Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 58



Lư Hạ Dương nghe được những lời kiêu ngạo của Quảng Dã, đôi mắt đen của cậu ta run lên, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Quảng Dã.

Sắc đỏ trên mặt dần dần tan đi, trong lòng sôi sục, cổ họng nóng rát, không nói được một lời.

Cuối cùng, Quảng Dã bước xuống bậc thang và rời đi cùng Tang Lê.

Sau khi bước ra khỏi cổng trường, cả hai đi đến chỗ đậu xe máy của Quảng Dã. Xung quanh có ít bạn cùng lớp hơn một chút, cậu cầm mũ bảo hiểm lên, lười biếng tựa vào xe, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn môi hồng răng trắng trước mặt, khóe môi cong lên.

Tang Lê bị cậu làm cho bối rối và xấu hổ: “Sao cậu lại nhìn mình như vậy…”

Quảng Dã vừa chứng kiến ​​toàn bộ quá trình bèn cúi người nhìn cô, cười nói: “Trước đây tôi chỉ nghe lão Trương nói, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì càng sốc hơn. Không ngờ cô bạn Tang sống nội tâm, hiền lành lại có một mặt như vậy?”

Bị trêu chọc như vậy, Tang Lê cảm giác như bị ai chọc thủng da mặt của mình, trong người tràn đầy khí nóng, lẩm bẩm: “Ai nói với cậu là mình dịu dàng? Đôi khi mình cũng có thể rất hung dữ đó.”

Cậu mỉm cười, “Ừ, tôi nhìn thấy rồi, đặc biệt là dành cho tôi.”

“…”

Tang Lê liếc cậu một cái, có hơi tức giận vì Lư Hạ Dương: “Nguyên nhân chủ yếu là mình không ngờ người báo tin ban đầu chính là Lư Hạ Dương, mình không nhịn được mà đi tính sổ với cậu ta. “

Và điều khiến cô tức giận không chỉ là điều này mà còn là thái độ khinh người của Lư Hạ Dương đối với Quảng Dã. Vì lý do nào đó, Tang Lê đã mất lý trí trong tình huống đó và chỉ muốn bảo vệ Quảng Dã.

Tang Lê nhìn vẻ mặt bình tĩnh Quảng Dã, có hơi khó hiểu: “Sao cậu không tức giận chút nào vậy? Chẳng phải cậu ghét nhất là kẻ chỉ điểm sao?”

“Tôi khá tức giận nhưng cậu đã giúp tôi đứng lên rồi không phải sao?”

Khi cậu nhìn thấy cô bảo vệ cậu và nói thay cậu trước mặt Lư Hạ Dương, ngọn lửa trong lòng cậu đột nhiên được bao phủ bởi sự dịu dàng.

Quảng Dã đưa mũ bảo hiểm cho cô: “Nếu là Lư Hạ Dương nói ra bí mật, tôi nghĩ cũng có lý. Cậu ta chưa bao giờ như vậy, tôi chỉ sợ là những người thân tín với tôi.”

Tang Lê nghĩ đến những lời nhận xét khó chịu ban nãy của Lư Hạ Dương về Quảng Dã, cô chợt đau lòng thay cậu: “Cậu đừng để để lời cậu ta nói trong lòng, cậu ta không hiểu cậu chút nào cả.”

Quảng Dã cười nói: “Cậu nghĩ tôi từng để ý tới cậu ta à?”

Những người khác coi thường và ghét cậu, cậu không hề quan tâm.

Chỉ cần Tang Lê không phải kiểu người như vậy là được.

Tang Lê đội mũ bảo hiểm, hơi nhếch môi hướng về phía cậu, Quảng Dã hạ xuống khóe môi nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”



Dù danh tính người chỉ điểm đã bị bại lộ nhưng tâm trạng của Tang Lê và Quảng Dã vẫn không bị ảnh hưởng nhiều.

Người duy nhất tức giận và ức chế đương nhiên là Lư Hạ Dương.

Ngày hôm sau, khi Tang Lê nhìn thấy cậu ta ở lớp, cô chỉ nhắm mắt làm ngơ và làm việc của mình.

