê cảm thấy ghế của mình bị gõ, cô quay đầu lại, Quảng Dã ngước mắt nhìn cô:
“Tối nay không có lớp học Hỏa tiễn à?”
Cô gật đầu: “Đổi sang tối mai.”
Cậu ậm ừ: “Vậy tối nay tôi đưa cậu về.”
Cô sửng sốt, cậu sợ tông giọng mình quá cao, lại hơi do dự, nên đành phân tràn: “Tôi đã nói với Lão Trương rồi, nếu không cậu tự mình đi về đi.”
Cái người này…
Cô bẹp miệng “ừ” một tiếng rồi quay người tiếp tục làm đề.
Ở bàn bên cạnh, Dụ Niệm Niệm thấy thế, mỉm cười với Tang Lê: “Bây giờ cậu và Quảng Dã xem như là đang sống chung đấy.”
Nghe được lời này, Tang Lê đỏ mặt: “Sống chung cái gì chứ…”
“Hahaha, ở chung một nhà không được tính là sống chung à.”
Tang Lê ngượng ngùng gật đầu, không để ý tới cô nàng: “Mình đi lấy nước.”
Sau tiết học, chuông vào học vang lên, giảng đường bắt đầu sôi nổi.
Bên ngoài, hoàng hôn nhuộm màu tím khói, Tang Lê thu dọn cặp sách rồi cùng Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi xuống tầng.
Tang Lê đang định đến tòa nhà hành chính để đưa một số tài liệu nên cô gửi tin nhắn cho Quảng Dã và bảo cậu đến thẳng tòa nhà hành chính để tìm cô sau khi chơi xong.
Ở tầng dưới, Tang Lê đi một mình đến tòa nhà hành chính rồi đi lên tầng ba.
Cô chợt nhớ tới sự kiện lần đầu tiên đi báo danh hôm khai giảng đầu năm học, Quảng Dã mất kiên nhẫn rồi để mặc cô đứng tầng dưới khi cô đến khu hành chính, mà không khỏi bật cười.
Lúc đó cậu thực sự rất đáng ghét.
Cô đi lên tầng ba, đi đến phòng giáo dục đạo đức để nộp tài liệu, vừa đi về đến cửa phòng giáo vụ, cô nghe thấy chủ nhiệm Lâm Kiện đang nói chuyện với ai đó ở bên trong:
“Biểu hiện của Quảng Dã ở trên lớp trong khoảng thời gian này như thế nào? Thầy thấy điểm số của thằng bé đã cải thiện rất nhiều trong học kỳ trước.”
Tang Lê hơi khựng lại, nghe thấy một giọng nam từ bên trong đáp lại:
“Cậu ấy đã học hành chăm chỉ hơn một chút, nhưng em đoán cậu ấy bị bố mẹ ép buộc nên mới chăm chỉ học tập.”
“Ồ, chỉ cần thằng nhóc này chịu học là được, em còn nghe ngóng được nó đua xe sau giờ học không?”
“Mấy ngày nay thì không còn nữa ạ.”
“Mẹ nó rất lo lắng cho nó, nếu em phát hiện nhất định phải nói cho thầy biết. Bây giờ là nửa học kỳ cuối cùng rồi, em càng phải để mắt kỹ càng…”
Khi Tang Lê nghe thấy điều này, khuôn mặt của cô đột nhiên tối sầm lại.
Cuối cùng cô đi xuống tòa nhà hành chính, Quảng Dã vẫn chưa đến nên cô đứng đợi một mình ở cửa.
Một phút sau, cô quay lại và thấy một nam sinh đi ra.
Lư Hạ Dương nhìn thấy cô đứng ở cửa, cậu ta sửng sốt, đang do dự bước tới thì nghe thấy Tang Lê nói với cậu:
“Lư Hạ Dương.”
Sau sự việc học kỳ trước, liên lạc giữa hai người đã giảm đi rất nhiều. Mỗi lần đến lớp Hỏa tiễn, Tang Lê cũng không ngồi cùng cậu ta nữa, mà cậu ta cũng đâu dám lại gần cô.
Lúc này, cậu không ngờ cô lại chủ động chào hỏi, trong mắt cậu ta mang theo ý cười, đi về phía cô: “Tang Lê, sao cậu lại ở đây một mình?”
Khuôn mặt Tang Lê vô cảm, đi thẳng vào vấn đề:
“Cậu đã nói riêng với trưởng khoa học sinh về việc Quảng Dã đi đua xe sao?”
Khi Lư Hạ Dương nghe thấy điều này, nụ cười của cậu ta cứng lại.
Cậu sửng sốt: “Cậu đang nói cái gì vậy…”
“Học kỳ trước, cuối tháng 9 khi khai giảng không lâu, chính cậu là người nói với chủ nhiệm rằng Quảng Dã sắp đi đua xe phải không? Mình vừa nghe thấy ở cửa phòng giáo vụ xong.”
Lư Hạ Dương mím chặt đôi môi mỏng, duy trì nụ cười trên mặt: “Tang Lê, sao cậu lại hỏi chuyện đó? Chuyện này có liên quan gì đến cậu…”
“Mình chỉ hỏi cậu có phải vậy không.”