Trước đây Lư Hạ Dương rất thân thiện với cô, cô cũng không ghét cậu ta, nhưng bây giờ cô chỉ muốn giữ khoảng cách với cậu ta, trở thành bạn cùng lớp.

Buổi trưa, nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ cùng nhau đến căng tin ăn cơm, đến lượt Tang Lê đứng ở ô cửa sổ xếp hàng, cô chỉ vào các món ăn: “Dì, đậu rán, thịt chua ngọt…”

Dì bán hàng hỏi cô còn cần gì nữa, cô vừa định nói đủ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quảng Dã từ phía sau: “Thế này mà đủ rồi à?”

“…”

Tang Lê đang bị quản lí chế độ ăn, chợt cảm thấy chột dạ, chỉ có thể chỉ vào một món ăn khác: “Thêm một suất thịt hầm canh trứng nữa ạ.”

Quẹt thẻ ăn xong, đám bạn đi về, Tang Lê bất đắc dĩ nhìn cậu: “Quảng Dã, hôm qua cậu nạp thêm ba trăm tệ vào thẻ ăn của mình đúng không? Tiêu không hết thì phải làm sao? “

“Không sao, cứ ăn thôi.”

“…”

Ngồi xuống chỗ ngồi, Dụ Niệm Niệm nghe được đối thoại bèn mỉm cười: “Lê Lê, Quảng Dã là vì muốn tốt cho cậu. Lần trước ăn cơm cùng cậu, phát hiện lần nào cậu cũng gọi rất ít thức ăn, cơm cũng ăn ít, quan trọng là cậu vì tiếc tiền nên mới vậy.”

Lữ Nguyệt: “Đúng vậy, Lê Lê, trong giai đoạn mấu chốt này nhất định phải duy trì dinh dưỡng. Buổi trưa, mẹ mình bảo mình phải ăn hai món chay hai món mặn.”

Từ nhỏ bị Quế Tú Viện thắt chặt và phải ăn ít hơn để cắt giảm chi phí sinh hoạt, Tang Lê biết Quảng Dã vì muốn cô khỏe mạnh nên ngoan ngoãn lầm bẩm: “Vậy mình sẽ ăn nhiều hơn, bữa tiếp theo của mình sẽ có cả thịt và rau.”

Nhiếp Văn ngồi đối diện trêu chọc: “Tang Lê, cậu nên ăn nhiều chút, không ăn thì người bên cạnh sẽ khó chịu.”

Quảng Dã: “Tôi không khó chịu.”

“Ha ha ha ha, trông cậu ta tức giận kìa…”

Mọi người vừa trò chuyện vừa cười đùa, Lư Hạ Dương và Thù Hạo bưng khay cơm đi ngang qua, nhìn thấy Quảng Dã và Tang Lê ngồi đối diện nhau, Lư Hạ Dương hơi thay đổi ánh mắt, vội đi đến chỗ khác, Thù Hạo cũng đi theo.

Lữ Nguyệt khó hiểu: “Sao lớp trưởng ra chỗ khác vậy?”

Dụ Niệm Niệm cười: “Cậu cho rằng cậu ta ngồi một bên nhìn Lê Lê và Quảng Dã cùng nhau còn có tâm trạng ăn cơm sao?”

“Hahaha, đúng nhỉ.”

“Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy… Tôi cảm thấy hôm nay sắc mặt của lớp trưởng rất tệ. Tiết đọc buổi sáng rất ồn ào… nếu ồn ào một chút, cậu ấy sẽ… rất tức giận.” Trương Bác Dương nói. 

Dụ Niệm Niệm hừ nhẹ: “Đúng nhỉ, hơn nữa Lê Lê ơi, sao dạo này mình cảm thấy cậu không hay nói chuyện với lớp trưởng nữa vậy?”

Tang Lê cụp mắt nhấp một ngụm canh: “Mình và cậu ta không có gì để nói cả.”

Nhiếp Văn nhướng mày nói: “Biết rồi, biết rồi, Tang Lê đang giữ khoảng cách để tránh bị nghi ngờ.”

Mọi người bật cười, gò má Tang Lê ửng hồng, cô đành nói với bọn họ một điều: “Hôm qua mình phát hiện ra Lư Hạ Dương chính là người đã lén lút báo cáo việc Quảng Dã đua xe.”

Những người còn lại: Hả????!

Tang Lê tường thuật lại chuyện đã xảy ra, mấy người suýt chút nữa quên mất chuyện này, không ngờ Lư Hạ Dương lại là người làm ra chuyện này, Nhiếp Văn tức giận nói muốn đi đánh Lư Hạ Dương. Nhưng vẫn bị Trương Bác Dương kéo lại: “Học kì cuối…cuối rồi, cậu muốn bị phạt à?”

Nhiếp Văn bênh vực anh em của mình: “Không phải Lư Hạ Dương quá ghê tởm sao? Cậu ta dám nói láo sau lưng, đây không phải là phiên bản nam chết tiệt của Tô Bạch Tình sao?”

Lữ Nguyệt: “Hình như lớp trưởng ghét Quảng Dã từ lớp 11 phải không? Vì sao nhỉ, trước đây Tang Lê vẫn chưa học ở đây?”

Nhiếp Văn: “Không chỉ là từ lớp 11 dâu, Lư Hạ Dương như vậy từ cấp hai rồi.”

“Cấp hai?! Họ quen nhau từ cấp hai á?”

Nhiếp Văn học cùng lớp với Quảng Dã ở cấp hai. “Ở trường THCS, Lư Hạ Dương cũng là lớp trưởng. Khi đó, cậu ta và A Dã không thân thiết gì cả.”

Giữa hai người không có hận thù sâu sắc, chỉ là nhiều chuyện nhỏ tích lũy theo thời gian, Nhiếp Văn nói, trong mắt Lư Hạ Dương, Quảng Dã là một đứa ăn chơi đua đòi, không tuân theo nội quy, cứ tự làm theo ý mình, bởi vì Quảng Dã là người duy nhất trong lớp dám thách thức Lư Hạ Dương, không nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, nhưng Lư Hạ Dương lại không dám làm gì cậu.

Hơn nữa, Quảng Dã quá đào hoa, quả thực không phải ai cũng thích đến gần cậu.

Tang Lê nói: “Dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho Lư Hạ Dương nữa.”

Dụ Niệm Niệm: “Ừ, chủ yếu là Lê Lê dám đứng lên bảo vệ Quảng Dã. Có lẽ Lư Hạ Dương đã tức giận đến xanh mặt khi nghe thấy cô nói thay người mà cậu ta ghét nhất.”

Tang Lê ngước mắt lên liếc nhìn Quảng Dã, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Dù sao giữa Quảng Dã và Lư Hạ Dương, cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của Quảng Dã.

Cơm nước xong xuôi, sáu người giải tán. Quảng Dã, Tang Lê và Lữ Nguyệt trở lại lớp, mỗi người ngồi vào chỗ nghỉ trưa.

Ánh nắng trong trẻo từ bên ngoài xuyên qua tấm kính chiếu vào. Tang Lê khẽ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã đang nhìn về phía cô.

Mặt trời chiếu ánh sáng và bóng tối giao thoa lên người cậu, đung đưa một cách duyên dáng.

Đột nhiên, tầm mắt của cô không rời nổi khỏi mặt cậu, muốn ghi nhớ cảnh tượng này.

Cậu hơi dạng chân bước lên xà ngang, nhìn cô: “Nhìn tôi làm gì?”

Trên mặt cô vô thức nở một nụ cười, cô quay đầu lại:

“Không, nghỉ trưa đi.”

Cô ghé mặt lên bàn, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của cô, Quảng Dã ngắm cô, cuối cùng cũng lặng lẽ nhếch khóe môi lên.



Thời gian trôi qua tháng hai, lướt qua mùa đông và hướng tới mùa xuân.

Vạn vật hồi sinh, xuân về muôn hoa đua nhau khoe sắc, cây cối đang đâm chồi vàng non, bắt đầu được phủ một lớp xanh mướt.

Mùa xuân Vân Lăng mưa nhiều, vài hạt mưa phùn như sương bay qua như tuyết bay, thực sự khiến người ta cởi bỏ lớp quần áo mùa đông.

Học kỳ cuối cùng của năm cuối cấp 3 năm nay hơi ngắn, nhịp điệu càng như một sợi dây căng chặt, môn học dày đặc và chuyên sâu, thứ bảy lại còn phải học thêm nửa ngày, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Tất cả sáu thành viên của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ đều tận tâm cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Quảng Dã và Tang Lê đã sắp xếp các lớp học kèm kín các buổi tối, về cơ bản họ cũng có buổi học kèm cả ngày vào cuối tuần, và Tang Lê cũng tạm dừng các buổi khiêu vũ mỗi tối chủ nhật.

Trong cuộc kiểm tra chất lượng cấp tỉnh vào tháng 3, Tang Lê lọt vào top ba của lớp, trong khi điểm của Quảng Dã bất ngờ đạt trên 60 điểm. Sự tiến bộ nhanh chóng này khiến tất cả mọi người phải sửng sốt, đồng thời cũng khiến những người luôn ở sau lưng chế nhạo sự thiếu học thức của cậu hoàn toàn không nói nên lời.

Mọi người đều không biết nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của Quảng Dã, và ngay cả Tang Lê cũng không ngờ rằng cậu học hành chăm chỉ hơn cô nghĩ.

Bây giờ Quảng Dã đã dừng mọi hoạt động giải trí, không chơi game hay lái xe máy nữa mà dành toàn bộ thời gian cho việc học.

Có một lần, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã học trong phòng học gần như suốt đêm mặc dù cậu đã ngủ không đủ giấc trong nhiều ngày, cả người trông cạn kiệt sức lực, cô không khỏi cảm thấy đau lòng: “Quảng Dã, thực ra cậu không cần phải ganh đua vậy đâu, ngay cả khi cậu không đến Vân Đại…”

Quảng Dã mỉm cười nhìn cô: “Hơn nữa cậu không biết bây giờ cậu là động lực lớn nhất của tôi sao? Cậu giỏi như vậy, sao tôi có thể không nhanh chóng đuổi kịp cậu chứ?”

Mục tiêu của cậu sẽ không thay đổi.

Dù là cô hay Vân Đại.

Chỉ cần cậu quyết tâm, cậu sẽ làm mọi cách để có được.

Tang Lê nghe vậy, cô cảm thấy trong lòng càng thêm rung động.

Nếu ban đầu cô cho rằng tình yêu của cậu dành cho cô chỉ là niềm đam mê kéo dài ba phút thì giờ đây cô biết rằng cậu đối xử với cô không một chút đùa cợt.

Phương hướng tương lai ngày càng rõ ràng trong lòng cô, những suy nghĩ của cô về quảng Dã cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Cả hai chạy hết sức mình về đích.

Trong cuộc kiểm tra chất lượng thành phố vào tháng 4, điểm số của Quảng Dã một lần nữa đột phá và cậu lọt vào top 30 của lớp. Trong cuộc kiểm tra chất lượng cấp tỉnh lần thứ hai vào tháng 5, điểm của Quảng Dã suýt chút nữa là đạt ngưỡng điểm sàn của Vân Đại trong những năm trước. Cậu đã có một bước tiến đáng kinh ngạc và to lớn.

Giờ đây, mục tiêu dễ như trở bàn tay.

Thời gian đã bước vào tháng sáu phồn thịnh đầu hè, thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng đã đạt đến một con số.

Học tịch của Tang Lê vẫn còn ở Đài Thông, nên cô phải quay lại Đài Thông để tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học. Một ngày trước khi cô rời đi, sáu thành viên của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ đã hẹn gặp mặt nhau lần cuối trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Dụ Niệm Niệm nói:

“Sáu người chúng ta phải cụng ly với nhau. Mình ước tất cả chúng ta có thể thi tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học và xứng đáng với sự chăm chỉ của mình trong giai đoạn này!”

Lữ Nguyệt gật đầu: “Thành tích vượt xa những gì chúng ta đã phát huy, đạt được thành tích tốt nhất trong lịch sử.”

Nhiếp Văn: “Nhất định phải vượt qua kỳ thi, trả lời đúng tất cả! Đặc biệt là khoanh bừa, lụi câu nào trúng câu ấy!”

Trương Bác Dương cười: “Cậu làm như cào… vé số vậy.”

“Ha ha ha ha!”

Tang Lê cũng cười nói: “Tuy rằng không thể ở bên cạnh các cậu trong hai ngày thi đại học, nhưng mình hy vọng chúng ta đều có thể thực hiện được ước mơ của mình, đạt được tất cả những gì mình mong muốn.”

Vừa nói dứt lời, Quảng Dã vừa nhìn sang, nhếch khóe môi, nâng ly lên, uể oải nói: “Thi đại học cố lên, thi xong đại học chúng ta gặp nhau.”

“Mọi người thi tốt!”

Những chiếc cốc va vào nhau, bọt axit cacbonic lăn tròn, giống như trái tim sôi sục của sáu người họ.

Dù thi đại học rất mệt mỏi nhưng ở độ tuổi bồng bột nhất, được làm việc cùng nhóm bạn thân với những ước mơ giản đơn nhất là kỷ niệm quý giá sẽ không bao giờ lặp lại trong cuộc đời này.

Dù kết quả có thế nào cũng hãy tiến về phía trước mà không cần ngoảnh lại và tin rằng số phận đã an bài những điều tốt đẹp nhất.



Ngày hôm sau, ngày 5 tháng 6, Tang Lê bay trở lại Đài Thông.

Lần này cô quay về, Quảng Dã sợ cô đi lại khó khăn nên đã trực tiếp đặt vé máy bay cho cô.

Buổi sáng bay về Đài Thông, Tống Thịnh Lan ân cần đưa Tang Lê đến sân bay, nói rằng bà sẽ sắp xếp tài xế đến đón cô sau khi hạ cánh.

Tống Thịnh Lan mỉm cười sờ đầu cô: “Lê Lê, cháu cứ thư giãn và làm bài cho tốt. Cháu sẽ ổn thôi.”

Tang Lê cảm kích nói: “Dì Tống, nếu năm nay không có dì, không biết bây giờ cháu sẽ ra sao nữa. Ở đây ăn học, dì cũng chăm sóc cháu như mẹ cháu vậy.”

Tống Thịnh Lan cười ôm lấy cô: “Nếu mẹ cháu có thể nhìn thấy cháu bây giờ tuyệt vời như thế nào, bà ấy nhất định sẽ rất vui mừng, cháu chính là niềm kiêu hãnh của bà ấy.”

Tang Lê cong mi cười tươi.

Tống Thịnh Lan buông cô ra, nhẹ nhàng nói với cô: “Khi hạ cánh, nhớ nhắn tin cho dì báo bình an. Những ngày này ở Đài Thông xảy ra việc gì, cứ thoải mái liên lạc với dì. Đừng sợ rắc rối, biết không?”

“Vâng ạ dì.”

Sau khi tạm biệt, Tang Lê đi làm thủ tục. Vài giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn xuống Đài Thông.

Vì về sớm vài ngày nên cô quay lại núi ở cùng Liên Vũ Châu một ngày, sau đó ngày hôm sau đến trường trung học cũ của thị trấn để làm thủ tục.

Lần này, phòng thi của cô được phân vào một trường cấp hai ở khu vực nội thành Đài Thông, thị trấn cách thành phố bốn mươi phút nên việc đi lại không thuận tiện. Mà trước kia cô ở nhà chú, nếu bây giờ cô qua đó, không biết Quế Tú Viện sẽ coi cô ra gì nữa.

Cho nên Quảng Dã không muốn cô cảm thấy khó chịu, trước khi cô đến, cậu đã đặt cho cô một khách sạn gần địa điểm thi trong thành phố mà không nói một lời, để cô ở một mình, dù cô có muốn cũng không thể từ chối.

Khách sạn đó là một khách sạn năm sao với điều kiện vô cùng tốt, có cửa sổ kính sát đất, hướng nhìn ra sông, môi trường rất tuyệt vời, khiến cô có cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.

Một ngày trước kỳ thi, Tang Lê đến địa điểm thi rồi về khách sạn để học.

Khoảng tám giờ tối, cô nhận được điện thoại của Quảng Dã.

“Cậu đang làm gì vậy?” Cậu hỏi.

Tang Lê đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị đi tắm: “Vừa nãy Nhiên Nhiên gọi điện cho mình để cổ vũ, sau đó mình cũng trò chuyện với Niên Niên một lúc, cậu ấy khá thoải mái.”

Bây giờ, Tang Lê và hai chị em ngày càng thân nhau và thường xuyên giữ liên lạc.

Quảng Dã nói: “Buổi chiều tôi cũng gọi điện thoại cho bọn họ, tâm lý Thư Niên quả thực rất tốt, vào đại học Vân Lăng cơ bản sẽ không gặp khó khăn gì.”

Tang Lê nhướng mày: “Còn cậu thì sao? Phỏng vấn bạn học Quảng Dã một chút, bây giờ cậu có căng thẳng không?”

Quảng Dã ngồi trong phòng làm việc, thản nhiên nhìn tờ giấy trên bàn, nhướng mắt: “Sao tôi lại phải căng thẳng? Bây giờ tôi rất tự tin.”

“Rất tự tin ư?”

“Ừ, tôi rất tự tin vào được Đại học Vân Lăng.”

Giọng nói tự tin và lười biếng của cậu vang lên trong ống nghe điện thoại: “Tôi cũng rất tự tin ở một số việc.”

Người này…

Tang Lê nghe được ý tứ trong lời nói, tai đỏ bừng, giả vờ ngu ngốc: “Ồ…”

Cô không hỏi cậu chi tiết là gì.

Cậu chợt nghĩ tới điều gì đó:

“Ngày mốt tôi sẽ đón cậu ở sân bay.”

Chuyến bay về thành phố của Tang Lê được ấn định vào tối ngày 8. Vốn dĩ cô muốn ở lại Đàu Thông thêm vài ngày để về núi với Liên Vũ Châu, nhưng mùng 9 phải chụp ảnh tốt nghiệp và tổ chức lễ tốt nghiệp. Cô vẫn phải đăng ký làm tình nguyện viên sau khi có điểm. Cô muốn hoàn thành công việc của mình trong thời gian này rồi về lại sau. Dù sao thì kỳ nghỉ hè cũng kéo dài hơn hai tháng nên không cần phải vội. 

Tang Lê nghe vậy, trong lòng như có một cái trống nhỏ ngẫu nhiên đánh lên, mơ hồ cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô gái nhỏ, Quảng Dã cười, thấp giọng nói:

“Trước tiên hãy làm bài thi thật tốt, đừng nghĩ đến điều gì khác.”

Cô cũng đâu muốn…

Tang Lê lẩm bẩm đồng ý, cuối cùng cúp điện thoại, cô xoa xoa đôi má nóng bừng, kìm nén cảm xúc hỗn loạn, tiếp tục đọc sách.



Tang Lê nghỉ ngơi dưỡng sức, đi ngủ từ sơm.

Sau một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô tràn đầy năng lượng, sau khi ăn sáng tại khách sạn, cô đến trường.

Sau cả một ngày, các bài thi môn Tiếng Trung và Toán đều diễn ra suôn sẻ.

Sau bài kiểm tra toán buổi chiều, cô gọi điện cho Quảng Dã và hỏi thăm tình trạng của cậu, cậu cũng cho biết mình cảm thấy bình thường.

Sáng hôm sau, khi Tang Lê đang rửa mặt, cô nhận được cuộc gọi từ Liên Vũ Châu, bà vẫn quan tâm đến cô như ngày hôm qua, cuối cùng cũng mỉm cười đề cập đến một chuyện:

“Điềm Điềm, bà ngoại chúc cháu sinh nhật vui vẻ.”

Cô sửng sốt: “Dạ?”

Liên Vũ Châu mỉm cười, “Bà biết ngay là cháu sẽ quên mà.”

Sinh nhật của Tang Lê là ngày 8 tháng 6, trùng với kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Cô hoàn toàn không nhớ đến ngày này, nhưng năm nào Liên Vũ Châu cũng nhớ rõ.

Giờ đây mẹ cô đã mất, Liên Vũ Châu chắc hẳn là người duy nhất trên thế giới mỗi năm đều nhớ đến sinh nhật của cô.

Tang Lê ngượng ngùng: “Bà ngoại, nếu bà không nói, cháu cũng quên béng mất rồi.”

“Điềm Điềm ngoan, đợi cháu nghỉ hè về, lúc đó bà ngoại sẽ bù đắp sinh nhật cho cháu.”

Tang Lê khẽ mỉm cười: “Vâng ạ.”

Hôm nay là sinh nhật cô nên mong muốn của cô là đạt điểm cao trong kỳ thi.

Rửa mặt xong, Tang Lê thu dọn hành lý, xuống khách sạn ăn sáng.

Khi cô ôn lại bài thi khoa học tổng hợp, cô không hay biết rằng có một tin nhắn đến từ điện thoại di động của cô. Đó là thông báo từ hãng hàng không về việc hoãn chuyến bay——

Thông náo tối nay ở Đài Thông sẽ có mưa lớn và thời tiết xấu nên chuyến bay sẽ bị hoãn.

Tin tức bất ngờ làm Tang Lê choáng váng.

Cô đã thu dọn hành lý xong và định trả phòng khách sạn sau bữa tối, nhưng giờ cô không thể rời đi được…

Tang Lê gọi điện cho Quảng Dã và kể lại chuyện đó cho Quảng Dã, nam sinh khẽ cau mày: “Có nói hoãn đến khi nào không?” 

“Thông báo nói là hoãn đến 8 giờ sáng mai. Mình đã xem dự báo thời tiết thấy mưa rất nặng hạt.” Không chỉ chuyến bay của Tang Lê mà một số lượng lớn chuyến bay tại sân bay Đài Thông cũng bị hủy.

Mấy giây sau Quảng Dã mới nói: “Vậy để tôi check-in cho cậu thêm một đêm nữa. Đêm nay cậu ở khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai về.”

“Được……”

Cô nghĩ đến nam sinh ở đầu bên kia điện thoại, vô cớ cảm thấy hơi chán nản: “Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.”

Cậu lặng lẽ đáp lại và bảo cô cô tập trung hoàn thành bài thi.

Sau khi cúp điện thoại, Tang Lê vứt bỏ mọi suy nghĩ phân tâm, đi ăn cơm trước.

Thời tiết ở Đài Thông vào buổi sáng khi cô hoàn thành bài kiểm tra tổ hợp khoa học khá đẹp và đến buổi chiều cuối cùng cũng đến lúc thi môn tiếng Anh, môn yếu nhất và là nỗi ám ảnh lớn nhất của cô.

Tuy nhiên, sau hơn nửa năm học thêm, khả năng nói, nghe và tất cả các kỹ năng tiếng Anh của cô đã tiến bộ rõ rệt.

Đến chiều, khi cô viết xong bài luận tiếng Anh, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng đã lắng xuống.

Chuông reo, giảng đường dần dần sôi sục, mọi cố gắng trong ba năm trung học đều kết thúc tại đây.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng được giải phóng.

Khi cô bước ra khỏi trường, bầu trời bên ngoài đã u ám, cô lập tức gửi tin nhắn cho Liên Vũ Châu để thông báo rằng mọi việc vẫn ổn, rồi quay trở lại khách sạn.

Cơn mưa tầm tã dường như đang chờ đợi họ, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc không lâu, khi cô trở về khách sạn thì mưa lớn bắt đầu trút xuống.

Cô ngồi bên giường, nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ Từ Hiểu, cô nàng gọi điện cho cô và mọi người trong nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ bắt đầu sôi nổi nhắn tin hỏi han nhau.

Mọi người hỏi Tang Lê khi nào cô sẽ quay lại, cô buồn bực trả lời: [Ở Đài Thông mưa đang rất to và chuyến bay bị hoãn. Mình không thể quay lại cho đến ngày mai.]

Dụ Niệm Niệm: [Hả??? Lê Lê, bây giờ cậu có đang an toàn không?]

Lữ Nguyệt: [Trời ơi, sao lại lâu vậy…]

Tang Lê: [Mình không sao đâu, chỉ cần ở trong khách sạn thôi.]

Lữ Nguyệt: [Vậy là tốt rồi, cậu ở lại thêm một đêm nữa cũng không sao, tối nay thả lỏng hết mình đi.]

Nhiếp Văn xuất hiện: [Ừ, để người nào đó đợi thêm một đêm nữa cũng không sao đâu, chỉ cần xem người đó khó chịu đến mức nào thôi [cười xấu]]

Mọi người đều cười đùa, nhưng Quảng Dã vẫn không onl, có lẽ vì lười để ý đến họ.

Tang Lê quay đầu nhìn bầu trời đen kịt và cơn mưa mù mịt ngoài cửa sổ, trái tim cô dường như đã trở nên ươn ướt đến nỗi rêu mọc đầy trên đó.

Thực ra tối nay cô cũng muốn quay lại gặp cậu…

Tiếc là trời không đẹp…

Cô chống cằm, một lúc sau trong điện thoại có tin nhắn đến, nhìn thấy là của Quảng Dã, cô lập tức nhấc máy, thấy cậu bá đạo dặn cô: [Đừng ra ngoài cho đến khi tạnh mưa, ở lại khách sạn đợi.]

Cô trả lời: [Ừ, mình biết rồi.]

Người này cũng cảm thấy rất khó chịu sao…

Cậu nói thêm: [Ngày mai gặp lại.]

Cô chớp mắt, chậm rãi gõ vài chữ mà không hỏi thêm gì: [Được, ngày mai gặp lại.]

Sau khi trò chuyện, Tang Lê dùng bữa tại nhà hàng của khách sạn.

Về phòng, cô tắm rửa xong rồi ngồi xem TV cho đỡ chán.

Đêm đầu tiên không phải học bài, cô thấy hơi khó chịu.

Bên ngoài mưa lớn vẫn chưa ngớt, toàn bộ thế giới đều chìm trong tăm tối, tầm nhìn bị chặn lại.

Khoảng tám giờ, bộ phim truyền hình kết thúc, cô chán nản nằm xuống giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Cô cầm lên thì thấy là Quảng Dã.

Cô sửng sốt một lát rồi nhấc máy: “Quảng Dã…”

Bên kia truyền đến một giọng nam trầm trầm: “Ngủ rồi à? Đang làm gì vậy?”

Lúc này nghe được giọng nói của cậu, Tang Lê không biết vì sao, nhưng trong lòng cô lại lan tràn một nỗi nhớ nhung cồn cào:

“Mình không ngủ, cũng không làm gì cả, mình chỉ nằm ngơ ngác thôi.”

Quảng Dã cười nói: “Chán rồi à?”

“Ừm……”

Cậu nói: “Vậy thì mở cửa đi.”

???!!!

Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa, tâm trí cô nhất thời chấn động.

Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, sau đó cô nhanh chóng đứng dậy và ra khỏi giường, chân không xỏ dép mà cứ thế chạy tới.

Cô chạy đi mở cửa——

Người trong tim cô lọt vào tầm nhìn của cô.

Nam sinh mặc áo ngắn tay màu đen và mặc quần túi hộp, trên tay cầm một chiếc ba lô màu đen nổi rõ những đường gân. Mái tóc đen gọn gàng của cậu tỏa sáng với đôi mắt sáng trong hơi nước mờ ảo, hơi thở bạc hà quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô.

“Quảng Dã…”

Khi nhìn thấy cậu, cô sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây…”

Quảng Dã nghiêng người về phía trước nhìn vào đôi mắt trống rỗng của cô, đôi mắt cậu tràn đầy nhiệt huyết như muốn đốt cháy cô:

“Muốn gặp cậu, không thể đợi đến ngày mai.”