Tang Lê lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sắc bén đến mức cổ họng Lư Hạ Dương khô không khốc. Vài giây sau, cậu ta thừa nhận và gật đầu:
“Là tôi nói, làm sao? Tôi là lớp trưởng, tôi có quyền báo cáo với giáo viên. Đua xe rất nguy hiểm. Tôi làm việc này vì lợi ích của cậu ta.”
“Vì lợi ích của cậu ấy ư? Chẳng phải cậu ghét cậu ấy nên đi báo cáo trộm để trả thù cậu ấy sao?”
Lớp da giả tạo của Lư Hạ Dương cũng bị bong ra, cậu ta thẹn quá hóa giận, không ngờ Tang Lê vốn hiền lành lại vì Quảng Dã mà trở nên như vậy, cậu ta phát hỏa: “Tang Lê, tôi không hiểu, vì sao mà cậu lại phải bảo vệ Quảng Dã như vậy?”
“Mình ở nhà cậu ấy, bố mẹ cậu ấy nuôi mình, nếu mình không bảo vệ cậu ấy thì bảo vệ cậu chắc?”
“…Đúng vậy, tôi biết mẹ của Quảng Dã đối xử với cậu rất tốt, nhưng trước đó cậu không học ở Giang Vọng, cậu căn bản không biết Quảng Dã là người như thế nào, cậu thật sự hiểu rõ tính cách của cậu ta sao?”
Lư Hạ Dương nói: “Cậu có biết trong trường có bao nhiêu người ghét cậu ta không? Nói trắng ra thì cậu ta và bạn bè quanh trường đều là một đám vô học. Nếu nhà Quảng Dã không giàu có thì liệu tốt nghiệp xong cậu ta có kiếm nổi một công việc ổn định không? Cậu ta thậm chí còn không đỗ nổi đại học. Những người có thành tích thấp kém như vậy thì chỉ nên sống ở tầng lớp cuối cùng của xã hội và không ở cùng một thế giới với chúng ta…”
Tang Lê lạnh giọng cắt ngang: “Đúng là phải học tập chăm chỉ, nhưng cho dù có học tốt thế nào đi chăng nữa, thì cậu có quyền coi thường những người điểm kém sao? Cậu đang cố gắng cải thiện thành tích của mình chỉ để tăng cảm giác ưu việt thôi sao?”
Lư Hạ Dương đột nhiên nghẹn họng.
“Theo như cậu nói, sau này khi cậu lấy được bằng cấp cao, có công việc và địa vị đứng đầu, cậu sẽ coi thường những người sống ở nông thôn sao? Mình chính là người sinh ra từ nông thôn đấy.”
Có lẽ Lư Hạ Dương nói đúng ở một khía cạnh nào đó. Trên đời này có sự phân tầng, có người sống tốt, có người không làm nên trò trống gì. Tuy nhiên, người đứng ở vị trí cao không nên giẫm đạp lên người kém cỏi hơn mình.
Chẳng lẽ cứ những ai kém cỏi là vì họ không phấn đấu sao?
Tang Lê nhìn cậu ta: “Lư Hạ Dương, mình không biết vì sao cậu lại ghét Quảng Dã như vậy, nếu cậu thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì khi nghe cậu ấy muốn đua xe, cậu có thể đích thân nhắc nhở cậu ấy hoặc ngăn cản cậu ấy chứ không phải đi mách lẻo sau lưng. Cậu đối với cậu ấy là mang theo thành kiến hay sự khách quan, cái này tự cậu rõ.”
Lư Hạ Dương nhịn đến đỏ bừng mặt: “Tang Lê, cậu bảo vệ cậu ta như vậy, cậu thích cậu ta sao?”
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân, cả hai quay lại thì thấy Quảng Dã mặc áo khoác, quần túi hộp, đội mũ len màu đen, uể oải bước lên bậc thang của tòa nhà hành chính, hai tay đút túi, nhìn về phía họ.
Quảng Dã, sao cậu ta lại ở đây…
Tâm trí của Lư Hạ Dương rối bời, cậu ta không nói nên lời.
Tang Lê bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, trong mắt hiện lên những gợn sóng, nhìn thấy cậu đi tới trước mặt, dịu dàng hỏi cô: “Đưa tài liệu xong chưa?”
“Rồi.”
“Đi thôi.”
Quảng Dã để Tang Lê đi xuống trước, chỉ còn lại hai người, cậu chậm rãi nhướng mi, ánh mắt đen như biển sâu rơi xuống người Lư Hạ Dương, trong cổ họng tuôn ra mấy chữ lạnh lùng:
“Gần đây tâm tình tôi rất tốt, không đánh người.”
“Không có lần sau, nếu có lần sau, ông đây nhất định sẽ không khách khí với cậu.”
Ánh mắt của Lư Hạ Dương run rẩy.
Quảng Dã nghĩ đến điều gì đó, nhìn cậu ta, khóe môi nhếch lên: